Chương 5

Lâm Tử Diên đi ra sân, gặp được khách hàng cũ của cô, Trình Tâm.

Trình Tâm đặt sườn xám ở chỗ cô hai lần, lúc đó Lâm Tử Diên đã phát hiện ánh mắt cô gái này nhìn cô hơi sai sai.

Cô ta thăm dò nhiều lần như vậy, quả nhiên là vì đàn ông.

Thấy Lâm Tử Diên đi ra, Trình Tâm hít sâu một hơi tiến về trước.

Lâm Tử Diên nhìn thẳng, cầm lấy hộp thức ăn cá bên cạnh cho cá trong ao ăn.

Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, tóc xõa sau lưng, khí chất thanh nhã dịu dàng, không hề bất ngờ hay sợ hãi trước sự xuất hiện của Trình Tâm.

So sánh với Trình Tâm nôn nóng vội vàng, phản ứng của hai người hoàn toàn khác xa.

Lâm Tử Diên liếc nhìn cô ta, mỉm cười nói: “Sao cô Trình lại không mời mà đến thế này.”

Trình Tâm bừng bừng lửa giận, cô ta biết Thẩm Lương Châu chưa cắt đứt hẳn với Lâm Tử Diên, chuyện này khiến cô ta không yên lòng được.

Chỉ là dù sao cô ta cũng đuối lý.

Dù sao trong chuyện cô ta với Thẩm Lương Châu, cô ta mới là người đến sau chen chân vào.

Nhưng vì bản thân, Trình Tâm không định quan tâm chuyện đó.

Dù sao bây giờ hai người cũng đã chia tay, nếu chưa cắt đứt, cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận.

Trước đây Trình Tâm luôn cảm thấy mình xinh đẹp, từ lúc chưa thành niên cô ta đã trở thành người mẫu nhờ gương mặt và dáng vóc, chỉ mới mấy năm mà đã có chút ít danh tiếng trong ngành.

Nhưng hôm nay đứng cạnh một mỹ nữ thanh tao như Lâm Tử Diên, cô ta bỗng cảm thấy mình không thể so sánh.

“Cô đã chia tay với Thẩm Lương rồi đúng không?” Trình Tâm kìm nén cảm xúc, nói.

“Đương nhiên.” Lâm Tử Diên liếc mắt nhìn sang, bình thản nói, “Chuyện này cô hẳn phải rõ hơn tôi chứ, sao lại đến đây hỏi tôi?”

Trình Tâm: “Tôi đương nhiên biết, chẳng qua nếu đã chia tay, tôi hy vọng hai người kiên quyết lên, nếu vẫn liên lạc những chuyện vô bổ thì chỉ khiến người khác chê cười, cô thấy có đúng không?”

Lâm Tử Diên hơi kinh ngạc, đặt hộp thức ăn trong tay xuống: “Liên lạc? Cô đang nói tôi sao?”

Trình Tâm nhìn mặt cô ngây thơ mà tức giận: “Đúng, chính là cô.”

Lời vừa dứt.

Lâm Tử Diên liền cúi đầu bật cười.

“Cô cười cái gì?” Trình Tâm nhíu mày hỏi.

Lâm Tử Diên: “Cô Trình, cô nên cảm thấy may mắn vì người hôm nay cô tìm là tôi, nếu cô chủ động đi khıêυ khí©h người khác, chưa bàn đến hành vi của cô, riêng bộ dạng hùng hổ này cũng đủ để người ta có cớ mắng ngược rồi. Nhưng tôi không định làm vậy, không phải vì tôi tốt tính hay tôi nhịn cô và Thẩm Lương Châu, mà chỉ vì tôi không thèm quan tâm. Thẩm Lương Châu thích ở bên cạnh ai là chuyện của anh ta, tôi không có hứng thú. Thậm chí việc cô đến tận đây tôi cũng hơi bất ngờ, nếu cô nói tôi còn chưa dứt tình với Thẩm Lương Châu, vậy thì cô hiểu lầm rồi, nếu tôi thật sự còn tình cảm với anh ta, tôi cũng sẽ không bình tĩnh nói chuyện với cô.”

“Nếu cô không nắm chắc được một người đàn ông, tôi đề nghị cô nên đi học một lớp, dù sao cô cũng có hứng thú với việc giành bạn trai của người khác, bổ sung thêm một chút kiến thức nói không chừng sau này Thẩm Lương Châu quan tâm cô hơn.”

Nghe những lời này của Lâm Tử Diên, Trình Tâm rơi vào trầm mặc.

Cô ta biết lời nói của Lâm Tử Diên có gai, còn đang cao cao tại thượng khinh bỉ cô ta.

Cô ta bị thái độ của cô chọc đến bốc hỏa, đang muốn nói gì đó thì phía sau lại vang lên giọng nói như đang kiềm chế của một người đàn ông: “Trình Tâm, cô đang làm gì vậy hả?”

Trông Thẩm Lương Châu có vẻ vội vàng chạy đến, đến nút áo sơ mi cũng không cài hẳn hoi. Vừa đến gần, ánh mắt anh ta lại không nhịn được mà nhìn Lâm Tử Diên.

Trình Tâm cười lạnh: “Thế thì sao? Người cô yêu mà không có được cuối cùng vẫn muốn lấy lòng tôi.”

“Trình Tâm!” Giọng nói của Thẩm Lương Châu đã mang theo chút cảnh cáo.

Lâm Tử Diên mím môi, cười khẽ một tiếng: “Thật không ngờ…”

“Thứ tôi không cần thứ mà cô lại coi như bảo bối.”

Nghe vậy, sắc mặt của Trình Tâm và Thẩm Lương Châu đều khó coi.

Thẩm Lương Châu biết Lâm Tử Diên hận mình, nhưng không ngờ lời Lâm Tử Diên nói lại khiến anh ta khó chịu đến vậy.

Thậm chí anh ta còn thấy mình hỏng bét rồi, mỗi một bước trong cuộc sống đều bị gián đoạn, thậm chí giờ phút này anh ta cũng không biết bản thân đang làm cái gì, như một con rối bị người khác thao túng.

Nhưng anh ta biết rằng mình vẫn yêu Lâm Tử Diên như trước, hơn nữa còn không muốn buông tay.

Trình Tâm là điển hình của loại ngực to não phẳng, cô ta nhận ra Lâm Tử Diên đang trào phúng mình, nôn nóng muốn chứng minh thân phận nên lên mặt lý luận với Lâm Tử Diên.

Thẩm Lương Châu nhìn ra ý đồ của cô ta, kéo cánh tay cô ta lại, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Nếu cô còn làm loạn, có tin về sau tôi cho cô ăn trái đắng không?”

Ngay lúc hai người đang giằng co——

“Bốp” một tiếng.

Tiếng vả mặt thanh thúy vang lên phá vỡ sự yên lặng trong sân.

Gương mặt đẹp trai của Thẩm Lương Châu bị ăn một tát, năm ngón tay hằn.

Một bạt tai này, là Lâm Tử Diên tặng anh ta.

“Vốn không định làm đến mức này, nhưng hôm nay bạn gái anh quá đáng đến vậy, cho nên cậu chủ Thẩm…”

“Chuyện vớ vẩn giữa hai chúng ta, cùng với việc hôm nay bạn gái anh đến đây khıêυ khí©h, một cái tát này coi như trả lại.”

Thẩm Lương Châu im lặng thật lâu, cụp mắt không nói gì, ngay cả Trình Tâm bên cạnh cũng hơi sợ hãi.

Anh ta vươn tay lau đi vệt máu tươi trên môi, không nhịn được nở nụ cười tự giễu.

Trình Tâm thấy hình như mình đã gây ra chuyện lớn, lúc trước cô ta tiếp xúc với Lâm Tử Diên chỉ thấy đây là một cô gái dịu dàng, trông có vẻ dễ bắt nạt.

Cho nên hôm nay cô ta mới có gan đến khıêυ khí©h, không ngờ cô gái yếu đuối như Lâm Tử Diên lại to gan đến vậy.

Năm dấu tay hằn lên mặt Thẩm Lương Châu vô cùng buồn cười.

Bỗng nhiên.

Một giọng nam dễ nghe vang lên phía sau mấy người họ.

“Lương Châu.”

Thẩm Lương Châu kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Người đối diện vậy mà lại là Thẩm Tư Viễn.

“Ông Hai… sao ông lại ở đây?” Thẩm Lương Châu không dám tin nói.

Thẩm Tư Viễn lại gần, chậm rãi nói: “Ăn một bữa cơm với ông chủ Lâm.”

“Bàn chuyện làm ăn.”

Gương mặt anh lạnh lùng trầm tĩnh, khiến người khác không dám nghĩ nhiều.

Gần đây chuyện nhà Thẩm Lương Châu hỗn loạn, vẫn chưa biết người giúp Lâm gia giải quyết vấn đề công ty là Thẩm Tư Viễn.

Nhìn thấy mấy người ở đây, Thẩm Tư Viễn hơi nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Thẩm Lương Châu xấu hổ giật giật khóe môi: “Có chút chuyện riêng.”

Thẩm Tư Viễn nhìn cô gái bên cạnh Thẩm Lương Châu.

Cô ta dường như bất ngờ vì sự xuất hiện của Thẩm Tư Viễn, hai mắt không chớp nhìn anh chằm chằm.

Anh hẳn là người đàn ông trên xe ngày hôm đó, đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt.

Thẩm Tư Viễn có nghe nói về chuyện của Thẩm Lương Châu, anh quay sang nhìn Lâm Tử Diên, trông cô có chút không vui, chắc là bị hai người kia làm mất kiên nhẫn.

Lần đầu tiên Thẩm Tư Viễn nhận ra biểu cảm tức giận của cô gái này khá đáng yêu.

Cô tròn mắt hình viên đạn, dường như đang cảnh giác, lông mi chớp chớp, điều chỉnh hô hấp của mình, thầm tự nhủ tức giận vì tra nam tiện nữ là không đáng.

Thẩm Tư Viễn nhìn về phía Thẩm Lương Châu, gằn từng chữ: “Nguyên tắc của nhà họ Thẩm cháu quên rồi à?”

Giọng nói anh hơi lạnh, khiến người nghe vô thức rét run.

Nhà họ Thẩm là danh gia vọng tộc, rất để ý hình tượng trong mắt người ngoài.

Việc kinh doanh và gia đình hòa hợp là quan trọng nhất.

Nhà họ Thẩm rất ít khi gặp chuyện lùm xùm vớ vẩn này, tuy rằng thực lực hùng hậu, nhưng vẫn luôn rất chú trọng chuyện quan hệ nam nữ.

Chuyện lần này của Thẩm Lương Châu tiếng xấu đồn xa, gần đây ba mẹ Thẩm Lương Châu luôn cố che giấu, không dám nói cho Thẩm Tư Viễn.

Không ngờ Thẩm Tư Viễn vẫn biết.

Thẩm Lương Châu biết chuyện mình làm là sai nên đương nhiên anh ta đuối lý trước mặt trưởng bối, anh ta mở mắt, hơi thấp giọng nói: “Chuyện này là cháu sai.”

Thẩm Tư Viễn khẽ cười, chỉ là ý cười rất nhanh biến mất.

“Biết sai là tốt, quay về nhớ chép lại gia huấn nhà họ Thẩm, ông sẽ tự mình kiểm tra.”

Thẩm Lương Châu khẽ nắm chặt tay.

Gia huấn nhà họ Thẩm …

Vô cùng dày, thật sự không viết xong nổi trong một chốc một nhát.

Nói xong, Thẩm Tư Viễn lại cúi đầu nhìn Trình Tâm bên cạnh: “Hai người có quan hệ gì?”

Trình Tâm không ngờ Thẩm Tư Viễn lại chủ động nói chuyện với mình, lắp bắp rất mất mặt đáp: “Tôi… tôi mang thai con của anh ấy.”

Thẩm Tư Viễn tao nhã nói: “Nếu như vậy, cô cũng về chép một phần đi.”

Trình Tâm: “???”

Lâm Tử Diên đang bực bội nhưng nghe vậy cũng không khỏi bật cười.

Lúc trước cô luôn nghĩ Thẩm Tư Viễn cao cao tại thượng rất khó gần, nhưng không ngờ lúc anh giỏi dạy dỗ người khác như vậy.



Sau khi Thẩm Lương Châu rời khỏi nhà Lâm Tử Diên thì trực tiếp đi tìm anh em uống rượu.

Vi Thần biết gần đây Thẩm Lương Châu không vui, đẩy cho anh ta một ly rượu rồi nói: “Kết hôn với cô người mẫu kia thật à?”

Thẩm Lương Châu hừ lạnh: “Cậu đừng nghe cô ta nói bậy.”

“Chuyện này không trách tớ được, gần đây tin này đã truyền khắp nơi rồi, nói hai người đã đăng ký kết hôn, đến con cũng có luôn rồi.”

Thẩm Lương Châu: “Con có rồi, nhưng không chắc chắn là của tớ.”

“Vậy mà hai người còn đăng ký kết hôn?”

“Không có.”

“Mẹ kiếp…” Vi Thần hít sâu một hơi, “Người phụ nữ này được đấy chứ, chưa gì đã tung tin ra ngoài, có phải cô ta cố ý nói cho Lâm Tử Diên nghe không?”

Nghe cái tên này, Thẩm Lương Châu lập tức uống cạn ly rượu.

Vi Thần hiểu Thẩm Lương Châu, biết anh ta nhất định còn chưa dứt tình với Lâm Tử Diên, lên tiếng khuyên nhủ: “Trước mắt hai người phải bình tĩnh đã, Tử Diên cũng không phải loại người sốt ruột yêu đương, chờ cậu xử lý xong việc này rồi xin cô ấy tha thứ cũng không muộn, hơn nữa…”

“Hơn nữa gì?” Hốc mắt Thẩm Lương Châu đầy tơ máu, vừa nhìn đã biết mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt.

Vi Thần nhỏ giọng nói: “Thật ra lúc trước tớ cảm thấy tình cảm của cậu với Lâm Tử Diên rất sâu đậm, cậu bảo chuyện tình cảm không phải nói bỏ là bỏ đúng không? Cô ấy cũng không thể quên cậu nhanh như vậy.”

Nói đến đây, trong lòng Thẩm Lương Châu bỗng nguội lạnh như tro tàn: “Sao cậu biết cô ấy yêu tớ sâu đậm?”

Vi Thần lắc đầu cười cười, thật ra trong lòng anh ta cũng thấy Thẩm Lương Châu không biết quý trọng.

“Lúc cậu bị gãy chân đó, Lâm Tử Diên ngày nào cũng mang cơm cho cậu, ban đầu cậu còn nói là do dì giúp việc nhà cô ấy làm, nhưng thật ra không phải. Tớ lén hỏi cô ấy, là cô ấy tự làm, sợ cậu thấy không ngon, nên ngại không nói, thật ra khi đó cô ấy rất quan tâm cậu.”

Nhớ đến chuyện này, tầm mắt Thẩm Lương Châu có chút mơ hồ.

Đúng vậy.

Trước kia quả thật Lâm Tử Diên đối xử với anh ta không tệ, chẳng qua đã là quá khứ, giờ nghĩ lại, vậy mà đều là những hồi ức quý giá.

Tối hôm đó.

Thẩm Lương Châu uống đến say mèm, về nhà còn làm loạn một trận.

Trùng hợp là ngày hôm đó Đoàn Mạn lại ở nhà anh ta, chứng kiến cả trận khôi hài này.

Ngày hôm sau.

Đoàn Mạn gọi Thẩm Tư Viễn về nhà.

Thấy Thẩm Tư Viễn bây giờ tướng mạo xuất chúng, Đoàn Mạn không nhịn được thở dài.

Thẩm Tư Viễn mỉm cười bước đến: “Sao vậy mẹ, gần đây có gì không hài lòng sao?”

Đoàn Mạn kể lại chuyện hôm qua của Thẩm Lương Châu cho Thẩm Tư Viễn.

Ngón tay Thẩm Tư Viễn đặt trên tách sứ, đôi môi mỏng hơi mím lại, yết hầu khẽ cử động đầy gợi cảm, rồi nói: “Thẩm Lương Châu vẫn luôn ngang ngược, cũng nên bị giáo huấn.”

Đoàn Mạn trừng mắt nhìn: “Trọng điểm của mẹ không phải chuyện này.”

Thẩm Tư Viễn nhướng mày: “Dạ?”

Đoàn Mạn: “Con năm nay cũng 30 tuổi rồi, tam thập nhi lập(*), cứ bảo con thành gia trước lập nghiệp sau, nhưng sự nghiệp của con hiện tại đã vô cùng phát triển rồi, bao giờ mới lo đến chuyện thành gia đây?”

(*Tam thập nhi lập: ý nói 30 tuổi thì phải tự lập, gây dựng sự nghiệp cho mình, có khả năng nuôi sống bản thân và xác lập một vị trí nhất định của mình trong xã hội.)

Lời vừa dứt, Thẩm Tư Viễn liền bật cười.

“Con còn cười.” Đoàn Mạn cả giận nói, “Nhìn anh cả của con đi, khai chi tán diệp sinh nhiều con như vậy, bên mình lại đơn độc hẻo lánh quá.”

Thẩm Tư Viễn chậm rãi nói: “Mẹ, mẹ phải nhìn xem con với anh cả cách nhau bao nhiêu tuổi.”

Đoàn Mạn hừ nhẹ một tiếng: “Mẹ mặc kệ, con cũng suy nghĩ cho tuổi mẹ chút đi, có phải đến lúc mẹ chết vẫn chưa được nhìn con kết hôn không?”

Thẩm Tư Viễn nhíu mày: “Mẹ đừng nói lung tung.”

Đoàn Mạn: “Bây giờ Thẩm Lương Châu cũng có con rồi, thế mà con làm ông chú còn chưa có, chuyện này truyền ra còn ra thể thống gì nữa, cũng đến lúc con cần lo lắng chuyện riêng của mình rồi.”

Thẩm Tư Viễn đặt tách trà xuống, khóe miệng cong lên: “Không vội.”

Đoàn Mạn như bị chọc tức: “Nếu con còn không chịu tính, mẹ sẽ chọn người thay con.”

Nói đến đây, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng động.

Hóa ra là người đến đo sườn xám.

Trước đó bọn họ đã gọi đến báo trước với Đoàn Mạn, Đoàn Mạn cũng không bất ngờ, thở dài nói: “Con nghĩ cho kỹ đi.”

Vốn tưởng chỉ có mấy nhân viên đến, không ngờ Lâm Tử Diên lại tự mình đến đây.

Vừa nhìn thấy Thẩm Tư Viễn cũng ở đây, Lâm Tử Diên ngạc nhiên trước rồi cong môi lễ phép gật đầu: “Anh Thẩm.”

“Hai người quen nhau à?” Đoàn Mạn nhìn qua hỏi.

Thẩm Tư Viễn đứng lên, nghiêng người tựa vào tường nhìn bọn họ bận rộn.

“Vâng, là con chủ động tìm cô Lâm đây đặt sườn xám.”

Vì đang trong thời gian làm việc, Lâm Tử Diên cũng không nói nhiều.

Nhưng cô lại trao đổi với Đoàn Mạn rất nhiều, chủ yếu là để biết sở thích của bà, vì là đặt may riêng nên có rất nhiều chỗ cần phải căn chỉnh. Hơn nữa sườn xám có nhiều chỗ thiết kế tinh xảo, phải nghiêm túc chỉnh sửa.

Thấy Lâm Tử Diên làm việc bận rộn, Thẩm Tư Viễn nhìn chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt sâu xa.

Thời gian trao đổi không ngắn, khoảng hơn 1 giờ.

Sau khi Lâm Tử Diên và nhân viên làm xong việc rồi đi ra ngoài, cô nhận ra Thẩm Tư Viễn đang đứng tỉa cây trong hoa viên bên cạnh.

Lâm Tử Diên ra hiệu cho nhân viên, bảo bọn họ ra ngoài trước.

Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Tư Viễn quay đầu nhìn sang, anh xắn tay áo sơ mi, lộ ra cơ tay rõ ràng, gân xanh nhàn nhạt dưới lớp da, ngón tay thon dài trắng nõn, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

“Đo xong rồi à?” Anh thản nhiên hỏi

“Vâng, nhưng thành phẩm còn cần một thời gian nữa.”

“Không vội, dựa theo tiến độ của mọi người là được rồi.”

Thật ra trước khi Lâm Tử Diên đi vào đã nghe thấy tiếng bên trong, hơn nữa hôm nay Đoàn Mạn cũng không vui, cô còn tưởng là hai người cãi vã, cô quan sát sắc mặt của Thẩm Tư Viễn, cẩn thận hỏi: “Anh cãi nhau với bà Đoàn sao?”

Không ngờ cô lại tinh ý như vậy.

Thẩm Tư Viễn ngước mắt nhìn sang: “Phải.”

“Cô hơi tò mò nhỉ?”

“Thật ra không có…” Lâm Tử Diên sờ sờ mũi, hơi ngại ngùng vì nghe lén chuyện nhà người ta. Ngay khi định đổi đề tài, Thẩm Tư Viễn đã chủ động bước về phía cô.

“Tối nay có một buổi nhạc kịch, không biết cô Lâm có hứng thú không?”

Lâm Tử Diên: “… Nhạc kịch sao?”

Thẩm Tư Viễn: “Đúng vậy.”

…..

Chuyện khá đột ngột nên Lâm Tử Diên quay về nhà chuẩn bị chưa được bao lâu đã phải vội vã đến chỗ biểu diễn nhạc kịch.

Thẩm Tư Viễn đến sớm hơn cô một chút, ở đây có không ít người nước ngoài đến xem, trong hội trường yên ắng mọi người đều hết sức chăm chú xem màn biểu diễn trước mặt.

Lâm Tử Diên vực dậy tinh thần, cố gắng thể hiện mình đang rất nghiêm túc.

Dù sao cũng là Thẩm Tư Viễn mời, không nghiêm túc một chút thì không phải phép.

Thẩm Tư Viễn thấy cô đang cố nghiêm túc, anh khẽ cười, nghiêng đầu sang hỏi: “Cô có biết vì sao ca nữ lại không chút do dự xuất hiện trong phòng của Jack không?”

Vì anh lại gần, tim Lâm Tử Diên không khỏi đập mạnh, cô mím môi: “… Vì sao?”

Thẩm Tư Viễn: “Bởi vì đêm đó người thấy cô ấy trộm pho mát chính là Jack, Jack còn giúp cô ấy giấu diếm chuyện này, hai người yêu nhau, dù mẹ có phản đối cũng không ngăn cản được Jack muốn lấy cô ấy làm vợ.”

Giọng Thẩm Tư Viễn trầm thấp, nghe như lời bộc bạch của người dẫn truyện trong vở nhạc kịch.

Gợi cảm, mê người.

Chỉ là…

Cô vẫn không hiểu sao Thẩm Tư Viễn bỗng nói mấy lời này bên tai cô.

Cô hắng giọng một tiếng: “Vậy…”

Thẩm Tư Viễn cụp mắt, cúi đầu nói: “Thật ra tôi muốn nói…”

“Nếu hôm nay thích, cô Lâm có thể cân nhắc đến lời cầu hôn của tôi hay không?”

—hết chương 5—