Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thế Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh Nữa

Chương 44: Anh Thực Sự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giữa tháng 4, Hứa Thư nhận được một tin nhắn của Cốc Nghiên, ông nói cô có thể đi làm bất cứ lúc nào.

Cô chỉ vừa mới thức dậy, nhận được tin nhắn cô rất muốn nhảy dựng lên vì phấn khích.

"Chuyện gì vậy?" Triệu Niên Niên hai mắt còn đang buồn ngủ, ngơ ngác hỏi: "Cậu trúng số à?"

"Còn vui hơn cả trúng số."

Triệu Niên Niên không hiểu: "Chuyện gì?"

"Thời gian trước thầy Mạc đã giới thiệu studio của thầy Cốc cho mình."

Triệu Niên Niên gật đầu, cô có ấn tượng với chuyện này, "Mình nhớ mấy tuần trước cậu có đi phỏng vấn, hôm nay nhận được kết quả rồi à."

Hứa Thư mỉm cười: "Đúng vậy, mình đã được nhận rồi."

"Chúc mừng, chúc mừng." Triệu Niên Niên mừng thay cho cô, "Không hổ danh là thầy Cốc, ông ấy đúng là đánh giá rất khắt khe, phải rồi, sau khi nhận được thông báo, cậu có ở lại Nam Chiếu không?"

Theo như tình hình hiện tại, thì phải vậy thôi.

Trước khi nhận được thông báo, thì cô còn nghĩ mình đã thất bại, mà thời gian tốt nghiệp lain đang đến gần, Hứa Thư cũng phải nghiêm túc suy nghĩ cho nơi ở của mình.

Ví dụ như huyện Khứ Sơ hoặc các huyện nhỏ xung quanh.

“Có lẽ phải ở lại Nam Chiếu.” Cô nói.

"Ở Nam Chiếu rất tốt, mình cũng muốn ở lại Nam Chiếu, nhưng năng lực không có." Triệu Niên Niên nhìn trần nhà trắng xóa chớp chớp mắt, "Bố mẹ mình cũng nói sau khi tốt nghiệp, mình phải nhanh chóng về nhà tìm một gia đình tốt để kết hôn."

Ban đầu Hứa Thư còn nghĩ bây giờ mà tính đến chuyện kết hôn còn quá sớm, nhưng cô lại nghĩ đến lúc trước Trần Hạnh còn bắt cô đi xem mắt.

Lúc đó, những gì Trần Hạnh nói đều có nghĩa là bắt cô kết hôn sớm, kiếm một người đàn ông vừa có xe hơi, vừa có nhà cửa cũng vừa có tiền tiết kiệm.

“Xem ra cậu không muốn.” Hứa Thư nhàn nhạt nói.

"Hứa Thư cậu biết mà, mình quen biết không nhiều." Cô gái mỉm cười, không hề tỏ ra buồn bã, "Nhưng bây giờ cũng rất khó nói, có lẽ sau khi trở về quê mình sẽ gặp được người hợp ý mình cũng nên, giống như cậu và Thẩm tổng vậy đó."

Không gian trở nên yên lặng, Hứa Thư không có nói gì.

“Xấu hổ à?” Triệu Niên Niên từ trên giường ngồi dậy, “Không phải chứ, hai người ở chung lâu như vậy rồi, sao cậu còn… ngây thơ vậy chứ.”

"Ở chung cái gì," cô nói, "chúng mình thực sự không hợp nhau."

Gần đây công việc của Thẩm Từ Sinh rất bận rộn, thường xuyên bay đến các thành phố khác để họp, hai người rất ít khi gặp nhau.

Vấn đề ở đây là anh không tìm được lý do thích hợp để gặp cô, không thể lần nào cũng đi ăn được.

“Được rồi.” Triệu Niên Niên chịu thua, “Lát nữa cậu có việc gì không, nếu không thì cùng mình đến công ty phỏng vấn nhé.”

"Mấy giờ đi?"

"Hai giờ chiều."



Hứa Thư suy nghĩ một chút nói: "Hai giờ?"

"Có chuyện gì không đúng à?"

“Thầy Mạc bảo mình đến văn phòng thầy ấy lúc hai giờ.” Hứa Thư nói.

"Vậy à, không thành vấn đề, mình có thể tự đi được." Triệu Niên Niên giải thích: "Vốn dĩ mình muốn cậu đi cùng mình là vì muốn rủ cậu ra ngoài ăn một bữa ngon, vậy mà cậu lại có hẹn, đúng là không may mắn như vậy."

Hứa Thư buồn cười nói lại lời cô ấy: "Vâng, đúng là không may mắn."

*

Mạc Tri Hàng có văn phòng riêng, khi Hứa Thư đến, ông vừa pha cho mình một bình trà ngon.

Có tiếng gõ cửa, ông nói, "Mời vào."

"Thầy Mạc."

Mạc Tri Hàng ra hiệu cho cô ngồi xuống, rót cho cô một chén trà, "Có kết quả rồi."

Hứa Thư gật đầu, "Sáng nay, thầy Cốc nhắn tin cho em, bảo em có thời gian thì đến đó làm."

"Cuối cùng cũng thành công rồi."

"Cám ơn thầy, thầy Mạc."

"Em không cần cảm ơn tôi, em tốt nhất nên cảm ơn chính mình, tôi chỉ vừa mới cho em một cơ hội, em đã thành công nắm lấy rồi." ông nói.

Trà mới được pha nên còn rất nóng, khói trắng bốc lên.

Mạc Tri Hàng hỏi cô: "Em có đi đến buổi tiệc đính hôn của Thẩm Từ Sinh và Tần Nhiêm không?"

Trong lòng Hứa Thư run lên, rồi thành thật trả lời: "Có đi."

"Cậu ta bắt em đi?"

Sau khi gật đầu, cô lại lắc đầu giải thích: "Anh Thẩm có mời em, nhưng em đến đó là vì chuyện riêng của mình."

Sở dĩ cô nói ra là vì cô chưa từng nghĩ đến việc che giấu nó.

“Sau đó, cậu ta và nhà họ Tần hủy bỏ hôn ước là vì em?”

Có phải vì cô không? Hứa Thư hoàn toàn không biết trả lời thế nào.

Từ sau khi xảy ra chuyện đó, cô chưa tưng hỏi Thẩm Từ Sinh lý do.

Có thể là vì anh không thích loại hôn nhân thương mại như thế, hoặc là anh muốn tiếp tục bữa tiệc đính hôn chỉ để đạt được mục đích của riêng mình.

Không phải trong tối hôm đó nhà họ Tần cũng đã tuyên bố phá sản rồi sao?

“Không.” Hứa Thư chân thành đáp: “Em không biết nguyên nhân.”



Mạc Tri Hàng không hỏi thêm nữa, nhìn người đối diện rồi giải thích: "Hứa Thư, tương lại của em rất tươi sáng, với tư cách là một giáo viên, tôi không muốn em bị tình yêu làm cho mờ mắt, về phần Thẩm Từ Sinh là người như thế nào, trước đây tôi cũng đã nói với rồi"

Cô nhìn chằm chằm vào hơi nóng đang bốc lên của chiếc cốc rồi yên lặng lắng nghe Mạc Tri Hàng nói, ông nói Thẩm Từ Sinh là một người rất thâm xâu.

“Thầy Mạc.” Hứa Thư ngắt lời anh ta, thanh âm rất nhỏ, “Kỳ thực em cảm thấy một người thì luôn có rất nhiều mặt, thứ thầy nhìn thấy có lẻ chính là mặt xấu nhất của anh ấy.”

Mạc Tri Hàng không ngờ cô sẽ nói như vậy.

"Vậy em đã nhìn ra mặt tốt của cậu ta chưa?"

Im lặng kéo dài, Hứa Thư không trả lời.

Có lẽ, trong vô thức, Thẩm Từ Sinh đã cho Hứa Thư thấy mặt tốt nhất của mình.

*

Hứa Thư rời văn phòng, liền cúi đầu đi về hướng ký túc xá, tâm trạng không tốt lắm, suy nghĩ cứ mông lung.

Đi về phía trước như người mất hồn, vô tình đυ.ng phải bức tường thịt lúc nào không biết.

“Ui.” Cô che đầu lùi lại một bước, “Xin lỗi, tôi không thấy… Thẩm tiên sinh, sao anh lại tới đây?”

Sự xuất hiện của Thẩm Từ Sinh vào lúc này thực sự khiến cô rất kinh ngạc.

"Vừa vặn đi ngang qua trường của em, tôi muốn vào để đi dạo một vòng."

Thật trùng hợp, Hứa Thư nghĩ.

“Cùng nhau đi dạo chứ?” Anh hỏi.

Hứa Thư không từ chối, chỉ đi theo phía sau anh trên con đường mà không hề có mục đích.

“Chuyện lần trước giải quyết xong chưa?” Thẩm Từ Sinh chắp tay sau lưng hỏi.

“Ừm, giải quyết xong rồi.” Cô nói, “Thầy Cốc bảo tôi khi nào rảnh thì đến đó làm.”

"Em rất tự lập." Anh khen.

Lá cây trên đầu bị gió lay động, ánh nắng chói chang, xung quanh yên tĩnh.

Có lẽ là do bầu không khí quá tốt, Hứa Thư đột nhiên hỏi anh: "Anh Thẩm, anh thực ra là người như thế nào?"

Thẩm Từ Sinh dừng lại, quay sang nhìn cô, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không có một ngọn gió thổi qua.

"Em nghĩ sao?"

“Tôi cũng không biết.” Hứa Thư tiếp tục nói: “Nhìn anh rất giống người vừa kiêu ngạo, vừa lãnh đạm, lại vừa ôn nhu, có lẽ còn có rất nhiều mặt khác nữa mà tôi chưa từng thấy qua.”

“Hứa Thư.” Anh nghiêm túc gọi tên cô, “Tôi mà em nhìn thấy mới thực sự là tôi.”

Vốn dĩ Hứa Thư cảm thấy Thẩm Từ Sinh có nhiều vẻ mặt khác nhau, là do Thẩm Từ Sinh luôn đối sử đặc biệt với cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »