Chương 7: Anh Chỉ Mềm Lòng Với Hai Người

Tần phu nhân im lặng, nhớ lại quá khứ.

Khi đó, Mạc Tuần còn sống với Mạc Tri Hàng, bà kết hôn với nhà họ Thẩm rồi sinh ra và chăm sóc Thẩm Từ Sinh.

Thẩm Từ Sinh cũng không có sắc bén như bây giờ, anh đang trong độ tuổi trưởng thành, Thẩm Vi Thành kiểm soát anh rất chặc chẽ, ông ấy đối xử với anh giống như huấn luyện một cái máy, chứ không phải đang đối xử với con ruột của ông.

Lúc ấy đang tuổi ngỗ nghịch, anh luôn thích làm trái với ý của ba mình nên anh thường bị đánh rất dữ.

Nhiều lần chính Tần Dung giấu đồ ăn vặt cho anh rồi chuẩn bị thêm cho anh thuốc giảm đau.

Bà không thể ngăn cản ông ấy được, nên bà chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt như vậy, đó cũng là những mảnh vụn ấm áp mà Thẩm Từ Sinh đã ghi nhớ trong nhiều năm qua.

Sau này, khi lớn lên, anh buộc phải trở thành một người giống như Thẩm Vi Thành.

Anh là một nhân tài, anh rất giỏi, làm việc gì cũng tàn nhẫn và dứt khoát, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả Thẩm Vi Thành hồi đó.

Từ trước đến nay, Thẩm Từ Sinh chỉ mềm lòng với hai người.

Một người là Tần phu nhân, người còn lại là Ninh Ý.

Sau khi tìm được tài liệu, Thẩm Từ Sinh sắp xếp chúng lại, anh chuẩn bị rời đi, Tần phu nhân cung theo anh xuống lầu, khi bước ra cửa bà vẫn còn đang nói chuyện.

"Mạc Tuần là một đứa bé tốt, con cho nó thêm một cơ hội nữa đi."

Thẩm Từ Sinh nghe vậy liền cảm thấy nực cười

Những gì Mạc Tuần làm sau lưng anh ghê tởm biết bao, nhưng anh không hề đả động đến cậu ta một câu nào, anh còn bỏ ra rất nhiều tiền để mua những bức ảnh bị lộ đó.

“Mẹ chăm sóc con nhiều năm như vậy, cũng nên biết tính tình của con.” Thẩm Từ Sinh đứng ở cửa, anh không tiếp tục bước, giọng nói lạnh như băng, “Con sa thải Mạc Tuần không phải là không có lý do."

"Con chỉ nghe những lời đồn bên ngoài, rồi kết luận Mạc Tuần và Vương thị thông đồng với nhau thôi sao? Chỉ có vậy mà con đã kết luận chính nó đã bán bí mật công ty cho công ty khác với giá cao à?"

Giọng Tần phu nhân ngày càng lớn, bà rất tức giận, hô hấp cũng không ổn định: "Từ Sinh, trước đây con không phải là người ngang ngược như vậy!"

Mặt trăng bị mây đen che khuất không thể chiếu sáng, gió thổi lá cây xào xạc.

Quả táo Adam của Thẩm Từ Sinh trượt lên trượt xuống, bất lực: "Con có video và ảnh trong tay, mẹ có muốn xem không?"

Tần sững sờ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, giờ con muốn sao cũng được.".

Cửa bị đóng sầm lại, âm thanh chói tai.

Vẻ mặt của Thẩm Từ Sinh vẫn như thường, anh bình tĩnh đi tới trước xe, Trương Hàng mở cửa, anh ngồi vào.

Bầu không khí trầm mặc, Trương Hàng cầm vô lăng thấp giọng hỏi: "Ông chủ, ngài muốn đi đâu?"

Người ngồi ở ghế sau hồi lâu không phát ra tiếng động, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cây cối có lá khô héo trơ trụi ngoài cửa kính xe.

"Đi xung quanh một chút đi," anh nói.

Kỳ nghỉ đông của Đại học Nam Chiếu đến sớm hơn bình thường, kỳ thi cuối cùng cũng đến bất ngờ.

Triệu Niên Niên và Hứa Thư không thi cùng phòng nên họ chỉ gặp nhau sau khi kỳ thi kết thúc.

Thời tiết mấy ngày nay không được tốt lắm, trời luôn mưa, Hứa Thư và Triệu Niên Niên cầm ô đi về phía cổng trường học, chuẩn bị đi mua sắm.

"Này, cậu thu dọn đồ đạc xong chưa?"



Hứa Thư gật đầu, "Gần xong rồi."

"Kỳ nghỉ lần này khá dài."

"Ừ, vậy cậu có muốn nghĩ lại không?"

“Nghĩ lại cái gì?” Triệu Niên Niên cúi đầu.

“Về nhà.” Hứa Thư nói.

“Mình không muốn quay về.” Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại có một sự kiên định khó tả.

Hứa Thư không biết lý do tại sao cô ấy không muốn về nhà, bên cũng rất khó để thuyết phục cô ấy.

Trường học có thể chứa được mọi người, nhà ăn vẫn sẽ mở cửa nên các vấn đề đều không cần phải lo lắng.

“Qua bên kia mua sắm đi, có khá nhiều người đang xem bên đó.” Nhìn thấy nơi náo nhiệt, Triệu Niên Niên lập tức trở nên sôi nổi.

Là một cửa hàng hoa mới khai trương nên có rất nhiều bạn trẻ đang lựa chọn những bó hoa đẹp nhất, nhất định là họ đang dự định dành tặng cho nửa kia của mình.

"Hứa Thư?"

Giọng nói từ phía sau truyền đến, Hứa Thư nghe thấy giọng nói đó, cảm thấy quen thuộc nên quay đầu lại.

“Thực sự là em.” Trì Xương cười, “Gặp em ở đây đúng là trùng hợp thật."

Cô không không phản ứng gì, nhưng cuối cùng cô cũng phải lịch sự mỉm cười: "Ừ, thật trùng hợp."

"Sao em đến đây?"

Hứa Thư đáp: "Đi dạo với bạn cùng phòng, còn anh thì sao?"

"Tôi..." Vốn dĩ anh ta muốn nói gì đó, nhưng Trì Xương lại mỉm cười vẫy tay về phía cách đó không xa, "Bên này, Xuyến Xuyến."

Nghe tên, cô như bị bất động, cô không cách nào cử động được.

Cô gái nỡ nụ cười đi tới, Trì Xương khoác vai cô gái, "Anh đến đón bạn gái của anh," anh ta nói.

Trương Xuyến Xuyến nhận ra Hứa Thư, nhưng cô ta không nói gì nhiều, bất giác cô ta ôm Trì Xương chặt hơn, như sợ người đối diện sẽ giật mất anh ta vậy.

Hứa Thư nghĩ cũng thật buồn cười, nhưng cũng thật bất ngờ, khi cả hai người họ lại ở bên nhau.

“Gặp Hứa Thư ở đây đúng là trùng hợp.” Trì Xương nói.

Trương Xuyến Xuyến mím môi: “Ừ, trùng hợp quá.” Giọng nói của cô ta hơi sai.

Cô ta vẫn còn nhớ chuyện lúc trước Trì Xương đuổi theo Hứa Thú, nếu lúc đó cô ta không dùng biện pháp mạnh thì có lẽ bây giờ cô ta đã trở thành người không liên quan gì đến anh ta.

“Không vui sao?” Trì Xương cười.

"Không."

"Anh không biết, anh sẽ cẩn thận một chút."

Trương Xuyến Xuyến khịt mũi, quay đầu lại, cô ta cười nhạo.

Hứa Thư không nhìn đi chỗ khác, hôm nay cô cảm thấy thật hối hận vì đã đi ra ngoài.



Nam Chiếu lớn như vậy, làm sao lại gặp anh ta?

"Năm đó học trung học, là anh ngu dốt, Hứa Thư còn không để tâm, tại sao em lại để tâm đến nó chi vậy? Hơn nữa, không phải hồi đó hai người là bạn tốt sao?" Trì Xương nhìn Hứa Thư, "Đúng không, Hứa Thư. "

“Hả?” Cô tỉnh táo lại, “Ừ, tôi không để tâm.”

"Chuyện đó cũng chưa chắc đã là sự thật, tôi nghe nói lúc đó, cô đã chuẩn bị đồng ý."

Xấu hổ lan ra toàn thân, Hứa Thư mím môi, vô thức cúi đầu.

Cô chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, giờ lại bị bại lộ, cô thật sự rất hụt hẫng.

“Thật sao?” Trì Xương không thể tin được.

Trời bắt đầu mưa nhẹ, nhưng vào lúc này Triệu Niên Niên không biết đã đi đâu.

Người đối diện mở ô, khiến Hứa Thư càng thêm chán nản.

"Hứa Thư, anh..."

“Tôi biết rồi, Trì Xương.” Trì Xương còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Hứa Thư cắt ngang, “Chúng ta bây giờ đều đã lớn rồi, bỏ qua chuyện lúc trước đi.

Trương Xuyến Xuyến đảo mắt nhìn cô

"Nói thì hay lắm, ai mà biết được cô sẽ làm gì sau lưng."

Hứa Thư vừa định nói, liền nhận thấy trên vai có thêm một chiếc áo khoác, thoang thoảng hương đàn hương.

Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Từ Sinh.

Thẩm Từ Sinh mở chiếc ô lớn màu đen, hai người đối diện lui về phía sau nửa bước.

"Sao em lại đứng đây một mình?"

Hứa Thư không trả lời hỏi: "Tại sao anh lại tới đây?"

“Anh muốn gặp em, nên anh đến đây.” Anh cười dịu dàng, nghiêm túc nhìn Hứa Thư.

“Đây là ai?” Trương Xuyến Xuyến nhìn Thẩm Từ Sinh, cuối cùng dừng lại ở chiếc đồng hồ trên cổ tay phải của người đàn ông.

Cô ta từng nhìn thấy chiếc đồng hồ đó qua tạp chí, nó đắt đến mức không ngờ tới, mọi người hầu như còn không có cơ hội nhìn thấy nó ngoài đời.

Hứa Thư: "Anh ấy là..."

"Tôi là bạn trai của Hứa Thư."

Không khí yên lặng trong ba giây, cô quay lại nhìn Thẩm Từ Sinh, trên trán đầy dấu hỏi.

Anh không quan tâm đến ánh mắt của cô, anh lịch lãm đưa tay kéo thẳng áo khoác trên vai Hứa Thư.

"Hôm nay lạnh như vậy sao em không mặc thêm áo vào?"

Hứa Thư chớp mắt, "Không lạnh lắm mà."

Hai người nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến người đối diện.

"Chúng ta đi ăn tối trước đi, anh đã kêu tài xế qua đây rồi."