Chương 8: Đừng hỏi tôi, tôi thấy mình nói đúng

Hứa Thư gật đầu, khéo léo nói: "Được."

Nhưng thực tế, cô vẫn đang đắm chìm trong câu nói của anh "Tôi là bạn trai của Hứa Thư".

“Các người là bạn của Hứa Thư?” Thẩm Từ Sinh nhướng mắt.

Trương Xuyến Xuyến vội vàng đáp lại, thái độ thay đổi ba trăm sáu mươi độ: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cấp ba, học chung một lớp."

Anh cười nhẹ nhìn Hứa Thư, hành động của anh như đang thở dài: "Tinh thần học tập của em ở trường không tốt, vài ngày nữa anh sẽ nhờ người dỡ nó, biến nó thành tiệm bánh ngọt cho em?" (Ý anh ấy là dỡ trường chị rồi biến trường thành cửa hàng bánh, đúng là bá đạo🤣)

Biết là nói đùa nhưng Hứa Thư vẫn tươi cười đáp lại.

Sắc mặt của Trương Xuyến Xuyến đột nhiên thay đổi, chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại xanh, nhưng cô ta biết thân phận của người đối diện không đơn giản nên không dám nói gì.

Mưa bắt đầu ngớt, lúc này Trương Hàng cũng lái xe tới, chiếc Porsche màu xám bạc dừng lại, ánh mắt của những người xung quanh đều tụ lại nó.

Thẩm Từ Sinh một tay đút túi quần âu phục, vai ướt đẫm nước mưa, ô gần như đều nghiên về phía bên Hứa Thư.

Hai người lên xe đóng cửa lại.

Xe nổ máy, tốc độ nhanh đủ để tạt nước vào hai người đang chết lặng đứng bên cạnh.

Bầu không khí trong xe hơi bí bách, Hứa Thư đang tự hỏi anh đến đây từ khi nào, liệu anh có nghe hết cuộc trò chuyện trước đó không.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ, cô vùi mặt vào lòng bàn tay trốn tránh thực tại.

Khi Thẩm Từ Sinh nhìn thấy động tác này, anh lại nghĩ cô gái này đang khóc.

"Sao vậy?"

Hứa Thư lắc đầu không nói gì.

"Còn khó chịu à? Vậy để tôi sẽ tìm người đánh bọn họ."

“Hả?” Sau đó cô mới ngẩng đầu lên.

“Tôi còn tưởng rằng em đang khóc.” Thẩm Từ Sinh nhẹ giọng nói.

"Không có," Hứa Thư đột nhiên nhớ tới Triệu Niên Niên đã bỏ cô ở đó một mình, "à thì, bạn cùng phòng của tôi vẫn đang đợi tôi ở đó, anh có thể đỗ xe phía trước được không, tôi phải quay lại tìm."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Từ Sinh nghe được chuyện buồn cười như vậy, nhưng Hứa Thư lại dùng giọng điệu rất nghiêm túc để nói với anh.

Anh không nhịn được muốn trêu chọc cô: "Đã lên xe của tôi, thì em phải cho tôi lý do vì sao em muốn xuống, chứ không phải em muốn xuống là xuống được?"

"Vậy thì tôi phải làm sao?"

"Ăn cơm với tôi."

Hứa Thư nghiến răng: "Lần sau được không?"

Thẩm Thẩm Từ rất hiểu chuyện đáp: "Đương nhiên là không thể."

Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước mà không hề có ý định dừng lại.

“Hả?” Cô hỏi, nghĩ thầm, lần sau cũng không đồng ý sao?

Trương Hàng không nhịn được cười: "Ông chủ đã bảo bạn cô về trước rồi, cô không cần lo lắng."

Vậy là cô bị lừa rồi đúng không?

"Ừm," Thẩm Từ Sinh ngả người ra sau, khoanh hai tay trước ngực, bắt đầu nhắm mắt lại, "vậy bây giờ, em phải cùng tôi ăn một bữa rồi."

Chuyện này là có ý gì? Hứa Thư muốn phản bác, nhưng khi nhìn Thẩm Từ Sinh, cô lại không nói nên lời.

Bởi vì trên mặt người đàn ông dường như có dòng chữ: Đừng hỏi, tôi rất mệt.

Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước, cơn mưa bên ngoài đã giảm bớt.

Hứa Thư trầm mặc không nói một tiếng, cô chậm rãi buông xuống tâm tư, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.

Lúc sau, đường đi có chút gập ghềnh, tay cô vô tình lướt qua lưng anh.

Người nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không có phản ứng gì, cô thở phào nhẹ nhỡm.

Hứa Thư dịch người sát vào cửa sổ bên phải, khoảng cách giữa hai người lại xa hơn một chút.

"Tôi đến đại học Nam Chiếu có việc," Thẩm Từ Sinh đột nhiên nói, "Nhưng vừa ra ngoài hít thở một chút, thì thấy em hình như đang gặp chuyện."

Hứa Thư mím môi không nói gì.

Anhcười hỏi: "Cãi nhau thắng không?"

“Tôi không cãi nhau.” Hứa Thư cảm thấy xấu hổ nên không muốn tiếp tục đề tài, “Anh nói không phải có việc sao? Hiện tại bỏ đi cũng không thành vấn đề chứ?"

“Ai mà quan tâm thèm chứ.”

Trong đầu anh chợt lóe lên một bóng dáng, anh mở mắt ra.

Lúc này, Hứa Thư cúi đầu nhìn mũi giày của mình, mặt mày thoáng mềm nhũn.

Một tia sáng xẹt qua khuôn mặt cô, Hứa Thư quay lại nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ: "Anh Thẩm, hôm nay cảm ơn anh đã giúp tối."

Quả táo Adam của Thẩm Từ Sinh trượt lên trượt xuốngt, anh nhớ nhiều năm trước Ninh Ý cũng cười rạng rỡ như vậy.

Bữa ăn tối mới được một nữa, thì Thẩm Từ Sinh đã nghe điện thoại rồi rời đi.

"Thực xin lỗi, tôi có chuyện cần giải quyết. Tôi sẽ bảo Trương Hàng đưa em về."

Hứa Thư gật đầu đồng ý.

Cửa mở ra rồi đóng lại, cô là người duy nhất còn lại trong phòng riêng rộng lớn này.

Tách trà đối diện vẫn còn bốc khói nghi ngút, Hứa Thư như bị nó mê hoặc.

Triệu Niên Niên giống như đã tính toán thời gian trước, lúc này cô ấy lại gọi điện đến.

Khi cuộc gọi được kết nối, Hứa Thư nói: Xin chào?"

"Khi nào thì về? Dì ký túc xá hôm nay sẽ đóng cửa sớm."

Cô liếc nhìn màn đêm bên ngoài, mới nhận ra trời đã khuya như vậy rồi.

Hứa Thư đáp: "Mình sẽ quay về ngay."

Cúp điện thoại, Hứa Thư mở WeChat, nhìn hộp thoại của Thẩm Từ Sinh, cô do dự một chút, nhưng vẫn nhắn anh vài chữ.

Hứa Thư: [Anh Thẩm, tôi đi taxi về trước, không cần làm phiền Trương Hàng đến đây đâu l. ]

Nhấn gửi thành công, cô tắt điện thoại rồi cất vào túi xách để bắt taxi.

Nơi này không dễ bắt taxi, tất cả những người đến đây đều là những người tự lái xe. Hứa Thư đứng ở ngã tư thế này, đột nhiên cảm thấy mình có chút may mắn khi trời không mưa.

Nếu không, với tình trạng hiện tại, cô sẽ càng tuyệt vọng hơn.

Sau hơn nửa tiếng, cuối cùng một chiếc taxi cũng xuất hiện, tài xế có vẻ là một người rất tốt bụng.

"Taxi ở đây không dễ bắt đâu cô gái, xem ra hôm nay cô cũng thật may mắn."

“Ha.” Hứa Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đúng là may mắn thật."

Thẩm Từ Sinh đến bệnh viện, cuộc gọi vừa rồi là của bác sĩ điều trị của Thẩm Vi Thành, ông ta nói tình hình của Thẩm Vi Thành hiện tại không ổn lắm.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, anh đứng ở cửa nhìn vào bên trong.

Nhìn con người thanh cao lúc trước giờ lại yếu ớt như những chiếc lá tàn trong mùa thu.

“Anh Thẩm.” Bác sĩ đi tới, đưa cho anh tờ chẩn đoán trên tay.

Thẩm Từ Sinh liếc ông ta một cái, hỏi: "Còn bao lâu?"

"Nếu không có chuyện gì khác, thì nhiều nhất là nửa năm."

Anh không nói gì, xoa ấn đường giữa cân mày, anh cảm thấy hơi mệt.

“Đúng rồi.” Bác sĩ dường như nhớ ra chuyện gì đó, “Thường xuyên có một người tới thăm ông Thẩm.”

"Mạc Tuần?"

"Hình như là cái tên này."

Thẩm Từ Sinh tiếp tục hỏi: "Anh ta đến đây làm gì?"

"Tôi cũng không biết, nhưng mỗi lần anh ta đến, anh Thẩm đều cảm thấy khó chịu."

"Ra vậy, ông đi làm trước đi, chuyện này tôi sẽ xử lý."

"ĐƯỢC."

Hành lang trống không, Thẩm Từ Sinh ngồi trên chiếc ghế bên ngoài, nghịch chiếc bật lửa trên tay, bật rồi tắt, bật rồi tắt...

Điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra xem là tin nhắn của Hứa Thư.

Anh không trả lời, tắt màn hình, rồi bỏ nó lại vào túi.

Đêm hôm đó, trời mưa ở Nam Chiếu rất to. Hứa Thử không thể nào ngủ yên được, cô bị sấm sét đánh thức, tóc ướt đẫm mồ hôi.

Cô đứng dậy, mặc áo khoác đi ra ngoài ban công hóng gió, chợt nhớ lại rất nhiều chuyện.

Nhưng chúng đều không phải là những kỷ niệm đẹp gì, kỷ niệm vui thì lại có rất ít.

Hứa Thư khịt mũi, tự trách bản thân quá thê thảm.