Chương 33: Nói chuyện

“Ngươi cần, ngươi trước.” Thấy Cảnh cũng theo vào, Mộc Linh Hạo thoái nhượng, hắn chỉ muốn xối một chút nước lạnh, làm lạnh chính mình, dập tắt dục hoả.

“Không cần.” Cảnh nói bình tĩnh vô ba.

“Vây ngươi vào làm gì?” Không cần, Cảnh theo hắn vào làm gì? Nhìn hắn tắm, hắn có thể nào để Cảnh thấy hắn bộ dáng kia.

“Thϊếp thân bảo hộ.” Cái gọi là thϊếp thân bảo hộ chính là muốn cùng mục tiêu một tấc không rời, thời khắc để mục tiêu trong đường nhìn. Đây là lý giải của Cảnh.

Nhìn gương mặt cùng nhãn thần bình tĩnh của Cảnh, Mộc Linh Hạo cảm giác Cảnh là nghiêm túc. Mộc Linh Hạo lần thứ hai bật cười, thật không ngờ Cảnh của hắn là một người tích cực như vậy, thực sự khả ái, Cảnh, ngươi thế nào có thể khiến ta một khắc so một khắc còn muốn yêu ngươi, ta cho tình yêu của ta đối ngươi đã rất sâu, không nghĩ tới còn có thể càng sâu, tình yêu này muốn thế nào mới có điểm mấu chốt, Cảnh, ta thực sự không biết, ngươi là kiếp trong mệnh ta. Bất quá điểm nghiêm túc ấy khả ái đến có thể lợi dụng, Mộc Linh Hạo đáy lòng tính toán.

“Thϊếp thân bảo hộ không phải thời thời khắc khắc đi theo, dù sao người có tư ẩn.” Mộc Linh Hạo nghĩ tìm từ, thế nào đem lợi ích tối đa hoá, phòng tắm loại địa phương này là không thể theo, sửu thái của hắn, du͙© vọиɠ bởi Cảnh dấy lên, không thể để Cảnh thấy, thế nhưng ngủ, “Ngươi xem, trước đây Thiên Liệt thời điểm bảo hộ ta cũng không thời thời khắc khắc theo ta.”

“Ta cùng hắn bất đồng.” Cảnh nghiêm túc nói, mỗi người đều có phương pháp làm việc của mình.

“Hắn là chuyên nghiệp, ngươi không phải.” Mộc Linh Hạo nói, hắn khẳng định Cảnh chưa từng bảo hộ người, “Cho dù là thϊếp thân bảo hộ, thế nhưng phòng tắm, nhà vệ sinh những nơi này, người chuyên nghiệp cũng không thể theo vào, tối đa canh giữa ở cửa.”

Cảnh nghe xong, bình tĩnh nhìn Mộc Linh Hạo. Y chưa từng bảo hộ người, thế nhưng Mộc Linh Hạo thường được người bảo hộ, hơn nữa nếu muốn bảo hộ người, hẳn phải giống những nhiệm vụ trước đây lấy được tín nhiệm của mục tiêu, có lúc thoái nhượng mới có thể đạt được hiệu quả tốt.

“Chỉ có phòng tắm, nhà vệ sinh.” Cảnh nói, thoái nhượng một chút.

“Chỉ có phòng tắm, nhà vệ sinh.” Biết ý Cảnh chỉ có phòng tắm, nhà vệ sinh y không theo, những nơi khác sẽ theo, chính hợp ý hắn, cái gọi là thϊếp thân bảo hộ còn có một nơi không theo, đó chính là phòng ngủ, bất quá hắn không nói cho Cảnh, phòng ngủ nơi này hắn khẳng định muốn cùng Cảnh một chỗ.

Quả nhiên có lúc thoái nhượng sẽ đạt được hiệu quả tốt. Mộc Linh Hạo không truy cứu cử động hôm qua của y, hơn nữa đồng ý thϊếp thân bảo hộ.

Mộc Linh Hạo không biết suy nghĩ nho nhỏ của Cảnh, cho dù biết cũng không nói gì, hắn tới giờ không nghĩ cự tuyệt lần cơ hội Cảnh cho, biết suy nghĩ của Cảnh chỉ nghĩ Cảnh càng khả ái.

Cảnh rời khỏi phòng tắm, Mộc Linh Hạo đem cửa phòng tắm đóng. Trong ngoài cửa, hai loại tâm tư.

Mộc Linh Hạo xối nước lạnh, để nỗi lòng bĩnh tĩnh, xuất môn liền thấy Cảnh tựa trên bức tường cạnh cửa.

“Ngươi không sơ tẩy một chút.”

Cảnh nhìn chính mình, “Không cần.” Sau đó một cái thuỷ cầu xuất hiện, trên người ướt đẫm, tại mái tóc nhẹ bắn một cái, lập tức hong khô, động tác lưu loát thuần thục, quần áo trong nháy mắt bị dội nước mơ hồ hiển hiện gợi cảm, Mộc Linh Hạo còn chưa thấy rõ đã tiêu thất.

“Cho dù là thϊếp thân bảo hộ, ngươi cũng phải hảo hảo để ý chính mình, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Mặc dù có điểm đáng tiếc vừa nãy thấy không rõ, nhưng Mộc Linh Hạo sơ lược minh bạch suy nghĩ của Cảnh, tích cực khẳng định là bởi thϊếp thân bảo hộ.

Cảnh suy nghĩ một chút, chỉ là tình huống hai người ngược lại, hơn nữa chính mình động thủ sơ tẩy xác thực so dùng ma pháp giải quyết thoải mái. Vệ sinh sạch sẽ là thói quen tốt của mọi người trong Vô Xá, tình huống sinh tử đào vong không tính, khi đó ai còn so bì, thế nhưng bình thường, bọn họ tuyệt đối không cho phép, đặc biệt thời điểm an ổn, thường sẽ hảo hảo tắm một cái.

Cảnh không cự tuyệt, vào phòng tắm. Không quên triển khai cảm giác tập trung lên người Mộc Linh Hạo, dù sao y không tin Mộc Linh Hạo, vạn nhất thừa dịp y không chuẩn bị chạy mất, truy lại rất đơn giản, nhưng y chán ghét phản bội.

Mộc Linh Hạo từ bên giường cầm lấy y vật, đây là quần áo hắn sáng sớm từ gian phòng Cảnh lấy. Phát hiện toàn bộ y vật của Cảnh không phải do hắn chọn, cái này không được, bị hắn phát hiện, vậy loại tình huống này tuyệt không thể lặp lại, muốn thiết kế sư đem toàn bộ bản vẽ y phục lấy đến, mỗi một kiện y vật của Cảnh phải do hắn chọn, áo, quần, caravat, vớ, giầy, thậm chí đồ lót hắn cũng muốn đích thân chọn. Ngay lúc đó hắn vừa nghĩ, Cảnh mặt y vật do hắn chọn, thiếu chút có phản ứng, hoàn hảo phục hồi tinh thần, vội vã lấy một bộ, trở về phòng, Cảnh cũng tỉnh.

“Cảnh, ta đem quần áo đặt ở cửa.” Mộc Linh Hạo cầm quần áo đặt trong chiếc rổ ngoài cửa. Hắn không dám vào, sau khi biết tình cảm của mình, hắn phát hiện tự chủ của mình càng ngày càng kém, thấy thân thể Cảnh hắn không dám cam đoan sẽ làm ra gì, hắn phải thời khắc nhắc nhở chính mình, hắn chưa có được tín nhiệm của Cảnh, Cảnh sẽ không đáp lại tình cảm của hắn, một ngày hắn làm ra gì, vậy Cảnh nhất định phản kháng, đồng thời vi phạm tối cao pháp tắc, đây là hắn phải chú ý, hôm qua Cảnh té xỉu đã doạ tới hắn, hoàn hảo chỉ là té xỉu, nếu còn có tình huống phản phệ khác vậy làm sao, hắn không dám nghĩ, rồi lại phải áp chế chính mình, hắn không thể để Cảnh bị thương tổn, chỉ là bởi hắn kìm lòng không được.

Một cánh tay trắng nõn còn lưu bọt nước xuất hiện ở khe cửa mở, Mộc Linh Hạo nhanh xoay người đưa lưng về phía phòng tắm, bên giường ngồi xuống, hắn không dám nhìn tiếp, lấy phản ứng không chút ngượng ngùng lần trước của Cảnh, hắn biết Cảnh sẽ không che khăn tắm, hắn làm sao dám nhìn, đối mặt mê hoặc lấy kiềm chế lực hiện tại của hắn rất khó, hắn phải nắm chắc chính mình, có thể không nhìn phải không nhìn, trong lòng lần thứ hai phỉ nhổ định lực bản thân, hắn Mộc Linh Hạo lúc nào vì cái này không khống chế được, quả nhiên là bởi vì yêu.

Không bao lâu, Cảnh sơ chỉnh hoàn tất, đi ra phòng tắm. Mộc Linh Hạo xoay người, hoàn hảo, không có mê hoặc quá lớn, chỉ là mặt bị thuỷ khí huân đỏ, khiến người muốn cắn một ngụm, điểm mê hoặc này ta còn có thể chịu được.

“Bữa sáng được rồi, xuống dưới.” Mộc Linh Hạo dẫn đầu ra cửa, Cảnh không nhiều lời theo sau.

Từ giờ khắc này, Mộc Linh Hạo là đối tượng y bảo hộ, bất luận là ai, tuyệt không cho phép thương tổn, đây là vì chính y, y tuyệt đối không cho phép bản thân trở thành tồn tại giả tạo không có chính mình, kẻ dám can đảm thương tổn Mộc Linh Hạo, kẻ vi phạm ý nguyện của y, là địch, đối địch, chỉ có gϊếŧ không tha. Sát ý một chút không tiết lộ, hoàn mỹ giấu dưới thân thể mảnh khảnh, cho dù là cường như Mộc Linh Hạo cũng không cảm giác được, trong đôi mắt bình tĩnh bắt đầu xâm nhiễm hắc sắc thâm uyên, gϊếŧ chóc sẽ không xa, lúc này đây là cần thứ gì tống táng? Ở nơi không ai chú ý, khoé miệng câu dẫn cung độ huyết sắc, lúc này đây y sẽ tự thân xuất thủ, không vui bị hạn chế, cần máu đến bình phục, không ai có thể ngăn cản. Y, Mộc Cảnh, là Vô Xá Thâm Uyên Chi Liêm, tồn tại san bằng vô số vị diện, một ngày động thủ nhất định huyết lưu thành hải, thi cốt thành đôi, nơi đi qua chỉ chừa một mảnh phế tích hài cốt.