Chương 4: Phụ tử gạp lại

Nữ hầu gõ gõ cửa.

“Vào đi.”

Nữ hầu đẩy cửa vào, cúi đầu cung kính sơ viễn nói: “Cảnh thiếu gia, lão gia đã về, thỉnh ngài đi Ngọc hiên dùng cơm.”

“Đã biết.” Cảnh hướng phía cửa.

Thấy Cảnh đi tới, nữ hầu nghiêng người tránh, lơ đãng ngẩng đầu thấy Cảnh sau khi thay đổi hình tượng, kinh dị đứng tại chỗ, thẳng tới khi Cảnh rời khỏi đường nhìn, mới lấy lại tinh thần, “Đó… là… Cảnh thiếu gia…”



Ngọc hiên.

Trên bàn cơm đã ngồi đầy người, tại thủ toạ chính là chủ nhân một năm không về Mộc Linh Hạo, tóc hắn chỉnh tề chải vuốt, ăn mặc đơn giản nhưng không áp được khí chất vương giả quân lâm thiên hạ, nhãn thần không sắc bén, thế nhưng nhìn mắt hắn mọi người đều sợ, bởi vì rất lạnh, không chút cảm tình. Dung mạo anh tuấn không cách nào hình dung, chỉ cần hắn liếc mắt, ngươi sẽ quên đi ngôn ngữ, vóc người là tỉ lệ hoàng kim hoàn mỹ, ngón tay thon dài ưu nhã là ngón tay của nghệ thuật gia, thích hợp hội hoạ, đàn tấu nhạc khí, tuyệt không phải dùng để thao túng ky giáp. Hắn là vương gia, trời sinh thống trị giả, đây là ấn tượng mọi người đối hắn.

Bên phải dưới thủ toạ Mộc Linh Hạo là an toàn chủ quản Vệ Thiên Liệt, Vệ Thiên Liệt được Mộc lão gia tử thu dưỡng, cùng Mộc Linh Hạo từ nhỏ lớn lên, đây là một nam tử trầm mặc, gương mặt kiên cường, bên trái có một vết sẹo, khiến anh thoạt nhìn càng lãnh ngạnh. Anh đối Mộc Linh Hạo trung thành tận tâm, cùng Mộc Linh Hạo nhiều lần sinh tử, Mộc Linh Hạo coi anh như huynh đệ. Ở Tái Phí Tư ky giáp đại tái đánh vào thành tính tiền thập. Năm đó, anh thầm mến mẫu thân Thuỷ Nhu của Cảnh, Mộc Linh Hạo biết cho nên không trêu chọc Thuỷ Nhu, lại không nghĩ cô ta chính là thích Mộc Linh Hạo. Vệ Thiên Liệt tự nhận không xứng với Thuỷ Nhu, lại thêm tồn tại hoàn mỹ của Mộc Linh Hạo, vì thế anh nghĩ chỉ có Mộc Linh Hạo mới xứng với Thuỷ Nhu. Sau khi biết Thuỷ Nhu có thai, không tiếc quỳ xuống thỉnh cầu Mộc Linh Hạo cưới Thuỷ Nhu, Mộc Linh Hạo mới chịu cưới nàng.

Ngồi bên phải Vệ Thiên Liệt đùa giỡn nữ hầu chính là trợ thủ đắc lực của Mộc Linh Hạo Lý Thiên Cách, đôi mắt đào hoa ngả ngớn, ngũ quan tuấn tú khiến nữ hầu bị anh đùa giỡn vẻ mặt đỏ ửng. Anh tuy không thể thao túng ky giáp thế nhưng am hiểu phân tích tình báo, tất cả mạng lưới tình báo của Mộc Linh Hạo đều giao cho anh quản lý, anh như Vệ Thiên Liệt, đối Mộc Linh Hạo trung thành tận tâm, cùng trải qua vô số nguy hiểm, là số ít người có thể được Mộc Linh Hạo coi là hảo hữu.

Vị trí kế tiếp là Âu Dương Ngạo, cậu không có thường ngày lười biếng, mái tóc chải chuốt chỉnh tề, y phục cũng mặc quy củ, vẻ mặt chính kinh.

Vị trí đầu tiên bên tay trái Mộc Linh Hạo bỏ trống, đó là vị trí của Cảnh. Phía dưới là Mộc Lỗi, cậu như Âu Dương Ngạo ngồi quy củ, muốn cùng phụ thân nói chuyện, lại không dám, cậu sùng bái phụ thân cũng sợ phụ thân. Phụ thân rất lạnh.

Trần Lâm ngồi cạnh Mộc Lỗi, nhìn gian phòng một lần, vị trí của Cảnh vẫn trống không, vì vậy nói: “Lão gia, anh xem, người đều đến đủ, Cảnh thế nào chưa tới, biết rõ hôm nay lão gia trở về còn đến muộn, lão gia anh thực sự nên hảo hảo giáo huấn. Nhìn Lỗi Nhi, đã sớm chờ, Cảnh cũng quá không hiểu chuyện, thế nhưng…” Thanh âm mở cửa cắt đứt thao thao bất tuyệt của cô ta.

“Yêu, Cảnh a, để chúng ta chờ lâu như vậy, lễ phép… của… cậu…” Vốn có ý nói ra lời không tốt, nhìn người vào cửa lại nói không được.

Người vào mặc bạch sắc Tây trang thẳng thắn, hợp với gương mặt nhã nhặn có phong độ người trí thức, đôi mắt bình thản vô ba, diện vô biểu tình, không phải anh tuấn gọi người đui mù, nhưng có ma lực đặc biệt khiến người đem đường nhìn đặt trên người y. Không để ý đường nhìn kinh ngạc mọi người, Cảnh đến vị trí của mình, đối Mộc Linh Hạo kêu một tiếng: “Phụ thân.” Sau đó ngồi xuống.

Phi thường khó được, Mộc Linh Hạo mắt có một khắc dừng lại, hắn chần chờ mở miệng: “Ngươi là? Cảnh?”

“Phải.”

Chữ này vừa ra, đang đang thương thương, bộ đồ ăn người hầu cầm trên tay rơi xuống đất, Lý Thiên Cách thậm chí khoa trương cùng chiếc ghế ngã xuống, những người khác tốt hơn chút, chỉ mở miệng kinh ngạc nhìn Cảnh.

Một hồi lâu, Trần Lâm thét chói tai: “Cậu là Cảnh? Thế nào sẽ? Cái kia âm u Cảnh? Không thể nào.” Thanh âm thét chói tai khiến mọi người lấy lại tinh thần, Mộc Linh Hạo một cái nhãn thần lạnh lùng khiến Trần Lâm ngậm miệng.

“Thu thập.” Gia chủ đại nhân lên tiếng, người hầu vội vã thu thập, mặc kệ Cảnh thiếu gia phát sinh biến hoá gì, làm người hầu chỉ cần làm tốt việc người hầu nên làm, đặc biệt ở Chiến Thần gia tộc. Lý Thiên Cách cũng từ mặt đất bò dậy, chỉ là đôi mắt cảm thấy hứng thú nhìn Cảnh. Biến hoá của người thật đúng lớn, cải biến một chút hình tượng ngay cả khí chất đều thay đổi, thực sự rất thần kỳ, quyết định rồi, ta cũng phải đi cải biến hình tượng, nhóm mỹ nữ để anh càng anh tuấn tới an ủi các em.

Âu Dương Ngạo nhìn Cảnh, tuy kinh ngạc, thế nhưng suy nghĩ không sửa, mặc dù trở nên xinh đẹp, vẫn là một phế vật, không có gì đáng chú ý.

Mộc Lỗi kinh ngạc qua đi, đối Cảnh cười cười, sau đó ngồi xuống.

Trần Lâm biểu tình đổi tới đổi lui, tạm thời không lấy lại tinh thần.

Vệ Thiên Liệt ôn nhu nhìn Cảnh, nói: “Cảnh, rất thích hợp với cháu.” Anh cam tâm tình nguyện nhìn Cảnh cải biến, bởi đây là hài tử của người anh yêu nhất cùng người anh sùng kính nhất, hài tử này trước đây đối anh rất thân cận, mấy năm gần đây nhưng bất hoà. Tỉ mỉ nhìn Cảnh, nhưng tiếc nuối phát hiện không một chút giống người anh yêu.

“Cảm ơn, Liệt thúc.” Thấy biểu tình tiếc nuối của Vệ Thiên Liệt, Mộc Cảnh trong lòng hiện lên miệt thị. Đã từng Vệ Thiên Liệt đối y tốt là sắc thải duy nhất trong sinh mệnh, thế nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, y rõ ràng phát hiện Vệ Thiên Liệt đối y tốt không phải vì y. Mà là bởi trên người y tìm kiếm cái bóng, y chỉ là vật thay thế, đáng tiếc, ngoại trừ huyết thống y là một vật thay thế không hợp cách, một điểm không giống mẫu thân. Cảm tình như vậy y không muốn, cũng không cần, càng không đáng.