Chương 53: Tiểu Nam yên tâm bay, xe lăn tự mình đẩy (2)

Nhóm dịch: Thiên HạNhóm dịch: Thiên Hạ

Thanh Vũ Ưng cử động nhẹ đôi cánh, vẫn cảm thấy đầu chảy máu, mơ mơ màng màng.

Trần Thư, đừng để cho nó bay lên!

Hứa Tiểu Vũ nhắc nhở.

Nhưng ngay sau đó, Trần Thư đã động suy nghĩ.

Chỉ thấy Golden Slime trợn trừng mắt, run nhẹ thân người rồi lao lên như một mũi tên.

Bất ngờ phát động kỹ năng “Trùng Phong”!

Thanh Vũ Ưng khó khăn lắm mới bay được nửa mét đã cảm thấy kinh ngạc, mắt chỉ thấy một mảng màu vàng phóng tới.

Ngay sau đó, thân thể của nó bay ra ngoài.

Đối mặt với Khế Ước Linh, Trần Thư tuyệt đối không nương tay chút nào, thậm chí đυ.ng chết nó cũng không sao.

Thân hình của Thanh Vũ Ưng thật trùng hợp lại bay về phía Trịnh Nam.

Bụp!

Chủ nhân và Khế Ước Linh cùng lúc bay mấy mét trên không trung, sau cùng mới ầm ầm rơi xuống.

Tiểu Nam yên tâm bay, xe lăn tự mình đẩy!

Khụ… khụ…

Ngực của Trịnh Nam vô cùng đau, không ngừng ho thành tiếng.

Ngươi thua rồi.

Ba kỹ năng, tại sao ngươi lại có ba kỹ năng, không thể nào!

Trịnh Nam nắm chặt bàn tay, tuy rằng toàn thân đau đớn, nhưng cũng không thể che đậy sự kinh ngạc của hắn ta.

Một Slime cấp F lại có ít nhất ba kỹ năng chiến đấu, quả thật là chuyện trăm năm có một, chuyện nực cười trong thiên hạ!

Nhưng sự thật lại là như vậy.

Hứa Tiểu Vũ dùng tay che miệng, cũng tỏ ra kinh ngạc như vậy.

Phải biết rằng, ngay có Hỏa Diễm Điểu cấp A của nàng ta cũng chỉ có hai kỹ năng chiến đấu.

Bởi vì nó là tia chớp màu Nam Giang Nhị Trung vàng!

Mọi người:

- ?

Trần Thư đã thu Slime vào trong Ngự Thú Không Gian, và cùng với Hứa Tiểu Vũ rời đi.

Ca, ca không sao chứ.

Trịnh Dịch đột nhiên chạy đến, ánh mắt đầy vẻ lo âu.

Khụ… khụ…, ta không sao, sau này ta sẽ không ở lại Nam Giang Nhị Trung nữa, đừng động đến Trần Thư.

Trịnh Nam sắc mặt nhợt nhạt, không ngừng ho, nhưng mặt vẫn nghiêm nghị, khuyên nhủ đệ đệ của mình.

Trần Thư tuy đơn thân độc mã, nhưng thực lực rất mạnh, cộng thêm việc giỏi che giấu, thật sự không phải là người mà huynh đệ Trịnh gia có thể đối phó.

Nhiều lần như vậy nhưng họ không có lần nào chiếm được lợi.

Ta biết rồi.

Trịnh Dịch thở một hơi dài, ánh mắt lụn bại, đã từ bỏ việc gây chuyện với Trần Thư.

...

Trần Thư, Khế Ước Linh của ngươi thật sự là cấp F sao, có cảm giác còn lợi hại hơn Hỏa Diễm Điểu của ta.

Hứa Tiểu Vũ như đứa trẻ hiếu kỳ, không ngừng truy hỏi.

Đương nhiên không phải.

Trần Thư vẻ mặt thần bí:

Thật ra Khế Ước Linh của ta thuộc cấp SSS, “Đại Tiện Vô Địch Vũ Trụ”.

Hứa Tiểu Vũ nghi hoặc hỏi:

Làm gì có Khế Ước Linh nào tên như vậy, trừ khi ngươi cho ta xem thông tin của Khế Ước Linh.

Ta muốn khiêm tốn một chút.

Trần Thư nói một cách nghiêm túc.

Hứ!

Hứa Tiểu Vũ lầm bầm không vui, đột nhiên như nghĩ được điều gì đó.

Ngươi đã là Ngự Thú Sư cấp năm rồi, nếu có thể thăng cấp lên một bậc thì rất có thể sẽ được gia nhập lớp đặc huấn.

Ừ, xem vận may vậy.

Trần Thư gật đầu. Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, không có gì bất ngờ thì rất có thể được gia nhập vào top 20 của lớp.

Nhưng chỉ còn một tuần nữa, mọi người sẽ tận tâm tận lực để thăng cấp, hắn chưa chắc có thể gia nhập được.

Có thể gia nhập vào lớp đặc huấn lớp 12, mọi việc đều xem vận may, dù không vào được thì hắn cũng có thể đạt được một điểm số thi đại học hoàn hảo.

Thời gian này ngươi tốt nhất nên mua một số Ngự Thú Châu về tu luyện, nếu có thể luyện đến Ngự Thú cấp 6 thì nhất định có thể gia nhập.

Hứa Tiểu Vũ nói.

Để xem sao.

Trần Thư ngập ngừng.

Thiên phú Ngự Thú của hắn tầm thường, hiệu suất tu luyện rất thấp, căn bản không có khả năng để cho hắn tu luyện.

Hai người tách ra.

Cuộc chiến kết thúc, Khế Ước Linh của Trần Thư lĩnh ngộ được thiên phú mới “Hậu Giáp”

Hậu Giáp: nâng cao lực phòng thủ của Ngự Thú, khi Khế Ước Linh đang trong trạng thái ngủ say, hiệu suất tăng gấp ba lần.

Quả thật là một kỹ năng phòng ngự không tồi, đối với Golden Slime mà nói tuyệt đối phù hợp.

Trần Thư đến bên ngoài lớp học, đúng lúc có một thầy giáo đang giảng đến phần quan trọng của sinh vật.

Sắp hết học kỳ rồi, tại sao vẫn còn tiết học.

Trần Thư lầm bầm, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa sau của lớp học, chuẩn bị đến chỗ ngồi của mình.

Ý? Bạn học, bạn là ai?

Thầy dạy sinh vật đột nhiên quay đầu lại, thấy dáng vẻ thập thò của Trần Thư.

...

Trần Thư đột nhiên trầm mặc.

Ta là nhân vật chính đó được không? Vì sao cảm thấy không cảm giác có tồn tại vậy?

Trần Thư nhanh chóng trả lời:

Thưa thầy, em là học sinh lớp này, trước đó đau bụng, ở nhà vệ sinh liên tục đi ngoài không ngừng nghỉ, tay chân bủn rủn.

- …

Thầy giáo sinh vật vẻ mặt không nói nên lời.

Ngồi xuống đi.

Trần Thư buồn chán ngán ngẩm chờ đến khi tan học, hắn đã nắm vững những kiến thức của trung học từ lâu.

Reng reng!

Tiếng chuông tan học vang lên, Trần Thư là người đầu tiên ra khỏi lớp học, đi đến trước cửa của ban phổ thông.

- Chu Tiểu Bàn!

- Bì ca!

Chu Tiểu Minh mặt phấn khởi chạy ra.

- Ta thấy bộ dạng thê thảm của Trịnh Dịch rồi, hiệu suất làm việc của Bì ca thật là cao.

- Đó là đương nhiên, tối nay đến nhà ngươi một chuyến, ta muốn bàn chuyện làm ăn.