Chương 56: Thế đạo bây giờ cái gì trân quý nhất?

Nhóm dịch: Thiên HạNhóm dịch: Thiên Hạ

Trần Thư cơ hồ theo bản năng chiến lược lui về phía sau, vẻ mặt chấn động nhìn Vương Thiên Bá, có điều mơ hồ ngửi thấy mùi vị sốt cà chua.

- Cho ta…một lọ dược tề đại lực trung phẩm chính quy tám ngàn đồng…

Dứt lời, đầy Vương Thiên Bá lệch ra, vậy mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

- Nhân tài…

Khóe miệng Trần Thư giật một cái, trong mắt tràn ngập kính kể.

- Không sao chứ, không sao chứ.

Những người còn lại đều tiến đến, nâng Vương Thiên Bá dậy.

Đúng lúc này, thân thể Vương Bá Thiên đột nhiên giật mạnh, thần sắc mơ hồ nói.

- Mau..Mau cho ta dược tề đại lực trung phẩm…

- ...

Trần Thư một mặt im lặng, ngay cả hắn đều cảm thấy có chút diễn hơi quá.

Mắt hắn ra hiệu, hơn mười người khác nâng Vương Thiên Bá dậy mạnh mẽ kéo đi.

- Tiểu Trần, ta đã sớm nói, dược tề đại lực trung phẩm không thể bán tám ngàn, ngươi đây là đang nhiễu loạn thị trường!

Ông chủ quầy hàng Vương Bát Ca đi tới, vẻ mặt khuyên nhủ nói.

- Dược tề đại lực trung phẩm chỉ bán tám ngàn?

Lúc này, quần chúng mới sôi nổi phản ứng lại, nhìn về phía dược tề màu vàng trên quầy hàng của Trần Thư.

Dựa theo giá thị trường, dược tề đại lực trung phẩm đều trên dưới một vạn, trong chợ đen bán hơn một vạn hai.

- Giả?

Một tên sinh viên đi tới, trong mắt có vẻ hoài nghi.

Trần Thư đánh giá đối phương một phen, suy đoán nói:

- Ngươi là sinh viên đại học Nam Giang?

- Ừ, chẳng lẽ ngươi cũng vậy?

La Vũ mở miệng dò hỏi.

Thoạt nhìn bộ dáng Trần Thư giống như sinh viên, hiển nhiên là đã xem hắn như bạn học.

Trần Thư lắc đầu:

- Ngươi có thẻ sinh viên sao? Nếu như ngươi muốn mua, trước tiên có thể thử một chút.

Đối với nhân phẩm của sinh viên, Trần Thư vẫn có tin tưởng nhất định, nếu là đối phương cố ý nói vô dụng, tự nhiên hắn sẽ đi trường học đối phó hắn ta.

La Vĩnh suy tư một phen, lấy thẻ sinh viên của mình ra.

“Đại học Nam Giang cấp 982, hệ chiến đấu lớp 2, La Vĩnh.”

Trần Thư gật gật đầu, trả thẻ sinh viên lại cho đối phương.

Sau đó hắn lại mở một lọ dược tề ra, chủ động đưa cho La Vĩnh.

Trong lòng La Vĩnh hơi động, triệu hoán khế ước linh của bản thân ra, chỉ cần không ảnh hưởng tới thành phố hoặc là hại người, triệu hoán khế ước linh ra một thời gian ngắn được pháp luật cho phép.

Chỉ thấy một con phi trùng màu xanh lam cao chừng nửa mét xuất hiện, cánh của nó trong suốt, thoạt nhìn cực kỳ mỹ cảm.

- Lam Sí Trùng cấp D?

La Vĩnh nhận lấy dược tề đại lực, để khế ước linh cắn nuốt một chút.

Một lát sau, vẻ mặt hắn ta kích động, gật đầu.

- Là dược tề đại lực trung phẩm thật.

Trong lúc nhất thời, quần chúng đều trở nên vô cùng kích động, không hoài nghi lời La Vĩnh nói.

Một sinh viên ngự thú trong xã hội nhất định có độ tin cậy.

- Chỉ bán tám ngàn, chỉ bán tám ngàn! Quá hạn không đợi! Có sinh viên Nam Giang làm chứng!

Trần Thư lớn tiếng gào to lên.

Chỉ cần có thể chứng minh là chính phẩm, dược tề đại lực trung phẩm tám ngàn tuyệt đối là đáng giá.

Rất nhanh, dược tề của Trần Thư đều tiêu thụ hết, ngay cả dược tề đại lực hạ phẩm cũng đều bán ra ngoài.

Mà hắn cũng đạt được khoảng ba mươi vạn Hoa Hạ tệ, may mắn trước đó Trần Thư đặc biệt đi làm một cái thẻ ngân hàng.

Trong đó La Vĩnh đưa đến tác dụng rất lớn, Trần Thư cố ý lấy giá bảy ngàn một bình, bán cho đối phương ba bình.

- Cái này mẹ nó kiếm tiền thật..

Lão Vương ở một bên trợn mắt há mồm, nghĩ hắn bày sạp ở chợ đen một năm cũng chưa chắc có thể kiếm nhiều như vậy.

- Vương Bát Ca, thù lao của ngươi.

Trần Thư lấy năm trăm Hoa Hạ tệ ra, thu gian hàng của mình lại.

Lão Vương một mặt im lặng, nhìn năm trăm đồng trong tay, luôn cảm giác một chút cũng không thơm nổi.

Đồng thời Trần Thư tìm được đám người nâng lúc trước kia, có thể bán dược tề hết nhanh như vậy, có thể nói là không thể bỏ qua công lao của bọn họ.

Trần Thư tài đại khí thô, trực tiếp cho mỗi người ba trăm đồng phí diễn xuất, với Vương Bá Thiên lại cho thêm vào bảy trăm đồng.

- Không cần, là ta dùng sốt cà chua, không có bị thương gì.

Vương Thiên Bá từ chối, những người còn lại chỉ cầm ba trăm, hắn ta lấy một ngàn có chút ngượng.

Trần Thư cũng kiên trì muốn cho, đồng thời cũng thêm siêu tin của đối phương.

Thế đạo hiện giờ trân quý nhất là cái gì? Đương nhiên là nhân tài!

Có thể tùy thời mang theo sốt cà chua bên người, chỉ một phần tinh thần chuyên nghiệp này khiến người ta khâm phục.

Trần Thư vội vàng rời khỏi chợ đen, hiện tại đã là chín giờ, hắn tiện đường mua chút xâu nướng, vui thích về tới nhà.

Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Thư liền đi tới nhà vật liệu Chu Tiểu Minh, mua năm phần quả cự đại hóa.

Đây là vật liệu chính phố trì dược tề hình thể, đồng thời mua đủ dược liệu còn lại.

Không giống với Đại Lực Tiêu, dược tề hình thể không chỉ ba cấp hạ trung thượng, mà là được gọi cấp cơ sở, cấp Hắc Thiết và cấp Bạch Ngân, theo thứ tự là ba cấp độ khế ước linh dùng.

Giá cả quả cự đại hóa cao hơn Đại Lực Tiêu không ít, đơn giá trên thị trường có giá ba vạn.

Trần Thư dùng khoảng mười tám vạn, mới mua đi năm phần quả cự đại hóa ở kho nhà Chu Tiểu Minh.