Chương 61: Trần Thư ta hổ thẹn trong lòng (1)

Nhóm dịch: Thiên HạNhóm dịch: Thiên Hạ

Nếu là có sai lầm, đương nhiên có thể sửa đổi, nhưng cần để bảng khế ước linh của bản thân cộng hưởng cho người khác, tiềm lực bình xét cấp bậc phía trên không làm giả được.

- Hứa Tiểu Vũ, tiềm lực bình xét cấp bậc: A!

- Đường Liệt, tiềm lực bình xét cấp bậc: A!

- Lâm Tinh Thần, tiềm lực bình xét cấp bậc: B!

- ...

Trên lớp khế ước linh cấp A chỉ có hai người, nhưng khế ước linh cấp F như Trần Thư lại càng ít, chỉ có hắn một người siêu phàm.

Trên thực tế, bạn học lớp phổ thông không ít người đều là cấp F, nhưng bọn hắn đều tự mình biết mình, lựa chọn trở thành một người thường, không liên lụy gia đình.

- Hẳn không có ý kiến gì khác.

Chủ nhiệm lớp nhìn phía dưới, thu danh sách vào.

- Hiện tại bắt đầu khảo hạch thứ hai: Cấp của Ngự Thú Sư.

Dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm lớp, mỗi lớp đều có thứ tự xếp hàng, ghi chép cấp của mỗi ngự thú.

Khảo hạch cấp của Ngự Thú Sư cũng cực kỳ đơn giản, yêu cầu học sinh và thầy giáo để bảng cộng hưởng khế ước linh của mình, phía trên sẽ biểu hiện cấp của Ngự Thú sư.

- Hứa Tiểu Vũ, Ngự Thú sư cấp bảy.

- Đường Liệt, Ngự Thú Sư cấp sáu.

- Lâm Tinh Thần, Ngự Thú Sư cấp sáu.

- ...

Từng thành tích của học sinh được ghi chép lại, học sinh lớp ngự thú một không hổ là lớp tốt nhất, yếu nhất cũng là Ngự Thú Sư cấp năm.

Rất nhanh đã đến phiên lớp ngự thú năm, Hạ Băng xem như là ủy viên học tập, đương nhiên sẽ xếp trước nhất.

- Hạ Băng, Ngự Thú Sư cấp sáu.

Giáo viên phụ trách ghi chép lại cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn không nói ra.

- Hả?

Trong lúc nhất thời, rất nhiều học sinh nhộn nhịp nhìn ra, trong mắt có kinh ngạc.

- Thì ra là Hạ Băng, từng là học sinh khá giỏi lớp ngự thú một.

Học sinh lớp ngự thú một có vài phần hiểu rõ, Hạ Băng có thể đạt được thành tích này thoạt nhìn là ngoài ý muốn, trên thực tế cũng là đương nhiên.

Người trên lớp có thể vững vàng vượt lên Hạ Băng chỉ có mấy người, nếu như không phải bởi vì gia cảnh không tốt, Hạ Băng cũng sẽ không lựa chọn tới lớp ngự thú năm.

Lớp ngự thú năm tiêu hao tài nguyên rất ít, tự nhiên học phí sẽ không quá cao.

- Hiện tại xem ra, nàng nhất định phải vào lớp đặc huấn lớp mười hai.

Hứa Tiểu Vũ nhìn về phía đối thủ ngày trước.

Rất nhanh đã có kết quả khảo hạch của lớp trưởng Vương Mạnh.

Vương Mạnh ủ rũ, trong mắt có vẻ lụn bại, mặc dù tới cuối kỳ, hắn ta vẫn không thành công đột phá, trên cơ bản là vô duyên với lớp đặc huấn.

- Lê Tử Hiên, Ngự Thú Sư cấp bốn!

- Chương Duyệt, Ngự Thú Sư cấp ba!

- ...

Học sinh lớp ngự thú năm đa số đều là Ngự Thú Sư cấp ba, Ngự Thú Sư cấp bốn đều cực kỳ hiếm thấy.

Rất nhanh, lớp ngự thú năm khảo hạch xong.

Vẻ mặt chủ nhiệm lớp Phương Kha không thay đổi, kỳ thật kết quả không khác lắm với dự đoán của hắn ta.

Ít nhất Hạ Băng là Ngự Thú sư cấp sáu, xem như cho hắn ta một kinh hỉ.

- Thầy Phương, lớp các ngươi có phải còn một học sinh hay không?

Giáo viên phụ trách ghi chép thành tích nhìn danh sách, mở miệng nói.

- Còn một đứa?

Phương Kha nhìn về phía lớp, trong lòng khẽ động, thân thể đột nhiên chấn động, nói:

- Bà mẹ nó, Trần Thư đâu?

Đây là tình huống gì, sao đi thi mà không thấy người?

Phương Kha xem trái xem phải, hắn ta nhớ rõ mình dẫn theo toàn bộ bạn học tiến vào Ngự Thú quán.

Đúng lúc này, cửa chính của sân kiểm tra bị đẩy ra, hai người đi đến.

- Chủ nhiệm Ngô!

Phương Kha liếc mắt nhận ra một người trong đó, đúng là chủ nhiệm lớp lớp mười.

- Đây là học sinh các ngươi?

Chủ nhiệm Ngô mở miệng nói.

Về phần người bên cạnh hắn, đúng là Trần Thư lớp ngự thú năm.

Chỉ thấy chủ nhiệm Ngô một mặt im lặng:

- Ngươi này học sinh lớp 11, êm đẹp chạy đến chỗ chúng ta giả vờ tự mãn đúng không?

- Mới vừa rồi còn buông lời, nói hắn không phải nhằm vào một người, mà là nói người toàn trường đều là rác rưởi.

Hiển nhiên chủ nhiệm Ngô có chút tức giận, muốn cho một cái ý kiến.

- Mẹ nó, có thể yên tĩnh một chút hay không.

Trên trán Phương Kha tỏa ra hắc tuyến, thời điểm mấu chút một chút cũng không bớt lo.

Phương Kha vội vàng tiến lên, nhận Trần Thư trở về, đồng thời nói:

- Chủ nhiệm Ngô, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là học sinh lớp chúng ta.

Chủ nhiệm Lưu lớp mười một trừng Trần Thư một cái, áy náy nói:

- Lão Ngô, học sinh đùa giỡn thôi.

- Hừ! Chú ý một chút, tuổi còn nhỏ mà kiêu ngạo như vậy, về sau không phải muốn dẹp yên tổ rồng sao? Có điều thiên phú ngự thú không tồi, hẳn là học sinh lớp một các ngươi.

Chủ nhiệm Ngô cũng không so đo nhiều, xoay người trở về trường thi của lớp mười.

- Thiên phú không tồi?

Phương Kha lắc lắc đầu:

- Đây là bị tức đến choáng váng rồi?

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Trần Thư, nói:

- Trần Thư, ngươi đây là xảy ra chuyện gì, thời điểm mấu chốt làm ra cái này?

Bản thân Trần Thư cũng không nghĩ tới, đi theo đội ngũ cũng có thể đi sai, đi tới lớp mười, khó trách một người hắn cũng không nhận ra.

- Được rồi, bạn học cuối cùng nhanh lên phía trước khảo hạch.

Vẻ mặt chủ nhiệm Lưu không vui.