Chương 63: Hy vọng cố gắng của ta, các ngươi vĩnh viễn không hiểu

Nhóm dịch: Thiên HạNhóm dịch: Thiên Hạ

Ngay sau đó, các ngự thú sinh đều triệu hồi khế ước linh ra.

“Gru Gru” “Khặc khặc” “Wuwu” “Yoho” âm thanh các loại khế ước linh phát ra, cuộc thi giữa sân có vẻ đặc biệt náo nhiệt.

Cường độ công kích: B!

Cường độ công kích: F!

...

Một đám khế ước linh tiến lên không ngừng công kích, nhưng không có thành tích của một người đạt tới cấp A, thậm chí ngay cả cấp B cũng thuộc về một bộ phận cực ít.

- Trần Thư, đến ngươi.

Trong mắt Phương Kha có chờ mong nhất định.

Vốn cho rằng đối phương là trâu ngựa, nhưng vậy mà che dấu sâu như vậy.

Trần Thư đi ra phía trước, triệu hồi ra Slime màu vàng của bản thân.

Bên trong khế ước linh của mọi người, Slime màu vàng cũng coi là cấp độc nhất, bởi vì chỉ có nó là cấp F.

- Đáng tiếc cho thân phận Ngự Thú Sư cấp năm.

- Đúng thế, cho dù là khế ước linh cấp D, chỉ sợ sẽ có được tính công kích không tồi.

Tiềm lực của Slime màu vàng thấp, các hạng thuộc tính cũng cực kỳ bình thường, giá trị tán thưởng duy nhất là sinh mệnh lực, nhưng trong cuộc thi, loại ưu thế này hoàn toàn không có tác dụng.

Huống chi tốc độ công kích của Slime cực chậm, trong năm giây thời gian e rằng chỉ có thể phát động công kích một lần.

- Òm ọp! Òm ọp!

Slime màu vàng không ngừng nhảy nhót, mắt to tràn ngập tò mò, nhìn xem khế ước linh xung quanh.

- Lên đi! Hai tia chớp màu vàng!

Hai mắt Slime trợn tròn, cảm giác bản thân vô cùng hung ác, nhưng người khác nhìn tới lại đáng yêu tột cùng.

Từ xa nhìn lại, Slime và dụng cụ có mấy phần tương tự, chỉ là hình thể của Slime nhỏ hơn rất nhiều.

- Òm ọp!

Chỉ thấy Slime lắc lắc cái mông của mình, sau đó xông về phía trước mà đi.

Kỹ năng công kích cấp ba phát động, tốc độ lập tức tăng vọt, vật mà thật sự có mấy tia chớp màu vàng.

- Không phải là muốn đυ.ng vào chứ?

Mọi người tò mò nhìn Slime màu vàng.

Nhưng ngay lúc cách viên cầu màu vàng khoảng mười mét, Slime đột nhiên nhảy lên, trong nháy mắt hình thể tăng vọt bốn lần.

- Lại một kỹ năng chủ động?

Mọi người kinh hô, vừa rồi tốc độ Slime tăng vọt, hiển nhiên là sử dụng kỹ năng.

Hình thể biến lớn hiện giờ tuyệt đối là một kỹ năng chủ động.

Hai kỹ năng chiến đấu, đã muốn siêu việt hơn đại đa số học sinh.

Nhưng trên thực tế, năng lực Slime nhảy dựng lên cũng đến từ kỹ năng: Bạo Lực Tọa Sát.

Slime màu vàng chừng bốn mét giống như một đoàn béo phệ to lớn, mông lớn ngồi lên viên cầu màu vàng.

Ầm!

Hai bên đều là viên cầu màu vàng, thoạt nhìn không khác gì nhau, trường hợp có vẻ có chút buồn cười.

- Òm ọp! Òm ọp!

Slime màu vàng dùng sức mở to mắt, vẻ mặt giống như táo bón, không ngừng dùng sức đè nặng viên cầu màu vàng.

Chủ nhận vậy mà hạ lệnh, để cho nó đè nát đồng loại của mình.

Viên cầu màu vàng xuất hiện vết lõm xuống lớn, nhưng cuối cùng chưa từng xuất hiện tình huống sụp đổ.

Đừng nói là Ngự Thú Sư cấp năm, ngay cả Ngự Thú Sư cấp chính cũng không thể phá hỏng.

- Òm ọp!

Viên cầu màu vàng đột nhiên bắn ra, Slime màu vàng trực tiếp bắn bay ra, đâm tới trên trần nhà.

- Mau thu lại!

Chủ nhiệm Lưu lập tức mở miệng nói.

Hắn ta cũng không phải lo lắng cho an toàn của Slime, mà là sợ trần nhà Ngự Thú quán bị đυ.ng nát.

Một con quái vật khổng lồ như vậy, trọng lượng rõ như ban ngày.

Tâm niệm Trần Thư vừa động, thu Slime màu vàng vào, chỉ cần trong phạm vi nhất định, tùy thời có thể thu hồi khế ước linh, nhưng muốn triệu hồi ra thì cần thời gian nhất định.

Cường độ công kích: B!

Cuối cùng, trên màn hình xuất hiện một cái đánh giá.

Vẻ mặt ngự thú sinh còn lại đều kinh hô.

Trần Thư cũng không có bất ngờ, nếu cường độ công kích của Slime màu vàng cấp B cũng không đạt được, không có khả năng trọng thương Thanh Vũ Ưng của Trịnh Nam.

Về phần cấp A, khẳng định là không đạt được.

Toàn bộ lớp cũng chỉ có Hứa Tiểu Vũ đạt tới, nàng cũng là Ngự Thú Sư cấp bảy duy nhất có khế ước linh cấp A, sức chiến đấu mạnh mẽ hơn Slime rất nhiều.

- Cấp B! Vậy mà là cấp B, lại là một người kế tục lớp đặc huấn lớp mười hai sao?

Hai tay Phương Kha nắm chặt, trong mắt có vẻ kích động.

Lý Viễn thật sự đưa tới cho hắn ta một thiên tài, lúc này mới ngắn ngủi thời gian một tháng, đối phương vậy mà có thể phát triển đến loại tình trạng này.

Không đúng! Rất có thể Trần Thư vẫn luôn giả heo ăn hổ.

Tuy rằng không biết nguyên nhân đối phương làm như vậy, nhưng đối phương chính là Trần Thư!

Làm việc còn cần lý do sao?

Nếu Phương Kha có thể suy nghĩ cẩn thận, vậy hắn ta đã có thể đi bệnh viện kiểm tra.

Vẻ mặt học sinh lớp ngự thú năm phức tạp, nhìn về “học tra” trong lớp.

Ông trời, không cần chơi như vậy đâu!

- Khụ khụ…

Trần Thư ho khan một tiếng, nghiêm chỉnh nói:

- Trên đời không có người nào là thiên tài, chỉ có không ngừng cố gắng mới có thể trở thành cường giả.

Mọi người hơi sững sờ:

- Đây là muốn khích lệ chúng ta sao?

- Các ngươi xem ta, đau khổ một tháng, lúc này mới từ Ngự Thú Sư cấp một trở thành Ngự Thú Sư cấp năm.

Trần Thở thở dài thật sâu:

- Hy vọng cố gắng của ta, các ngươi vĩnh viễn không hiểu.

- ...

Toàn trường lần nữa bị làm cho yên lặng.