Chương 11: Tân Hôn

Chương 11: Tân Hôn.

Không còn quan tâm đến thân phận nữa, một đêm đầy hạnh phúc làm cho Mai nhi trở nên thoải mái vạn phần. Nằm trong l*иg ngực Quan Nhân của mình miệng cười thỏa mãn, trong lòng nàng vẫn còn đang lẩm bẩm.

" Hoàng Nhược Thủy cái tên không đẹp chút nào, tên ngốc nào đặt tên cho con thật là ngu, nhưng mà bổn cô nương thích"

Hôn lên cái cằm của kẻ nào đó đang ngủ say như heo, cảm nhận con trym đã ỉu xìu trong bím, nàng tìm cho mình thế nằm thích nhất rồi nhắm mắt trìm vào giấc ngủ.

...

Một giấc ngủ ngon lành kéo đến lúc bình minh chiếu qua cửa sổ, cánh cửa đêm qua hắn đã quên chưa đóng. Ánh sáng chiếu lên mắt khiến hắn phải nheo lại, nhưng lúc này tiếng Tuyết nhi vang lên.

- Đại thiếu gia! Phu nhân đêm qua bế quan tu luyện không may tẩu hỏa nhập ma đã qua đời, mong thiếu gia nhanh chóng về dự tang lễ.

Hắn nhướng mày nhìn xuống l*иg ngực mình, quả nhiên không thấy Mai nhi ở đâu. Nhếc miệng cười hăn ứng thanh mặc quần áo rồi leo qua đường cửa sổ chạy về.

...

Ở nhà thờ tổ một thi thể cháy đen đến kỳ quặc đang nằm trên liễm, mấy lão trưởng lão thi thoảng hét lên kêu khổ mấy câu cho ra dáng đau thương, chờ cho hắn đến rồi đại trưởng lão gật đầu một cái nói.

- Đón Hoàng Nhược Thủy ở tại cửa đông thành, sau lần này thì kiềm chế một chút tốt nhất là ở trong nhà hưởng lạc cùng Thiếu Phu Nhân của mình, nghiêm túc tu luyện một thời gian. Hiếu tang phải dữ 1 tuần cho nên đừng ra ngoài để lộ mọi chuyện.

Hắn nhướng mày kinh ngạc Tuyết nhi bên cạnh thì thầm nhắc nhở.

- Bạch Tuyết Mai đã chết Hoàng Nhược Thủy là tên mới, đại thiếu gia chớ quên tên phu nhân nhà mình.

Hắn hướng đại trưởng lão nhếc miện mỉm cười nói.

- Thưởng vị trí Hoàng Đế cho ông.

Nói rồi hắn quay lưng trực tiếp rời đi để lại đại trưởng lão nhìn theo bóng lưng hắn khóe miệng cũng đang chậm rãi nhếch lên một đường cong.

" Hoàng Đế Thục Quốc lão già ta con mắt không có hạn hẹp như thế, ôm bắp đùi ngươi chạy, có khi Thần Võ Châu Hoàng Đế còn có thể xem như vừa mắt mà thôi. Thiên tài Võ gia cảnh giới luyện khí tầng 3 có thể sáng tạo đồ chơi gϊếŧ Nguyên Anh, cảnh giới cao hơn thì sẽ làm được những gì nữa đây?".

Suy nghĩ trong lòng đại trưởng lão lấy ra một tờ giấy trên đó vẽ phác thảo ra một quả lựu đạn, miệng hắn nở một nụ cười sảng khoái.

...

Cửa đông thành Thục Quốc.

Một công tử bạch phát trường bào, tóc búi bạch lụa thân như tùng bách phiêu phiêu quạt giấy điểm chỉ thêu vàng. Mắt như thu thủy, miệng nhếc lên nụ cười phiêu lãng.

Phía sau hắn là hai hàng gia binh, thân tỏa ra sát khí lãnh liệt của binh sỹ từng trải qua chiến trường tắm lấy tiên huyết. Bên cạnh đứng hầu một vị thiếu nữ như liễu, yểu điệu như mai.

- Đại thiếu gia! Binh sỹ đánh sơn tặc đã trở về cách đây không quá 1 dặm đường nữa.

Tuyết nhi lên tiếng nhắc nhở, xung quanh người dân Thục Quốc đang ồn ào bình luận, đầu thấp đầu cao nhìn ngó về phía cổng thành. Hắn hôm nay phải đóng vai thần tiên quyến lữ, gặp trúng mĩ nữ trong mộng bị tiếng sét ái tình đυ.ng trúng, sau đó thì được như ý nguyện đón mĩ nữ về làm thê tử. Có chút nhức đầu, mấy kiểu chính danh với cả danh phận này thật sự rườm rà quá thể.

Hắn thật tình muốn cưới một người có thể toàn tâm tin tưởng, lại giỏi giang trong tất cả các lĩnh vực, mẫu thân của hắn hiện giờ là mẫu người lí tưởng tuyệt đối. Sống trên đời không có chút tâm cơ thì tuyệt nhiên sẽ bị kẻ khác dắt mũi, cũng chẳng thọ được bao lâu.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi mặt trời vừa hạ xuống đến chân trời thì xa xa ngoài thành xuất hiện một đoàn binh sỹ cưỡi ngựa uy nghiêm. Đoàn binh sỹ này không có ẩn dấu khí diễm sát phạt của bản thân, trên giáp trụ còn đọng lại máu tươi của kẻ địch mà sừng sững đi vào trong thành.

Ở giữa đoàn binh sỹ là một thiếu nữ đẹp như bước ra từ trong bức họa. Da nàng trắng như tuyết mùa đông, mi cong cao vυ"t đôi mắt chứa đầy ánh sao trời, thân thể nàng yểu điệu như trúc, thanh thoát như gió trời. Nàng cưỡi trên một con ngựa trắng, tuy nhiên xiêm y có chút nhếch nhác hẳn là đường xa làm mệt mỏi mĩ nhân.

Nàng là Hoàng Nhược Thủy trưởng nữ của Hoàng gia được xếp vào tam lưu gia tộc tại Thục Quốc.

- Thủy nhi! Thủy nhi con không sao rồi, tạ ơn Võ gia!

- Thủy nhỉ! Là mẫu thân, mẫu thân ở đây.

Bên đường có một nhóm người trong đó một nữ nhân và một nam nhân trung niên vui vẻ chạy đến đón, nước mắt hai hàng mà khóc than kêu gào.

Tuy nhiên binh sỹ chặn lại đường đi của họ miệng không lưu tình mà mắng.

- Binh sỹ đang làm nhiệm vị không có phận sự cút.

Trung niên nữ nhân nước mắt lưng tròng mở miệng cầu khẩn.

- Binh gia! Nhưng người thiếu nữ bên trong là con của ta Hoàng Nhược Thủy, mong binh gia mở lối cho tiểu nữ hồi gia ạ!

Binh sỹ nhướng mày không lưu tình mà chĩa mũi tương về phía đám người Hoàng gia mà nói.

- Chưa có lệnh chưa thả người, không nói thêm lần thứ 3.

Nói rồi binh sỹ dẫn người trực tiếp đi ngang qua. Đến trước người Quảng Binh binh sỹ xuống ngựa chắp tay nói.

- Tham kiến đại thiếu gia!

Quảng Binh vẫy vẫy cây quạt xếp trên tay, miệng nhếch nụ cười ra dáng thư sinh nho nhã mà nói.

- Vất vả các vị rồi, đã hạ xong trại sơn tặc hay chưa?

Binh sỹ cúi đầu mở miệng nói.

- Dã bình định sơn tặc, tuy nhiên trên đường tiện tay cứu được một vị thiếu nữ.

Nói rồi binh sỹ mở ra một con đường lộ ra một thiếu nữ ở bên trong đoàn người. Nàng có chút sợ hãi run rẩy khép nép trên lưng ngựa, bàn tay như có như không che bớt đi một phần khuôn mặt của mình.

Hắn nhếc miệng cười chậm rãi đi đến, đứng bên dưới nhìn lên khiến thiếu nữ đỏ mặt không thôi.

- Thật đẹp!

Nói rồi hắn nhảy luôn lên lưng ngựa, vòng tay ôm eo mĩ nhân rồi nói lớn.

- Nhược Thủy đẹp tựa tiên nữ làm lòng ta động không thôi. Nay ta đại thiếu Võ gia động lòng với nàng, cho nên muốn cưới nàng về chính thê. Kẻ ngăn cản thì chờ bị gϊếŧ đi, Quảng Binh ta nói không hai lời.

Kịch bản có chút lằng nhằng hắn chẳng nhớ được mấy chữ, không bằng bá đạo đoạt mĩ nữ cho nhanh chuyện. Nhược Thủy trong lòng run lên một cái thì thầm nói.

- Tên ngốc này, kịch bản đâu có nói như vây.

Hắn nhếc miệng thì thầm vào tai nàng mà nói.

- Quảng Binh ta không cần kịch bản rác rưởi đó, ta muốn nàng dĩ nhiên là đoạt.

Hai vị phụ mẫu của Hoàng Nhược Thủy ngỡ ngàng muốn chạy ra nói gì đó tuy nhiên vẫn bị binh sỹ cản lại. Thấy thế hắn quay sang hai người mà nói.

- Gia chủ võ gia muốn cưới nàng làm chính thê vẫn còn chưa đủ tư cách sao?

Hai vị phụ mẫu lắc đầu tỏ vẻ không phải ý đó, họ chỉ là quá bất ngờ mà thôi. Con gái đi một vòng về liền thành chính thê gia chủ Võ gia quả là khó lòng tiếp nhận.

- Vậy thì về nhà nhận sính lễ đi đừng ở đây ồn ào mất mặt.

Nói rồi hắn trực tiếp thúc ngựa rời đi, chỉ là hắn không biết cưỡi ngựa khiến cho con ngựa chạy lảo đảo một vòng lớn. May thay Nhược Thủy nhanh chóng âm thầm hỗ trợ nếu không lại xấu mặt lớn.

Hai người đi thẳng về Võ gia, Nhược Thủy dựa vào l*иg ngực của hắn mà nói.

- Sắc lang! Chàng chuyên làm việc bá đạo như vậy?

Hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhược Thủy, miệng cắn lấy cái tai nhỏ của nàng mà nói.

- Thủy nhi! Nàng không thích ta bá đạo như vậy sao?

Nhược Thủy bĩu môi trả lời.

- Chiêu này chàng xài hơi quá lố, coi chừng lật thuyền trong mương. Quá bá đạo lão Hoàng Đế sẽ để mắt đến chàng.

Hắn không quan tâm mà sờ lên đù của Nhược Thủy mà nói.

- Không cần lo lắm vợ của lão Hoàng Đế ta cũng muốn thử một chút.

Nhược Thủy nhếc miệng cười nói.

- Quảng Binh chàng âu yếm thϊếp nhưng lại dám nghĩ đến lão bà của người, như thế ta có chút không tốt nha.

Hắn không xem là việc lớn nói.

- Chỉ là chơi đùa nhân gian nữ tử mà thôi có gì ghê gớm. Nếu sợ ta tốn sức bên ngoài không bằng nàng vắt kiệt sức ta liền tốt rồi.

Nhược Thủy kéo tay hắn lên cắn một cái sau đó hôn lên vết thương rồi nói.

- Người ta chịu không thấu, sắc lang chàng mạnh như vậy, mới chỉ vài ngày thϊếp thân cũng đã có chút chịu không được rồi. Không bằng chàng cứ chơi việc của chàng nội gia đã có thϊếp thân lo lắng là được rồi.

Làm một thê tử hợp cách thì quản nội gia cho chồng là lẽ dĩ nhiên, nam nhân có sa đọa thì vẫn là nam nhân có chí lớn. Hắn dù ham chơi nhưng đến lúc cũng phải ngoảnh mặt hướng về nhà của mình mà thôi. Ghen tuông của nữ nhân cũng chỉ bộc phát khi nam nhân của nàng quên mất nàng, nếu hắn còn hướng về nàng, nàng sẽ vì hắn mà làm tất cả.

...

Võ gia thảm đỏ kéo dài từ cửa lớn cho đến Thâu Hương Gia Trang, đèn hỉ cũng đã được thắp đến sáng trưng, gia nhân tấp nập ngược xuôi đón quan khách liên tục đến chúc mừng.

Rõ ràng là hôn lễ đã được chuẩn bị sẵn từ lâu, đón tân nương về cũng chỉ là làm màu một chút để chính danh cho thê tử đại thiếu gia mà thôi.

Hoàng gia sau khi được nhận sính lễ cũng náo nhiệt chạy đến làm quen, đồ đạc chuẩn bị đón tân nương cũng đã sắp xếp ổn thỏa.

Rượu mừng đã rót, tâm ý đôi bên cũng đã kết. Hai than ảnh đỏ chót từ đầu đến chân, nối với nhau là một sợi dây đồng kết.

- Nhất bái thiên địa....

- Nhị bái cao đường...

- Phu thê giao bái...

- Đưa về động phòng...

Tiếng chúc mừng rộn ràng náo nhiệt một mảnh, Nhược Thủy được hắn dẫn về phòng tân hôn. Bao nhiêu yêu thương muốn nói nhưng vì phải đón tiếp quan khách cho nên đành phải để lại thê tử mà rời đi.

Sau khi nốc mấy ngụm rượu chúc hỉ của đám quan khách hắn mới có thể quay về. Hoàng Nhược Thủy nhu mì ngồi trên giường mà đợi hắn, hai tay vì có chút lo lắng mà xoắt xuýt vào nhau. Tuy là lần thứ hai được cưới gả nhưng là lần đầu tiên nàng được gả cho người mình yêu. Tâm thần lo lắng không thôi, chỉ là đến khi hắn lấy gậy nâng lên tấm khăn che mặt nàng mới định thần trở lại.

Bà mối một bên cắt tóc sẽ duyên rót rượu giao bôi thủ tục rườm rà xong mới rời đi để lại không gian cho hai người.

- Tướng Công!

Nhược Thủy hai mắt đẫm lệ, cuối cùng giây phút hạnh phúc cuối cùng cũng đến với nàng. Dựa vào l*иg ngực hắn nàng ôn nhu như ngọc mà thủ thỉ.

Hắng gỡ bỏ lớp trang điểm nặng nề ra cho Nhược Thủy, tay nhẹ đường quen mà lột đi quần áo của nàng. Bế nàng đặt lên giường lớn, đè nằng nằm ở bên dưới rồi hôn lên môi nàng, thật âu yếm, thật dịu dang.

- Thủy nhi! Ta yêu nàng.

Trao đi lời yêu thương đầu tiên khiến cho lòng nàng mềm nhũn, hắn lột đi quần áo của bản thân chậm rãi trườn nhẹ hai làn da vào nhau. Hơi thở ấm áp tràn lan lên hai cơ thể đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Xoa bàn tay lên bầu ngực trắng nõn nà hắn vân vê hạt nhũ hoa khiến cho Nhược Thủy rên lên từng tiếng khe khẽ.

Chỉ là lúc này bên ngoài cửa phòng vang lên từng tiếng cười khúc khích của một đám thị nữ.

- Đại thiếu gia chơi chưa?

- Chưa chưa, trym của đại thiếu gia to thật đấy.

- Ừ to thật đấy, đút vào có đau hay không nhỉ?

- Lần đầu đau lắm, nhưng mà nó chà vào bím như thế này nè, sau đó thì sướиɠ.

- Thiếu phu nhân sướиɠ nhỉ, muội cũng muốn bị thiếu gia chơi.

- Từ từ rồi cũng có phần mà, nghe nói đại thiếu gia sẽ ở trong Thâu Hương Gia mấy tuần, đại thiếu gia khỏe lắm phu nhân không nhịn được mấy ngày đâu, sau đó chúng ta có phần.

- Ừ ừ... Im lặng xem đại thiếu gia chơi thiếu phu nhân đi, muội không muốn nháo phòng nữa, muội muốn xem bành bạch.

- Đúng đúng! ... Tỉ cũng muốn xem.

- Tiểu nha đầu muội mới 14 tuổi đại thiếu gia trym to đút không vào đâu, nhường cho tỷ xem đi đừng làm mình thèm quá lại khổ.

- Tỷ đừng có mơ, trym đút bím không lọt thì muội dùng miệng, rồi tự móc ngón tay, nghe Tuyết tỷ nói đại thiếu gia liếʍ bím sướиɠ lắm luôn đó.

- Ừ! Tuyết thật là sướиɠ nhất trong đám tỷ muội chúng ta, nghe muội ấy khoe là đã được thiếu gia ban chủng rồi đó. Bây giờ suốt ngày uống bổ thai không thôi, sợ rằng sẽ sớm sinh hài tử.

- Thích thế! Tuyết tỷ chắc chắn sẽ được lên làm tiểu tiếp, sắp được làm bà chủ của chúng ta rồi. Nghe nói đại thiếu gia tuy bá đạo nhưng rất thích bao che khuyết điểm. Nếu người nào được nhìn trúng chắc chắn sẽ được đại thiếu gia xem như thân nhân mà bảo vệ.

- Í... Vì sao đại thiếu gia đã làm gia chủ mà chúng Võ gia còn không có thay đổi cách xưng hô nhỉ.

- Muội ngốc lắm, đại thiếu gia đang trong thời kì học hỏi. Phong làm gia chủ sớm sẽ bị ánh mắt người ngoài nhắm vào, tạm thời để vậy là vì bảo hộ đại thiếu gia.

Nhưng mà.

- Rầm!...

- Ái!...

- Ui!...

- Ối ối....

20 cái thị nữ xô ngã cửa nằm đè chổng vó vào nhau. Khiến hắn nhếc miệng cười nói.

- Muốn xem trực tiếp vào xem, nháo phòng kiểu này không thú vị.

Nhược Thủy dưới thân hắn nhếc miệng cười nói.

- Đến đây cùng hầu hạ Tướng Công.

20 vị thị nữ đưa mắt nhìn nhau. Nháo phòng là tục lệ của người xưa, nháo càng vui đêm xuân càng ấm áp. Tuy nhiên rủ nguyên cả đám đi nháo phòng trực tiếp vào ngồi xem thì chưa từng thấy.

Tuyết nhi là người hiểu rõ hắn nhất cho nên không chần chờ mà leo lên giường, lựa một chỗ thoải mái nhất rồi đưa mắt chăm chăm nhìn.