Chương 2

Cầm bổn thần khí cấp bậc Sáng Thế chi thư, tóc bạc nam tử từ nay về sau đổi tên là Jehovah đi bộ cả quang chi khu vực một lần, đem thế giới xa lạ này thu nạp trong đáy mắt.

Mỗi khi trải qua một nơi, Quang Minh vì hắn mà càng thêm chói mắt, hình như muốn ôm lấy tóc bạc nam tử, chúa tể lên thế gian Quang Minh Jehovah lần đầu tiên cảm thấy nơi phát ra lực lượng của mình, bọn họ đều là hắn căn nguyên a.

Chờ Jehovah cước bộ dừng lại, cách thời điểm hắn ra đời cũng không biết đã qua bao lâu, đứng ở chính giữa căn nguyên, phạm vi quang chi khu vực lại lớn ra vô số lần, thần lực mạnh mẽ trong cơ thể bất tri bất giác lắng đọng lại, cùng linh hồn của hắn giao dung thành một thể, những thứ này cuối cùng đều thuộc lực lượng của hắn, bất luận lúc ban đầu khi mình nắm giữ bọn họ khó khăn cỡ nào.

Thấy vô số linh khí vì hắn đến mà nhảy nhót, lạnh như băng kim đồng cũng không nhịn được nhu hòa xuống, không như ở ngoại giới quang chi khu vực là hư không Hắc Ám mơ hồ bài xích mình, Jehovah phát hiện mình thật lòng thích những năng lượng sạch sẽ thuần khiết này.

Thích chính là việc đơn giản như vậy, Quang Minh cho hắn lần thứ hai ra đời, cho hắn kiếp này tối cao địa vị, coi như mình cũng vì vậy bỏ ra một phần giá cao, nhưng hắn lấy được đã xa xa vượt quá có thể cho trình độ.

Được một mất một, dĩ nhiên là lễ vật của Quang Minh với hắn.

Rõ ràng là thứ không có ý thức, lại làm hoà dịu cảm giác xa lạ của Jehovah đối với thế giới này, đây là sự vật cùng hắn tương xử trăm triệu năm a, lúc ngủ say cũng như tỉnh dậy đều thời khắc làm bạn bên mình. Không có gì so với bọn họ có thể vì sự tồn tại của ngươi mà hoan hô vui mừng, cả quang chi lực lượng lĩnh vực đều thuộc về trong lòng bàn tay, như thế an tâm cùng thỏa mãn.

Hai bàn tay trắng đi tới thế giới này, hắn cho là mình đã thay thế nguyên bản Sáng Thế thần, nay buông ra một tia băn khoăn cuối cùng.

Mở ra đôi tay, tóc bạc nam tử thân hình xích͙ ɭõa dần dần trở nên trong suốt, hàng vạn hàng nghìn lưu quang nhảy múa trong quang chi khu vực, thẳng đến lúc biến mất nguyên tại chỗ, chính là khi hắn chân chính sáp nhập vào trong Quang Minh. Hiện giờ dù hồi tưởng đến hồi còn là nhân loại, thì hắn cũng không còn là nhân loại, trong khoảnh khắc cải danh, quy luật liền nhớ kỹ cái tên của hắn.

Trong thời gian Phong Thần hắn đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, suy nghĩ vì sao lại xuyên qua, suy nghĩ mình sau khi xuyên việt sẽ được gì, mất đi gì, nghĩ đến người nhà có phải đã sớm luân hồi, nghĩ... Mình cuối cùng là người hay là thần, nhưng bao nhiêu nghĩ ngợi chỉ là vô ích.

Linh hồn lây dính cực đoan Quang Minh thần tính, là siêu thoát cũng là lột xác, có thể bằng vào nhân loại linh hồn bước chân vào trình tự vô số nhân loại hâm mộ đến điên cuồng, đây là hắn cả đời lớn nhất may mắn.

Chuyện cho tới bây giờ, không ai... Có thể phủ định thân phận của mình, hắn chính là ra đời vì Quang Minh Jehovah, độc nhất vô nhị.

Ấm áp thần lực ngâm lên linh hồn, là lực lượng thuần túy mà xinh đẹp như vậy a, Quang Minh cực đoan đến Hỗn Độn cũng không thể đồng hoá, là thế gian Hắc Ám khắc tinh. Màu bạc tóc dài phiêu lưu giữa kim sắc hải dương, Jehovah nhắm mắt, như thế nào cũng đều không muốn rời đi lĩnh vực của mình, đây là nơi duy nhất sẽ bao dung là nhà của hắn, hắn cho là như vậy.

Đem linh hồn đều sa vào ấm áp là nguyên do hắn có thể kiên trì đến khi Phong Thần, mỗi khi hắn sắp bị năm tháng dài lâu đập vào đến tâm thần tan rã, bọn họ sẽ luôn cẩn thận bảo hộ được một tia ý niệm cuối cùng của hắn, tịch mịch đến sắp nổi điên thì đã có sao, mất phương hướng của mình lại như thế nào, luôn có ai đó sẽ dùng hết tất cả biện pháp làm hắn tỉnh lại.

Là cảm động ư, đến từ đối ' sinh ra ' cảm động.

Jehovah không biết, nhưng hắn vẫn muốn mỉm cười, loại cảm giác tràn đầy trong lòng này chính là vui mừng đi.

Ngón tay vuốt ve bìa mặt Sáng Thế chi thư, Jehovah ngưng mắt nhìn hoa văn thâm ảo phức tạp trên đó, không thể không thừa nhận có truyền thừa trí nhớ làm tri thức căn bản thật tốt, nếu nương bằng nhân loại trí nhớ nhìn hoa văn này, hắn cả đời cũng đừng muốn đoán ra đây là ý gì. Bất luận là thế giới nào, ngoại ngữ đều là khóa trình sinh tồn đầu tiên, cũng là môn làm người ta điên đầu nhất.

Kim sắc đồng tử hơi nheo lại, Jehovah đang không rõ con đường tương lai cho mình nhìn quyển sách trên tay, khó tránh có chút chờ mong, quyển sách này không phải được xưng ghi chép xuống từ trước Sáng Thế đến tận thế ư, Thượng đế toàn trí toàn năng có phải đến từ chính nó...

Mang chờ mong không thể gọi tên, Jehovah mở ra tờ thứ nhất, thấy được hàng chữ thứ nhất mắt sáng rực lên, đáng tiếc khi tiếp tục xem liền da mặt cứng ngắc.

Mục tiêu: Sáng Thế.

Đã hoàn thành độ: 0%.

Sách tham khảo: Thánh kinh —— Sáng Thế kỷ.

Đối tượng học tập: Bàn Cổ.

Thời gian: bảy ngày, tưởng thưởng lực lượng gấp bội so với đã dùng để sáng tạo thế giới, đạt tới nhất lưu chủ thế giới trình độ.

Trừ bỏ hiểu được vì sao phải dồn dập trong bảy ngày Sáng Thế ra, còn lại đều là nội dung trong trí nhớ nhân loại sửa sang lại, đều là nguyên liệu vô ích đến gom góp cho đủ số, đây là lừa dối ai đó. Khi thấy đối tượng học tập này, Jehovah ngón tay gắt gao nắm quyển sách, đối tượng học tập của hắn sao lại là Bàn Cổ, chẳng lẽ Sáng Thế chi thư còn trông cậy hắn đi lấy thân hóa thế giới?

Vừa nghĩ tới có thể mắt trái thành mặt trời, mắt phải thành ánh trăng, lông tơ hóa sao, còn muốn lấy thân mình thành thiên địa, cuối cùng rành rành mệt chết ở nơi này, Jehovah cả người liền yên lặng run lên, kiên định tuyệt đối mình không cần dùng loại phương pháp không khoa học này đi Sáng Thế, ngươi phải tin dù là thần cũng có sợ hãi chuyện tình a.

Còn về Hỗn Độn thế giới có cái gọi là ' khoa học ' không, cũng chỉ có trời mới biết.

Lật đến tờ thứ hai, Jehovah xem như đã biết nó không đáng tin cậy, thở dài một tiếng nói.

"Ta muốn xem tác dụng của ngươi."

Trừ bỏ tờ thứ nhất có không đến trăm chữ, những trang còn lại sạch bóng, gì cũng không viết.

Thật không hổ là bạn sinh thần khí của mình, chính mình không biết, nó cũng đồng dạng không biết.

Nghĩ vậy Jehovah thất vọng, vừa muốn đặt bạn sinh thần khí vô tích sự bên cạnh thì Sáng Thế chi thư trong tay giống như cảm ứng được chủ nhân cảm xúc, phát ra bất mãn rung động.

"Ngươi nói ngươi còn có ích lợi gì?"

Jehovah ngữ khí không có một tia cảm tình, đối với thần khí ra đời cùng hắn này, hắn cũng không sinh ra được nửa tia yêu thích, vật phẩm gì đối hắn mà nói cũng chỉ là ngoại vật, thế gian này không có sự vật gì nhất định phải có được, mất đi không sao cả, chiếm được cũng không sao cả.

Khoảng trống trên tờ thứ hai như gợn sóng di động, như tràn ra nhiều điểm kim sắc mực nước, đường nét hỗn loạn vặn vẹo như rồng bay phượng múa uốn lượn vài cái, sau đó biến thành thứ Jehovah quen thuộc, là văn tự kiếp trước mới có, cùng với cái tên của hắn trong quá khứ. Nhìn thấy chữ viết trên đó, trong đồng tử kim sắc thoáng hiện một nét giật mình nhỏ không thể thấy, hắn chợt hiểu một cách sử dụng khác của thần khí này.

Trên giấy tuyết trắng, rõ ràng hiển lộ mấy chữ dùng đầu bút lông...

Ngón tay nhẹ nhàng bao trùm trên chữ, dưới tình huống Sáng Thế chi thư kịch liệt run, tóc bạc thần linh hờ hững xé nát một trang giấy này. Trong nam tử thanh âm lạnh như băng là nói không nên lời châm chọc, là đối Sáng Thế chi thư tuyên cáo, cũng là đối quy luật hứa hẹn.

"Quá khứ của ta là Quang Minh, hiện tại của ta là Quang Minh, tương lai của ta cũng vẫn là Quang Minh."

Mất đi hứng thú đối với Sáng Thế chi thư, hắn không lưu luyến vứt nó sang một bên, sau đó hơi ngửa về phía sau, thân thể thoải mái nằm giữa hải dương Quang Minh. Chỉ cần nhớ lại từng chút trí nhớ, liền biết được mình là ai, là trong truyền thuyết Thượng đế. Cho nên khi nói ra tên thật một khắc này, hắn mới kiên định như thế.

Cho dù hắn không thật là linh hồn chính quang chi khu vực thai nghén, nhưng sau khi hắn ra đời ở thế giới này, hắn chính là Thượng đế Jehovah, đồng thời cũng quyết định muốn sống không thua nhân vật thần thoại này.

Ý niệm vừa động, một chiếc gương không tồn tại trên thế giới này trống rỗng sáng tạo ra.

Hắn cứ như vậy nhìn vào ảnh ngược trong gương, trong thần đồng kim sắc thu liễm lên thế gian cực hạn Quang Minh, tóc bạc nam tử xa lạ này chính là hắn hiện tại. Khi ra đời hắn không có hứng thú tuyển chọn bề ngoài, ôm tâm tình thoải mái tùy ý ngưng tụ ra thân hình. Bây giờ nhìn xem, mới biết thần linh dung nhan vượt quá tưởng tượng của mình, trong trí nhớ nhân loại không tìm ra bất kì tồn tại nào có thể so sánh.

Chẳng lẽ... tất cả thần linh cấp bậc Sáng Thế thần đều là như thế sao.

Hạ mắt xuống đánh giá thân hình mới ra đời của mình, mười ngón tay nhìn qua vẫn là thon dài văn nhược như nhân loại, mượt mà móng tay lộ ra nhàn nhạt màu hồng, nhìn không có nửa điểm cường đại cảm giác. Jehovah khi nhàm chán liền dùng móng tay hướng hư không trước mặt tùy ý vẽ một nét, thanh âm như bạch kim vỡ nát vang lên, so với nhân loại dùng móng tay cào đậu hủ còn muốn dễ dàng hơn.

Một đạo hào quang tinh khiết lóe lên, khe không gian hiện ra trong tầm mắt, năng lượng nồng đậm bao hàm trong đó phảng phất muốn chảy ra, như mật ong kim sắc vô cùng xinh đẹp.

Khi không xác định được mức độ nguy hiểm của Sáng Thế, nói đúng hơn là không có hứng thú, Jehovah không dậy nổi một tia ý niệm muốn Sáng Thế trong đầu. Rỗi rảnh đến mức độ nhất định, tóc bạc nam tử liền dùng ngón tay rạch lên khe không gian, còn đặc biệt kéo ra cho vết rách rộng hơn.

Dù sao không gian bên này đều ngập đầy Quang Minh thần lực, tùy ý mình lăn qua lăn lại.

Ngươi hỏi hắn trở thành tồn tại tôn quý nhất, cường đại nhất trên thế giới là cảm thụ gì?

Jehovah chỉ muốn bất đắc dĩ nói toàn bộ thế giới chỉ có hắn một sinh linh thôi, nên hắn đương nhiên là thế giới thứ nhất, còn về cảm thụ... Thì phải là mới mẻ đi qua rồi thành nhàm chán. Cường thịnh thì có ích lợi gì, ngay cả kẻ để nói chuyện cũng không có, u buồn thuộc về thần linh nào có ai biết.

Hoàn Đệ Nhị Chương