Quyển 2 - Chương 17

Edit + Beta: Tiểu Vũ

“Hiện tại có rất nhiều giải đấu lớn đều có giải thưởng cho đội nữ, cô có định tiếp tục thi đấu không?”

“Không có ý định.” Ngải Tình lắc đầu: “Anh cũng giải nghệ rồi à?”

“Đúng vậy.” Bình luận viên rất là thổn thức: “Năm ngoái chính thức giải ngủ rồi, hiện tại đang công tác ở ngân hàng, nghề tay trái thì làm bình luận viên cho các trận đấu. Có đôi khi có những trận đấu hay, dù là tự bỏ tiền túi cũng nhất định phải tới, ước mơ thi đấu thể thao điện tử này có lẽ cả đời cũng không bỏ được.”

“Thật ra tôi vẫn cảm thấy, một nhóm người các cô đều thật sự rất tài năng, cảm thấy rất tiếc nuối, ” Bình luận viên dường như đã cảm khái hàng ngàn hàng vạn lần rồi, “Đều là những người có tiền đồ sáng lạn, vậy mà lại đều biến mất.”

“Vẫn tốt mà, Dt đã trở lại rồi.” Cô nhìn về phía khu của tuyển thủ, phát hiện Dt đang đi tới bên này.

“Đúng vậy, ” Người kia cũng quay đầu nhìn về phía sân khấu, “Quán quân thế giới của chúng ta quá ít, nếu có thể nhiều hơn một chút, giành được nhiều huy chương vàng hơn một chút, thì nhất định sẽ trở thành môn thể thao được quan tâm nhiều hơn.”

Dt đi không nhanh không chậm, vừa vặn dừng lại bên cạnh bọn họ.

Bình luận viên rất vui mừng vỗ vai cậu, “Tình hình thi đấu tại Quảng Châu hôm nay được truyền ra ngoài, trên các diễn đàn tuyệt đối sẽ bùng nổ, không có grunt, quán quân trạm này nhất định sẽ là cậu. Chờ đến khi được các CLB mời kí hợp đồng, đến lúc ấy chính là tuyển thủ nhà nghề rồi, cố gắng lên.”

“Cảm ơn.”

Cậu trả lời rất đơn giản, ánh mắt dưới vành mũ, không có tia kinh sợ nào.

Ngải Tỉnh sợ bình luận viên kia xấu hổ, lập tức hắng giọng, dùng giọng trêu đùa nói: “Dt vẫn luôn tỏ ra cool ngầu như vậy đấy, lúc chúng tôi ở Singapore, có mấy nhà truyền thông phỏng vấn cậu ấy, hỏi thật nhiều vấn đề, nào là muốn cảm thấy chủ nhà Singapore năm nay thể nào, cảm giác thi đấu nào, đối thủ lần này ra sao,… cậu ấy đều chỉ trả lời hai chữ…” Cô bắt chiếc dáng vẻ của cậu, hạ giọng, nói: “Không tồi.”

Cô vừa nói xong, khóe miệng Dt liền không nhịn được cong lên.

“Đã hiểu, đã hiểu, tôi cũng từng gặp phải vài người không thích nói chuyện như thế rồi, ” Bình luận viên cười haha một tiếng, “Tôi còn có việc với MC, hai người cứ nói chuyện, tôi đi trước đây.”

Hắn nói xong, xoay người chạy đến chỗ gần sân khấu.

Mọi người đi ra ngoài ăn trưa là lục tục quay trở lại, lúc đi qua hai người đều rất ngạc nhiên nhìn Dt, bởi vì cậu trông rất bình tĩnh, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng khác thường nào khi thấy đông người nhìn mình như vậy.

Ngải Tình quay đầu đi, nhìn ánh mắt dưới mũ của cậu: “Buổi sáng cảm thấy thế nào?”

“Không tồi.”

Cậu vô thức trả lời.

Hai người nhìn nhau 3 giây, Ngải Tình không kiềm được nở nụ cười.

Dt quay đầu đi, lúng túng chờ cô cười xong, mới thoải mái không mục đích nhìn lên sân khấu, vô thưởng vô phạt hỏi cô một câu: “Chị ăn cơm chưa?”

“Vừa ăn xong, ăn mấy đồ ăn vặt bên ngoài sân vận động, đồ ăn vặt Quảng Châu ăn ngon thật.” Cô làm ra vẻ mặt ăn chưa được thỏa mãn.

“Ăn no chưa?”

“Khá no rồi, nhưng mà đồ ăn vặt mà, lúc ăn xong thì cảm thấy rất no, một lát sau lại cảm thấy thật ra vẫn còn hơi đói, ” Ngải Tình nhớ tới lúc nãy cậu rất đáng thương một mình ăn cơm hộp được nhân viên phát cho, cũng hỏi một câu, “Cậu ăn no chưa? Ban tổ chức cũng thật hẹp hòi, chỉ cho các cậu ăn cơm hộp như thế.”

Cậu lại cảm thấy ăn thế cũng không sao: “Ăn cũng được.”

Âm nhạc dần dần bé đi, thay vào đó là lời nói đã đến giờ thi đấu buổi chiều.

Cô chép chép miệng, nhắc nhở cậu: “Bắt đầu rồi kìa.”

Buổi chiều 16 người mạnh nhất sẽ thi đấu với nhau.

Hai tổ đồng thời thi đấu, hai màn hình lớn chiếu đồng thời hai trận.

Bởi vì có các doanh nghiệp tài trợ, hai bình luận viên làm tiết mục hỏi đáp có thưởng với khán giả, các câu hỏi đa phần liên quan đến máy tính, còn phần thưởng dĩ nhiên là ảnh chụp có kí tên của các tuyển thủ nổi tiếng.

Cậu bé phía sau Ngải Tình đã giơ tay trả lời hai câu rồi nhưng đều không trả lời đúng, uể oải ngồi xiêu vẹo trên ghế. Cô cảm thấy cậu nhóc này rất thú vị, buổi sáng cũng rất nhiệt tình tâm sự với bọn cô về chuyện của grunt, dứt khoát quay đầu lại nói: “Nếu cậu được chọn trả lời lần nữa, chị sẽ nhắc em đáp án.”

“Thật chứ?” Cậu nhóc rất kinh hỉ nhìn cô.

Ngải Tình nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy, tin chị đi, mấy câu này đối với chị là chuyện nhỏ thôi.”

Cậu nhóc kia không ngừng bận rộn từ trong balo lấy ra một quyển vở và một cái bút đưa cho cô: “Có thể kí tên cho em không? Tuy rằng em không biết chị, nhưng em khẳng định chị rất trâu bò.”



Đây là lần đầu Ngải Tình gặp kiểu muốn kí tên như thế này…

Nhưng mà xét thấy cậu nhóc này mới chỉ khoảng 12, 13 tuổi nên cũng chẳng thấy chẳng tức giận chút nào.

Cô chỉ cảm thấy dở khóc dở cười thôi. Cầm lấy bút, nhanh chóng kí tên rồi đưa lại cho cậu nhóc.