Chương 1316

CHƯƠNG 1316

Lâm Chấn tuyệt vọng rồi, Vương Bác Thần chưa chết, điều đó có nghĩa là những Siêu Phàm giả mà mấy đại thế gia bọn họ phái đi đều đã chết sạch rồi.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Chết, hoặc là, đầu hàng.”

Lâm Chấn im lặng một lúc.

Vương Bác Thần cười nhạt, nói: “Ông không phải là Đằng Vân Cảnh sao? Cho dù ông đang giả vờ giống như con chó già Tần Mệnh kia cũng không sao, đánh chết ông rồi, sự việc tự nhiên sẽ được giải quyết.”

Lâm Chấn sửng sốt.

Tần Mệnh chết rồi?

Ông ta biết thực lực của Tần Mệnh không tầm thường, trước đây chính là Siêu Phàm Cảnh Đỉnh Phong, nếu nói chưa đột phá Đăằng Vân Cảnh, ông ta mới không thèm tin.

Nhưng hiện tại điều khiến ông ta sợ hãi chính là Tần Mệnh có thực lực Đằng Vân Cảnh lại bị Vương Bác Thần gϊếŧ chết.

Vậy Vương Bác Thần thì sao?

Chẳng lẽ anh cũng đột phá Đằng Vân Cảnh rồi sao?

Vương Bác Thần mới gia nhập võ đạo mấy năm nay.

Hơn bốn năm thì phải?

Nội tâm Lâm Chấn chấn động dữ dội.

Bốn năm đột phá Đằng Vân Cảnh, đây là tiềm lực của thần huyết sao?

Vương Long năm đó cũng không nhanh như vậy!

“Gia chủ, chúng ta nên làm gì?”

Những võ hoàng do nhà họ Lâm ẩn giấu kia cũng đều xuất hiện vào lúc này.

Tổng cộng có năm người.

Lúc này cũng vô cùng căng thẳng.

Ngay cả Siêu Phàm giả cũng đã bị Vương Bác Thần gϊếŧ rồi, những người như bọn họ đây căn bản không phải là đối thủ của Vương Bác Thần, vì vậy căn bản không có ý nghĩ liều mạng.

Nếu đã biết là đi tìm cái chết, thì sao còn muốn đi?

“Vương Bác Thần, nếu tôi đầu hàng, anh có thể không tính toán đến chuyện trước đây không?”

Đây mới là điều mà Lâm Chấn lo lắng nhất, ông ta nghĩ thông suốt rồi, cái chết của con trai không còn cách nào.

Bây giờ ông ta muốn biết, nếu ông ta đầu hàng, liệu Vương Bác Thần có sẽ tính toán rõ ràng không.

Kiều Thanh Phong lạnh lùng nói: “Ông là cái thá gì, cũng dám ra điều kiện với Thần Chủ.”

Vũ Trọng Thiên nói với vẻ u ám: “Thần Chủ, gϊếŧ sạch đi, những kẻ khốn kiếp này không có ai vô tội cả.”

Lâm Chấn Thiên trầm giọng nói: “Thần Chủ, thuộc hại kiến nghị chỉ gϊếŧ những người tội ác tày trời.”

Vương Bác Thần không để ý tới ba người bọn họ, lãnh đạm nói: “Lâm Chấn, làm như thế nào là chuyện của tôi. Ông đầu hàng hay không là chuyện của ông. Hoặc là chết sạch, hoặc là đầu hàng, tôi không có nhiều kiên nhẫn.”