Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Côn Tiên Nữ: Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 27: Dò Xét

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Có mấy chỗ, ở nơi phố xá sầm uất như Thượng Kinh, mọi người đều tương đối thích nơi du sơn ngoạn thủy mà, là hồ Tây Tử, môi trường xung quanh của nơi đó cũng vô cùng hoàn hảo."

“Có bụi cỏ lau nào không?"

"Cần tìm bụi cỏ lau sao? Vậy thì có lẽ phải đến đầu sông Đông mới có, chỗ đó sát với vựa muối, sẽ không có nhiều người đến đó đâu."

Thược Dược thấy Hỉ Dương cau mày, nhịn không được mà cất giọng hỏi: "Hỉ công tử, ngài muốn tìm người sao? Nếu như đúng như thế thì không cần phải phiền phức như vậy đâu, thuộc hạ sẽ đi tra xét cho ngài."

Hỉ Dương khẽ cười, khiến cho hai người kia không nhịn được mà ngẩn ra, lúc hồi thần lại thì mặt mày cũng nhộn nhạo đỏ lên.

"Không cần, ta chỉ muốn đi gặp tên hung thủ đã gϊếŧ chết Trần Song thôi."

"..."

Lúc ba người đến được bụi cỏ lau, bên bờ toàn là những người mặc xiêm y màu nhạt khuân vác hàng đang tới tới lui lui.

"Những người này đều không phải là người Thanh Bang, bọn họ ngoại trừ công nhân và quản lý nhân công ra thì những người còn lại đều không thể đi qua đây."

"Đây là vựa muối à." Hỉ Dương bất tri bất giác nói, lúc trước chưa từng được nhìn thấy một vựa muối to như thế. Có điều kiếp trước đã nghe Địch Quân Dương nói qua, sau này Thanh Bang náo loạn, nội bộ tan rã, toàn bộ người đều được thay mới hoàn toàn.

Cũng không biết là chuyện gì, sẽ xảy ra vào lúc nào.



"Hỉ công tử, công tử muốn tìm ai vậy? Chi bằng cứ trực tiếp để biểu ca đến đây bắt người đi, tên này vừa nhìn đã biết là tên chủ không dễ chọc vào đâu, đã thế chúng ta lại chỉ có ba người, binh khí thì chẳng có, cứ tùy tiên xông xáo đi tìm hung thủ gϊếŧ người thế này, cũng rất kỳ lạ đúng không?"

Ngô Phẩm cảm thấy vị cô nương này đẹp thì có đẹp nhưng mà kết cấu não bộ thì có chút đặc biệt khác thường.

Không biết tại sao lại có thể có ý nghĩ hão huyền đến đây để tìm hung thủ.

Lẽ nào chỉ cần tung đồng xu là có thể tìm được hung thủ sao?

Sao mà có thể chứ...

Trong lòng Ngô Phẩm không hề tin những lời nói nàng là tiên nữ, có thể nói ra trước được tương lai.

Chẳng qua là vì muốn cho nàng vui vẻ cho nên mới nịnh nọt một hai câu.

Thược Dược đứng bên cạnh nàng không chút động đậy, nàng ta không quan tâm Hỉ Dương có thật sự có bản lĩnh gì đó hay không, dù sao thì chủ tử của nàng ta cũng đã để nàng ta nhận Hỉ Dương làm chủ tử rồi, vậy thì nàng ta phải toàn tâm toàn ý mà hầu hạ.

Tin tưởng cũng chỉ là một điều kiện mà thôi.

"Chúng ta phải làm thế nào?"

"Người ở đây đều có mặt ở nơi này hết đúng không?"



"Trên cơ bản thì đúng là như thế, bọn họ đang vất vả mưu sinh, nhưng mà chúng ta phải tìm bằng cách nào đây? Ngươi biết hung thủ mặt mũi ra sao không"

"Ta nhìn qua là có thể nhận ra được."

Lời vừa dứt thì phía trước có một tiếng gào rống đột nhiên truyền đến.

"Mấy người các ngươi là ai, đang làm gì ở đây?"

"Toàn bộ chỗ này cũng không phải ranh giới của Thanh Bang, tại sao lại không được ở đây chứ. Hơn nữa, ngươi thật sự đang nói chuyện đấy sao, đây gọi là rống vào mặt người ta thì có." Thược Dược cau mày, lớn giọng trả lời.

Hỉ Dương khẽ ấn nhẹ lên tay nàng ta, dùng ánh mắt tỏ ý nàng ta không nên xúc động, lắc lắc đầu, rồi mời nhẹ nhước bước một bước lên phía trước: "Vị huynh đài này là chủ sự của Thanh Bang sao? Ta muốn tìm một người, không biết là có tiện hay không?"

Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế, nhã nhặn lễ phép, đúng là đã lâu không nghe thấy rồi, phải chung sống với đám nam nhân thô tục một thời gian dài mà.

Nam tử có chút khuất phục, khuôn mặt hơi tuấn tú đột nhiên điểm tô thêm sắc đỏ nhàn nhạt: "Các ngươi mau rời khỏi đây đi, nơi này không phải là chỗ mà các ngươi nên đến, hôm nay bọn ta đang phải đón tiếp khách quý, nếu như để các ngươi xông vào đυ.ng trúng mặt người kia, chỉ sợ các ngươi sẽ phải gặp rắc rối lớn đấy."

Hỉ Dương không mở lời, bên kia đã có người gọi hắn ta đi làm việc, không còn cách nào khác, ba người chỉ đành phải quay đầu bàn bạc nhau đổi một địa điểm khác để dò xét.

Hỉ Dương cúi người xuống, lợi dụng vào thân hình gầy bé của mình, trốn sau bụi cỏ lau, cẩn thận vén lớp cỏ lau ra, cái đầu nhỏ dấn lên trước thám thính, cong eo trèo lên thuyền.

Hai người lúc này mới phát hiện ra đã không nhìn thấy Hỉ Dương đâu nữa, bắt đầu đang đùn đẩy chỉ trích nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »