Chương 11: Là thế giới này đặc sắc cùng tập tục?

Thành Moxi có một cái khu vực riêng chuyên môn để dành cho các thương đội lui tới, làm cho bọn họ ở nơi đó sinh hoạt và tiến hành giao dịch. Đám người của Menis cùng với Vân Trạch chính là đi tới giống như vậy một cái được thành lập tự do thương nghiệp khu vì tự do thương nhân thành lui tới.

Một mảnh khu vực này có rất nhiều thương đội, mà những thương đội này đều đến từ bất đồng quốc gia.

Dựa theo ánh mắt đời sau xem, Moxi thành cũng coi được như là một cái quốc tế mậu dịch phát đạt đô thị .

Trên đường có rất nhiều người nước ngoài, tuy rằng bọn họ ở trong thẫm mỹ của Vân Trạch đều lớn lên không khác biết lắm, kiểu dáng quần áo cũng không có cái gì đặc biệt khác nhau rõ ràng, nhưng ở trong mắt nguyên trụ dân, lai lịch những người này khác nhau rõ ràng giống như là ngôi sáng sáng ban đêm.

Thương đội tiến vào phía trước bọn họ, là lúc nãy người trung niên hiện giờ đang đối diện trên đường các thương nhân đến từ bất đồng quốc gia đĩnh đạc mà nói.

“ Người Taixi phi thường coi trọng đầu tóc cùng râu của bọn họ, nghe nói cách năm ngày là phải một lần rửa sạch tóc cùng chòm râu, sau đó dùng hương cao chăm sóc, ngươi nhìn xem trên đường những nam nhân để tóc dài, nếu còn có xinh đẹp chòm râu, nhất định là người Taixi. Muốn xem xuất thân của một người Taixi thì xem hắn tóc cùng râu liền biết, đàn ông có râu thô ráp thậm chí cưới không được lão bà.”

Người trung niên kia đang dạy một người trẻ tuổi trong đội ngũ của hắn như thế nào phân biệt người của bất đồng thương đội.

Vân Trạch cẩn thận mà quan sát, quả thực, người Taixi vô luận nam nữ đều lưu trữ một đầu tóc dài, màu tóc nâu đậm gợn sóng, làn da phần lớn là màu nâu bánh mật hoặc là màu nâu nhạt, cũng có số rất ít là màu sữa trắng, đôi mắt tương đối to tròn, tróng mắt thuộc về màu nâu cà phê.

Cậu lại nhìn về phía Menis, làn da màu nâu nhạt, đôi mắt màu trà, tóc quăn màu nâu đậm đươc xử lý đến nhu thuận* lại sáng bóng. Râu ngắn nhung nhung, hẳn là tuổi không lớn, Vân Trạch nhịn không được có chút tò mò tuổi tác của Menis.

*Chỉ tính tình mềm dẻo ôn hòa.



“ Người Doro thì hoàn toàn tương phản, Doro quốc một năm thời tiết có một nửa đều là nóng bức, nơi đó thừa thãi vàng cùng đá quý, bọn họ phái nô ɭệ đi hoang mạc khai thác, sau đó làm thợ thủ công chế tác thành vật phẩm trang sức trân quý, vật phẩm tốt nhất sẽ được đưa cho quốc vương trước. Doro quốc vô luận nam nhân nữ nhân đều sẽ đem chính mình tóc cắt ngắn, thậm chí cạo thành đầu trọc, khi cần thiết sẽ mang lên tóc giả. Người Doro làn da tương đối đậm màu, thích ăn mặc váy ngắn trang trí kim loại cùng đá quý, thực dễ nhận ra.” Trung niên nhân lại nói.

Vân Trạch liền nhìn về phía địa phương mà bọn họ chỉ, ở đó cũng có một thương đội, đang nắm một đội lạc đà. Người Doro làn da càng đen hơn một chút, tiếp cận màu nâu, tóc càng đoản, không lưu râu, cằm tương đối rộng, môi cũng dày hơn một chút, nhưng khác nhau không phải rất lớn, Vân Trạch yêu cầu song song mà đối lập mới có thể phân biệt được.

“Đó là người Misa, nhìn bọn họ trên người toàn bộ vỏ sò trang sức cùng trân châu trang sức, như là hận không thể làm toàn thế giới biết bọn họ có mấy thứ đó. Bọn họ sinh hoạt ở trên biển, điều khiển thuyền đi qua giữa các hải đảo, nghe nói ở quốc gia của bọn họ trẻ con đều sẽ biết bơi lội. Misa mang đến trân châu cùng vỏ sò thực được hoan nghênh, nữ nhân cùng các quý tộc đều thích mấy thứ này, ta thật là ghen ghét bọn họ, bọn họ chỉ cần ở trong biển tìm kím một lát liền có thể được đến rất nhiều trân bảo.”

Người Misa ở trên bờ biển trưởng thành có màu da đỏ, chính là cái loại đen hồng, mặt tương đối dài. Ở trong đó có số ít là màu da là màu cà phê nhạt, có thể nhìn ra khác nhau rõ ràng, tỷ như nói xương cằm phi thường rõ ràng, mũi to cao, hốc mắt tương đối sâu.

“Hư, là người của Bắc Quốc, là ở trên biển cường đại nhất quốc gia, có mạnh nhất quân đội trên biển. Người Bắc Quốc đều thực nghiêm túc, mặt của bọn họ giống như là mặt nạ khắc băng, ta không tin bọn họ đối với phụ nữ xinh đẹp còn có thể giống một pho tượng đá. Cái kia quốc gia không chào đón chúng ta, bọn họ trong phòng cất giấu rất nhiều bảo bối, lại bủn xỉn với phân cho người khác chẳng sợ chỉ một chút. Bất quá ta thích phụ nữ của Bắc Quốc, Bắc Quốc phụ nữ đều có một thân làn da xinh đẹp giống như là sữa bò, ngực to, mông to.”

Người của Bắc Quốc cùng người Misa rất giống, chỉ là quần áo trên người phi thường nghiêm mật, biểu tình nghiêm túc. Có thể là chú trọng chống nắng, cho nên màu da là mới trắng nhất so với nhiều người, phần lớn là da nâu nhạt, bất quá ngũ quan lại càng có xu hướng giống với người Châu Âu.

Vân Trạch xem đến chuyên chú mười phần, Menis nhìn trong chốc lát, cúi người tới gần, thấp giọng nói: “ Nếu ngài cảm thấy hứng thú, ta cũng có thể vì ngài mà giới thiệu rõ ràng.” Tuyệt đối miêu tả so với thương nhân này càng thêm cụ thể sâu sắc, từ địa lý nói đến văn hóa, từ đặc trưng cơ bản của dân tộc chuyển sang đến hắn quốc chính trị.

Vân Trạch nghiêng đầu, đối mặt với một đôi tròng mắt ôn nhuận màu trà, chóp mũi cơ hồ sắp đυ.ng vào nhau.

Hắn dựa đến quá thân cận, làm Vân Trạch không có quá thói quen bị người gần có điểm không thích ứng. Chính là xem trên đường những người khác, nam nhân kề vai sát cánh tựa hồ thực bình thường, thậm chí cậu còn thấy được cùng loại ôm mặt hôn hôn tiếp đón phương thức, như vậy Menis chỉ là lôi kéo cậu, tới gần một chút nói chuyện, cũng không có quá kỳ quái đi?

Dẫn đần trung niên thương nhân còn đang dạy dỗ trong đội ngũ người trẻ tuổi.

“Còn có cái này, người Tokya, trên đầu có màu sắc rực rỡ lông chim, thường thường dùng hoa mỹ trường bào đem chính mình toàn thân bao lại. Trường bào ở nơi bọn họ rất có danh khí, người phụ nữ linh hoạt nhất sẽ dùng lông chim của diễm lệ chim tước tạo thành màu sắc rực rỡ sợi tơ mà bện thành.”

Hắn nhắm mắt lại, như là đang hồi ức đến cái gì: “ Đại địa* cùng biển cả thần linh a, ta đã một lần được thấy trường bào bọn họ đưa cho quốc vương của Doro, đó là của hồi môn của công chúa Tokya, nó thật sự rất đẹp, thật giống như là từ bầu trời bắt lấy mây tía cùng cầu vòng, từ đại địa tìm kím ra hết tất cả các loại màu xanh lục, sau đó được bện lên trên một kiện trường bào.”

*Khắp mặt đất.

“Một kiện trường bào chế tác hoàn mỹ của Tokya phải dùng mười xe nhẹ nô ɭệ thiện chiến để đi đổi. Chỉ có Tokya mỹ mạo nhất thiếu nữ mới có thể bện ra được như vậy trường bào, các nàng cùng trường bào đều mỹ lệ giống nhau, giống nhau đáng giá.” Thương nhân một bộ tâm trí hướng về bộ dáng, “Nếu ta có thể cưới một cái trở về thì tốt rồi.”

“Thẩm thẩm* sẽ không sinh khí mà dùng cái chai tạp ngươi sao?” Người trẻ tuổi bên cạnh hắn có điểm kỳ quái hỏi.

*Dì

“Các ngươi không nói, chuyện bên ngoài phát sinh nàng như thế nào sẽ biết?” Khi nói chuyện, thương nhân đã hướng tới một đám người bên kia trên đầu mang màu sắc rực rỡ lông chim, trên mặt che tầng sợi vải, trên người khoác màu sắc rực rỡ áo choàng, giống như một đám khổng tước từ Tokya chạy tới.

Hắn nhiệt tình mà hướng tới bọn họ mở ra đôi tay, trong miệng tiếng ca ngợi như chảy ra từ sông lớn giống nhau thao thao bất tuyệt.

“A, mỹ lệ cô nương, ngươi giống như là sữa dê no đủ ngọt ngào nhiều nước, ngươi giống như là đóa hoa mùa xuân ngào ngạt hương thơm, ta nguyện biến thành ong mật truy đuổi hương thơm, thời khắc ở bên cạnh ngươi mà quay xung quanh. Ai, mỹ lệ cô nương của ta, ta dùng sơn dương* chất đầy ta mục trường*, dùng lúa mạch chất đầy ta phòng ở, ta phòng ở xây ở trên mục trường của ta, nơi đó có rượu ngon cùng bánh mì, ngươi nếu nguyện ý tới ta mục trường, liền như một đóa hoa ở trên đồng ruộng của ta, ta đem dê con, lúa mạch, rượu ngon cùng bánh mì đều giao cho ngươi, cũng đem roi giao cho ngươi, làm ngươi nhẹ nhàng đánh vào trên lưng sơn dương.”

*Tên của loại dê rừng thuộc họ bò (Bavidae). Tên khoa học là Capricornis sumatrensis Béchtein

*Bãi chăn nuôi,Đồng cỏ, thảo nguyên, trại chăn nuôi.



Vân Trạch cả người đều ngốc, da gà nổi đầy cánh tay, cậu nghe được đều xấu hổ muốn chết. Loại này ca từ phát ở trên mạng có thể nghênh đón một mảnh khói thuốc súng từ cộng đồng mạng, hắn là như thế nào có thể bằng phẳng vui sướиɠ thâm tình mà hát ra tới?

Có thể đột nhiên đối với người xa lạ bên đường mà thông báo như vậy thâm tình sao?

Là thế giới này đặc sắc cùng tập tục?

Đối diện cô nương thật sự sẽ không trực tiếp cho một cái tát, mắng một câu lưu manh sao?

Kết quả một nữ hài tử* đội khổng tước lông chim cũng hát lên, âm thanh kia ngọt ngào giống như là tiếng hót vào lúc sáng sớm của chim hoàng oanh trong rừng.

*Nữ: con gái, Hài: Con nít. Con gái còn trẻ tuổi.



“ Chim tước trên đám mây thầm thì kêu, con mực oa oa khóc, ta đem nước trong tưới ở trên lá cây, chim tước trên đám mây ăn nước trên chóp lá, ta đem nước trong hắt ở trên bùn đất, con mực ăn nước trong vũng bùn. Ai nha tiểu ca ca, chim tước con mực như thế nào xứng?” Âm thanh của thiếu nữ mang theo thanh thúy uyển chuyển, còn có chút tươi cười ngọt ngào. Tuy rằng cự tuyệt dứt khoát gọn gàng, lại không sinh ra nổi cảm giác chán ghét.

Thương nhân bị cự tuyệt có chút ủ rũ mà trở về, đồng bạn của hắn cũng không đi an ủi cũng không đi chế nhạo hắn, người qua đường như cũ làm chuyện của chính mình, phảng phất loại chuyện này bọn họ đã là tập mãi thành thói quen, đảo có vẻ Vân Trạch đại kinh tiểu quái*.

*Ngạc nhiên, chuyện bé xé ra to, chẳng có gì mà làm quá lên.

Vân Trạch không phúc hậu mà nghiêng mình cười, cái này tiểu phẩm chân thật trình diễn giảm đi cậu cùng thế giới này không hợp nhau xa lạ cảm. Có lẽ cậu cũng có thể giống cái này thương nhân, có thể dũng cảm một chút, không cần đi sợ hãi thất bại, muốn làm, vậy thì cứ đi thử xem.

Cái kia thương đội cùng bọn người Vân Trạch ở cùng một cái khách sạn. Nói là khách sạn, kỳ thật chính là một loạt giản dị phòng cho thuê. Phòng ở là dùng bùn đất tạo thành, mặt trên trãi cỏ khô cùng lá cây, trong phòng có bùn đất giường nhỏ, ở trên trãi thấy không rõ bản sắc thô vải bố thảm, còn có một cái lò nướng bằng đất, có thể dùng để sưởi ấm cùng nướng bánh mì, cũng không còn cái gì khác.

Nhưng là như vậy một cái khách sạn, tự nhiên là từ phía chính phủ, mỗi ngày có một cái phụ nữ trung niên đưa đến ba ổ bánh mì đen cùng một bình nước trong, giá một ngày liền phải năm cái đồng khối, trừ bỏ có tiền ngoại quốc thương nhân, người địa phương sẽ không thuê.

Bất quá Vân Trạch không có ở tại khách sạn, có một cái chuyên môn để trống thùng xe làm phòng tạm thời cho cậu. Chuyện này làm cho cậu càng thêm lòng nghi ngờ người thanh niên gọi là Menis này có cái gì mưu đồ, nếu không đang êm đẹp, nhân gia vì cái gì như vậy ân cần quan tâm đâu?

Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi.

Vân Trạch nội tâm có chút phòng bị, nề hà người này thật sự săn sóc tỉ mỉ, lúc này mới đi cùng mười mấy ngày, cậu liền cảm thấy chính mình đại khái không phải đối thủ của người này, cái loại không một tiếng động mà chiếu cố làm người khác căn bản vô pháp cự tuyệt cũng vô pháp trưng ra bộ mặt lạnh.

Menis thậm chí đem bữa tối đưa đến trong này gian thùng xe của cậu, còn sẽ thực lễ phép mà dùng lơ đãng khẩu khí* nói: “Ta đã dùng qua, hôm nay bánh mì cùng canh đều thực mỹ vị, không biết có hợp khẩu vị của ngài không?” Rõ ràng là chiếu cố Vân Trạch không quá thích ăn cơm trước công chúng, cùng lo lắng đồ ăn có vấn đề, dùng phương thức này nói cho cậu, đồ ăn không có vấn đề, không cần sợ hãi.

*Khí phách của con người toát ra qua lời nói, cách nói.

Vân Trạch ngược lại cảm thấy chính mình lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cậu cố nén cảm giác xấu hổ cảm mà gật gật đầu. Chờ đến Menis đi ra ngoài, vẫn là dùng châm bạc thử qua toàn bộ ( trên người không có càng tốt công cụ để nghiệm độc ), tiểu nhân liền tiểu nhân đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*.

*Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.

Sau khi thử qua không có vấn đề gì, Vân Trạch bắt đầu nhấm nháp bữa tối, không thể không nói, so lão tư tế bên kia ăn ngon hơn không chỉ là một hai điểm.

Một cái chậu gốm bẹp, có một ổ bánh mì, đặc biệt bánh mì không có phiền lòng đá vụn cùng cám trấu, ăn lên mười phần thơm ngon mềm mại. Nếu chấm với một chút tương màu nâu, một chút trứng gà ốp la, thịt săn được từ dã thú không lâu trước đây cùng một loại nước sốt từ rau cần đủ ngọt lại không chua xót, lại rải lên một chút gia vị nghe nói là một màu xanh lục tảo, mùi vị cơ bản cùng trong trí nhớ bán cuốn, bánh rán thực tương tự.

Bên này thậm chí cung cấp một loại mềm xốp bánh mì nhỏ cùng một trái chanh làm điểm tâm sau khi ăn xong.

“Thúc thúc!”

Vân Trạch ăn đến ngon miệng, bên ngoài hét lên một tiếng rống to làm cậu sợ tới mức trong tay tiểu bánh mì đều sắp rớt, ngay sau đó chính là một trận mười phần vội vàng tiếng bước chân cùng mơ hồ tiếng khóc. Cậu cảm thấy thanh âm này có chutd quen tai, liền xốc lên rèm vải đi ra xem bên ngoài có chuyện gì.

Ở cách vách sân của bọn họ, chính thương đội của trung niên thương nhân kia, nơi đó vốn dĩ dựng một cái tam giác lều trại, đương nhiên không phải cái loại xinh đẹp tinh xảo lều trại ở hiện đại, chính là ba đầu gỗ tạo thành một hình tam giác, trãi lên vải may bằng da trâu, một bên mở ra một cái cửa nhỏ, miễn cưỡng có thể che mưa chắn gió.

Trước khi Vân Trạch tiến vào thùng xe còn nhìn đến nơi đó vài người vây quanh lửa trại nướng thịt, hiện tại lại chỉ có thể nhìn đến mộ đám người đem lều trại vây lên.

“Thúc thúc, ngươi không cần chết!” Tiếng khóc lúc nãy lại lần nữa truyền tới.