Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Đã Trở Về

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Đống bị Vu Trạch đánh đến sưng mặt sưng mũi. Biết rằng ngoại trừ thanh niên mặt trắng bệch ốm yếu ra, những người còn lại trong phòng mình đều không phải đối thủ, liền hung tợn trừng mắt nhìn Sư Ấu Thanh, hung hãn giẫm một tờ báo lấy lại thể diện, ai ngờ Dư Nhất Phàm lúc này bỗng nhiên kêu lên: “Tìm được.”

Mấy người nhanh chóng tụ tập xung quanh.

Vương Đống tưởng là tung tích quân cờ, nên cũng tiến lên trước, nhưng vóc dáng thấp lùn, chỉ có thể không cam tâm lấn tới lấn lui ở phía sau: “Con mẹ nó, bị chặn rồi, tôi, tôi cũng muốn xem!"

Ở góc xó xỉnh nhất của tờ báo, có thông báo tìm người mất tích:

[Con trai tôi, Giang Tiểu Đậu, lên một chiếc ô tô màu đen ở ngã tư Trình cổ trấn vào ngày 30 tháng 8 năm nay, sau đó biến mất không thấy, thằng bé năm nay 5 tuổi, cao 1,1 mét, hơi gầy, có nước da trắng. Nói tiếng phổ thông chuẩn, không có khẩu âm, lúc ấy mặc áo dài tay màu trắng, quần jean xanh, in hình mèo màu cam trên quần áo, đi giày thể thao màu xanh da trời. Nếu có manh mối liên quan vui lòng liên hệ với tôi qua điện thoại, cho dù có tìm thấy hay không, chỉ cần manh mối là sự thật, tôi nhất định sẽ hậu tạ!]

[Người liên hệ: Lý Mai điện thoại: 1xxxxxxxxxx]

Phòng khách rơi vào im lặng.

Ngôi nhà này cách âm không tốt lắm, hầu hết mọi người đều nghe thấy âm thanh khi chủ nhà móm thuốc cho con trai mình.

Đứa trẻ ở tầng hai... chính là Giang Tiểu Đậu mất tích trên báo!

"Cho nên chủ nhà là tên buôn người?" Vương Đống lớn tiếng suy đoán: "Tôi biết, lần này hẳn là có liên quan đến buôn người. Chúng ta gϊếŧ chủ nhà, đi giải cứu Giang Tiểu Đậu, quân cờ nhất định sẽ đi ra!"

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Vương Đống đã vọt vào phòng bếp, cầm con dao thái chuẩn bị đi lên lầu, lại phát hiện không có ai động đậy, tức giận nói: “Chuyện gì xảy ra với các người vậy? Đừng nói vào lúc này lại không hạ thủ được, đây không phải là thế giới hiện thực! Đó cũng không phải là người thật! Gϊếŧ thì gϊếŧ!”

Phong Bân cười lạnh một tiếng.

"Anh mẹ nó cười cái gì thế?"

Phong Bân phớt lờ anh ta, quay người đi lấy một cây búa khác trong phòng khách, Vương Đống tưởng rằng anh ta muốn đổ máu với mình, nhanh chóng nắm chặt con dao thái lui về phía sau, ai ngờ đối phương chỉ là cầm búa ngồi trên ghế sofa.

Vương Đống: "?" Lòng bàn tay ông ta đều đổ mồ hôi.

“Dưới tình huống bình thường những kẻ bắt cóc trẻ em sẽ rời khỏi thành phố nơi trẻ em đang ở càng sớm càng tốt để tránh bị gia đình hoặc người thân của trẻ em và cảnh sát tìm thấy, dù là khi người thân của đứa trẻ không có ở Trình cổ trấn, kẻ buôn người cũng không có khả năng đưa đứa trẻ về tới đây, dù sao tất cả những người hàng xóm đều biết đứa trẻ... Hơn nữa, thông báo về người mất tích này còn đề cập đến, việc Giang Tiểu Đậu đã biến mất hơn một tháng trước, thời gian ngắn như vậy, chính la luc mọi người đều có ấn tượng sâu sắc nhất với một đứa trẻ mây tích. Sư Ấu Thanh vừa xem báo vừa nói, “Chủ nhà không thể là kẻ buôn người được.”

Vương Đống sắc mặt đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ, không nói được một lời.

Vu Trạch suy nghĩ một chút, do dự hỏi: “Nhưng trong thông báo người mất tích nói Giang Tiểu Đậu nói tiếng phổ thông chuẩn, không có khẩu âm, có nghĩa là đứa trẻ này không phải lớn lên ở Trình cổ trấn, nếu như vừa mới trở lại liền bị bắt cóc. .."

Dư Nhất Phàm ngắt lời anh ta: “Không giống như các thành phố lớn, việc giao lưu giữa con người ở nông thôn rất dày đặc, cho dù đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc vào ngày đầu tiên trở về, thì ở thị trấn cũng sẽ là một chuyện lớn, cho dù không chính mắt nhìn thấy Giang Tiểu Đậu, thì chuyện Giang Tiểu Đậu mất tích và hình ảnh nhất định sẽ lan truyền ở thị trấn ... Kẻ buôn người lúc này quả thật không thể đem đứa trẻ bị bắt cóc quay lại hiện trường phạm tội, trừ phi hắn ta muốn tự thú." Nói xong, khẽ lắc tờ báo, mỉm cười liếc nhìn Sư Ấu Thanh: "Nếu lần này không phải cậu nhắc nhở, không biết chúng ta còn lãng phí bao nhiêu thời gian trên tờ báo."

Các loại báo này rất hỗn loạn, khiến người ta hoa cả mắt, hầu hết người chơi ban đầu phát hiện những thứ này rõ ràng chứa nhiều lượng thông tin khác nhau, trước tiên họ sẽ tập trung vào các tiêu đề hoặc mục tin tức xã hội. Đối với những khối đậu phụ nhỏ, một số là ý kiến của độc giả, một số là những câu chuyện cười, cũng có một ít lời đề nghị, cơ bản là dễ bị bỏ qua nhất, vì vậy trong một thời gian có hạn, những khối đậu hủ là chỗ dễ bị bỏ qua nhất.

Mãi cho đến khi Sư Ấu Thanh nói ra câu kia, anh ta mới hậu tri hậu giác ý thức được một chuyện- - chính là vì các loại báo hỗn loạn, lại đều là báo từ các thành phố lân cận, số lượng lại nhiều như vậy, nhìn là có thể nhìn xong, nhưng nó sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực, trong khoảng thời gian này, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra trong nhà an toàn...

Dư Nhất Phàm đã đi qua năm phó bản, anh ta biết rằng những manh mối mà trò chơi đưa ra đều có thể truy tìm được, anh ta là người duy nhất có kinh nghiệm nhất trong phó bản này, hiển nhiên đây không phải là một phó bản có độ khó cao gì.

Vậy thì manh mối trên báo, nhất định là có quy luật...

Mà khối đậu hũ, chính là chuyên mục xuất hiện trên tất cả mặt báo, lại có mối liên hệ mật thiết với thế giới bên ngoài!

*

Trong phòng khách, lúc mấy người Vu Trạch tiếp tục tham khảo về thông báo người mất tích, Dư Nhất Phàm đã đi tới trước mặt Sư Ấu Thanh, móc viên thuốc mà mình đã nhặt trước đó ra: “Tôi nhặt nó trong thùng rác tầng một, lúc hỏi không có cậu ở đây... đây là của cậu sao?"

Sư Ấu Thanh nhìn kỹ, chưa kịp trả lời thì đối phương đã cười: "Chắc chắn không phải của cậu, lúc cậu uống thuốc tôi đã nhìn thấy, là viên con nhộng, không phải loại thuốc viên này."

Nhìn anh ta lại cất thuốc đi, Sư Ấu Thanh chớp mắt không nói gì.

Đối phương lại lần nữa đưa tay ra, nhưng lần này là loại tư tế bắt tay thỉnh cầu: "Nếu như cậu nguyện ý, mấy ngày tới, có thể hợp thành một đội với tôi. "

Cách đó không xa, Phong Bân ngẩng đầu nhìn Dư Nhất Phàm, sau đó tiếp tục xem báo.

Một số người khác cũng nghe thấy câu nói kia, quay lại ngạc nhiên nhìn sang.

Thanh niên có màu da tái nhợt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bàn tay trước mặt, hàng mi như mực khẽ run lên rũ xuống, tạo ra một bóng mờ nhỏ.

Cậu mở ly giữ nhiệt bắt đầu uống nước. Cũng không biết trong ly có gì, có mấy giọt chất lỏng màu đỏ từ khóe miệng tràn ra, đảo mắt lại bị môi đỏ nhạt nhẹ nhấp trở về.

"Tôi không muốn." Sư Ấu Thanh nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »