Chương 56: Ngài là... Diệp tiên sinh?

Ngài là... Diệp tiên sinh?

Một số chàng trai và cô gái trong quán bar, nhìn vào mắt Diệp Trần, cũng đầy vẻ nóng bỏng,

"Lại dám giẫm Lưu Tử Minh dưới chân, anh chàng này là rất được!"

"Rất đẹp trai a! Nếu hắn là bạn trai của ta thì tốt!"

"Trâu bò!"

...

Đương nhiên,

Cũng tương tự có một ít người lớn tuổi, cũng không coi trọng Diệp Trần, âm thầm lắc đầu thở dài,

"Thật sự là người không biết thì không sợ a, tự cho mình là biết đánh nhau, liền dám phách lối như vậy, hắn chắc không biết sự lợi hại của Lưu Tử Long!"

"Lưu Tử Long bây giờ đang là tâm phúc của Tào Tứ Gia, nhân vật lớn ăn sạch hắc bạch, loại nhân vật này, cũng không phải biết đánh nhau là có thể giải quyết! "

"Võ công mạnh hơn, còn có thể mạnh hơn súng đạn sao? Làm người cần phải khiêm tốn một chút mới được!"

...

Trong tiếng bàn luận khe khẽ của mọi người, Trương Mãnh đã sớm bấm điện thoại gọi cho lão đại Lưu Tử Long của mình, lấy tốc độ nhanh nhất báo cáo tới, đầu điện thoại bên kia im lặng một lát, sau đó truyền đến một tiếng tức giận,

"Dám đυ.ng tới em trai của ta! Ngươi bảo hắn chờ ở đấy cho ta! Ta muốn gϊếŧ chết hắn!"

Trong quán bar vốn là rất yên tĩnh, Lưu Tử Long hò hét trong điện thoại, giọng nói từ trong điện thoại vang ra quanh quẩn trong quán bar, cho dù là cách xa điện thoại, tất cả mọi người có thể cảm nhận được trong giọng nói của vị lão đại này nồng đậm sát khí!

"Nhìn xem, ta nói không sai đi! Lưu Tử Long muốn nổi điên!"

"Nếu như ta là tiểu tử này, sẽ thanh thủ thời gian chạy khỏi nơi này!"

"Nếu như chờ Lưu Tử Long tới, chỉ sợ phải chết người!"

...

Bạch Nhược Băng ở một bên, nghe tiếng mọi người nói chuyện, vẻ mặt cũng không thể không trở nên trắng bệch, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của Diệp Trần,

"Diệp Trần, nếu không em thả Lưu Tử Minh đi, chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi!"

Diệp Trần không nhúc nhích chút nào, ngược lại thì Lưu Tử Minh bị Diệp Trần giẫm ở dưới chân, bắt đầu đắc ý cười ha hả,

"Tiểu tử! nếu bây giờ mày thả tao ra, sau đó hướng tao dập đầu xin lỗi, lại để cho con đàn bà đê tiện Bạch Nhược Băng này ngủ với tao một đêm, tao ngược lại có thể cân nhắc tha cho cái mạng nhỏ của mày! Bằng không đợi anh tao tới, mày chết chắc! khặc khặc!"

Diệp Trần nhìn qua Lưu Tử Minh bị chính mình giẫm ở dưới chân, vẫn bừa bãi như thế, không thể không cười lạnh,

"Đến lúc này rồi, thế mà còn dám nổi lên sắc tâm với cô Bạch, xem ra ngươi đã thực sự bị ám ảnh về chuyện này, vì để đề phòng nhỡ đâu, ta phải hoàn toàn phá vỡ cái ý tưởng này của ngươi mới được!"

Nói xong lời này, Diệp Trần đành phải nhấc chân giẫm chân trên cổ Lưu Tử Minh lên, sau đó thuận thế đạp hắn xuống đất, tiếp theo không do dự một chút nào đạp một phát vào vị trí trên giữa hai chân của Lưu Tử Minh...

"Ngao!!"

Một tiếng kêu gào thét vô cùng thê lương thảm thiết truyền ra quanh quẩn trong toàn bộ quán bar, tất cả đồng bào nam đang hiện diện ở đây, hầu như tất cả không hẹn mà đều cảm thấy phát lạnh một lúc.

"Thật là ác độc!"

Lưu Tử Minh che lấy một mảnh máu thịt be bét ở hạ thể của mình, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Mà Diệp Trần làm như không có việc gì, tiếp tục từ từ thưởng thức rượu.

"Diệp Trần, em..."

Bạch Nhược Băng thấy Diệp Trần vậy mà một cước giẫm nát chỗ đó của Lưu Tử Minh, lập tức vừa xấu hổ, tức giận và vui mừng.

Xấu hổ là bởi vì chiêu này của Diệp Trần thực sự quá đê tiện, tức giận chính là hắn làm việc quá xúc động, mà vui lại là, Diệp Trần sở dĩ làm như thế, là vì chính mình...

"Tiểu tử này biết rõ Lưu Tử Minh là em trai của Lưu Tử Long, thế mà còn dám hạ độc thủ như vậy!"

"Thật không phải là hắn cả gan làm loạn, hay là kiêu ngạo!"

"Lần này sợ là có nào nhiệt để xem a!"

...

Mọi người nhất thời nói chuyện ầm ĩ một lần nữa.

Ước chừng qua hai ba phút sau,

"Anh Long đến rồi!"

Ngoài quán bar, một tên đàn em của Trương Mãnh hô to một tiếng.

Sau đó,

"Loảng xoảng!"

Cửa quan bar, trực tiếp bị người dùng một cước đạp nát, sau đó một người đàn ông trung niên mặc quần áo đẹp nổi giận đùng đùng từ bên ngoài đi vào, đi theo phía sau còn có một đám đàn em, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm vũ khí!

Mọi người vây xem ở quán bar lập tức bị dọa đến nhao nhao lùi lại, tự động nhường ra một con đường.

Trong lòng Bạch Nhược Băng căng thẳng.

"Anh! Anh có thể coi là đến rồi! Anh phải làm chủ cho em a! Con chim của em...chim nát!"

Vốn Lưu Tử Minh còn ngã trên mặt đát kêu rên, nghe được anh của mình tới, lập tức lên tiếng kêu rên khóc lớn lên.

"Tử Minh!"

Lưu Tử Long nhìn thấy toàn thân của Lưu Tử Minh là máu tươi, vội vàng lao đến, sau khi xác nhận Lưu Tử Minh không có nguy hiểm đến tính mạng, hét lớn:

"Ai! là ai đả thương em trai của tao! Cút ra đây cho tao!"

Không đợi Diệp Trần mở miệng, Lưu Tử Minh đã giãy dụa ngồi dậy, chỉ vào Diệp Trần, vẻ mắt đầy oán độc,

"Là hắn! Chính thằng oắt con này làm em bị thương! Anh, em muốn hắn chết! Muốn hắn chết!"

Hai mắt của Lưu Tử Long giống như phun ra lửa, thuận theo hướng em trai mình chỉ nhìn lại,

"Mày rất con mẹ..."

Mới nói được vài từ, Lưu Tử Long đột nhiên nhìn thấy một nửa những gì thật khủng khϊếp, cả người rõ ràng sững sờ, những từ tiếp theo bất kể như thế nào cũng không nói ra nổi, lửa giận trong đôi mắt, sự giận dữ trong mắt biến mất mà không có dấu vết, thay vào đó là vô cùng hoảng sợ, nghẹn ngào nói:

"Ngài... Ngài là... Diệp tiên sinh?"

Lần này đến lượt Diệp Trần buồn bực, không thể không nhíu mày,

"Ngươi nhận ra ta?"

Lưu Tử Long từ dưới đất đứng lên, cũng không lo được đi quản Lưu Tử Minh bị thương như thế nào, bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Trần, cung kính nói:

"Diệp tiên sinh, trước đó tôi đi theo Văn thiếu, tôi may mắn được thấy phong cách của ngài ở nhà hàng Diễm Dương!"

Diệp Trần lập tức giật mình,

Khó trách cảm thấy Lưu Tử Long này nhìn có mấy phần quen mắt, hóa ra người này đúng là đàn em của Ba Mắt.

Ngày đó Diệp Trần một chưởng vỗ chết Ba Mắt, Lưu Tử Long ở trong chỗ đó!

Sau khi Ba Mắt chết, Lưu Tử Long lên thay thế, thay thế vị trí của Ba Mắt, từ góc độ này tới nói, Diệp Trần còn tính là ân nhân của hắn.

Lưu Tử Long mãi mãi cũng sẽ không quên, hôm đó ở nhà hàng Diễm Dương, Ba Mắt vẫn luôn là bất bại chiến thần trong lòng hắn, vậy mà như thế nào bị người thiếu niên trước mắt này, một chưởng vỗ thành bánh thịt!

Lưu Tử Long ở chỗ đó sợ tè cả ra quần, sau này mỗi lần nhớ tới, đều không tự chủ được mà chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, gần như là đã có bóng ma tâm lý.

Mọi người ở xung quanh làm sao biết được những chuyện này, bọn họ vốn cho rằng một khi Lưu Tử Long đến, thiếu nhiên nhà quê trước mắt này, nhất định phải chết chắc, coi như không chết thì ít nhất cũng phải bị tàn phế.

Tuy nhiên chẳng có ai nghĩ tới, Lưu Tử Long vốn là đang trong cơn giận dữ, không biết vì sao, thế mà trong nháy mắt từ lúc vào cửa là con sói xám, lập tức biến thành con cừu non, rất cung kính đứng ở trước mặt thiếu niên này, quả thực so với học sinh tiểu học còn muốn ngoan ngoãn hơn!

Bạch Nhược Băng trợn mắt há hốc mồm, Trương Mãnh trợn mắt há hốc mồm, tất cả mọi người cũng trợn mắt há hốc mồm!

Đương nhiên, không hiểu nhất phải là Lưu Tử Minh, hắn vốn cho là anh của mình vừa đến, sẽ có chỗ dựa, thù lớn có thể báo, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, sẽ có một kết quả như vậy.

"Anh! Anh làm cái gì? Hắn đạp nát chim của em, anh còn nói lời vô dụng với hắn làm gì? Gϊếŧ chết hắn a! Làm..."

"Mày câm miệng cho tao!!!"

Lưu Tử Long thật đúng là sa vào trong bóng ma ngày hôm đó, nghe được lời nói của em trai sau lưng, đột nhiên dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, lập tức quay đầu quát to một tiếng, ngăn cản Lưu Tử Minh tiếp tục tìm đường chết.