Chương 12: Giây phút bình yên

Alex từ từ mở mắt sau một khoảng thời gian vô định. Lúc đầu, anh rất bối rối khi nhìn thấy khung cảnh xa lạ xung quanh mình. Tuy nhiên, Alex nhanh chóng bình tĩnh lại khi nhớ lại những sự kiện của ngày vừa qua.

“Phải rồi, mình đã không còn ở Trái Đất nữa”, Alex thở dài nghĩ.

“Cứ ngỡ tất cả những điều này đều chỉ là một giấc mơ hoang đường, nhưng rõ ràng không phải vậy.”

Một cảm giác u sầu dâng lên trong lòng Alex. Anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy ngôi nhà thân thương của mình nữa. Anh sẽ không bao giờ gặp lại gia đình mình được nữa.

Tuy nhiên, suy nghĩ của Alex dừng lại khi dạ dày mách bảo anh nên ăn chút gì đó.

“Mình có nên ăn một ít thịt khô không nhỉ?” Alex nghĩ.

“Không, không nên. Thịt khô có hạn sử dụng lâu hơn so với thịt sống. Mình nên giữ nó cho những lúc mình thực sự thiếu thức ăn.”

Alex từ từ ngồi dậy trên cành cây, một cơn đau cơ cứng ngắc khó chịu ập đến với anh.

“Ôi lạy thần thánh trên cao,” Alex nghĩ khi chạm vào lưng và vai mình. ”Cả cơ thể mình đều cứng đờ luôn!”

Alex di chuyển cơ bắp của mình trong khi quan sát xung quanh.

Trời đã khá sáng rồi. Alex đoán có lẽ lúc này là khoảng 10 giờ sáng.

Sau khi giãn cơ bắp được vài phút, Alex nhảy xuống và bước tới xác của sinh vật đêm qua. Khi Alex nhìn thấy xác của nó, anh lại phải hít một hơi thật sâu.

“Mình thực sự đã gϊếŧ nó à?” Anh nghĩ thầm trong sốc nặng. Ngay cả khi đã chết, sinh vật này vẫn rất đáng sợ và oai phong lẫm liệt.

“Dù sao thì mình cũng nên tận dụng xác của nó. Biết đâu những con thú mạnh mẽ như vậy lại có thể mang lại lợi ích gì đó chăng? Mình không còn ở trên Trái Đất nữa đâu nên chắc có thể thế thật.”

Alex tiến về phía sinh vật đó và kéo theo thanh kiếm nặng nhưng mỏng của mình. Alex kiểm tra cái xác trong vài phút, cố gắng nghĩ ra cách tận dụng triệt để nó.

“Thịt thì sẽ dùng để ăn. Lông thì để dùng làm quần áo ấm. Có lẽ xương dùng làm công cụ gì đó chăng?”

Alex gật đầu.

“Dù sao thì mình nên kiên nhẫn trước đã. Mình không biết khi nào sẽ chạm trán con vật tiếp theo ở đây.”

Alex hoãn việc mổ xác và quay trở lại cái cây. Sau đó, anh chỉ đơn giản là chờ đợi. Điều quan trọng là phải xem có bao nhiêu con thú tiếp cận khu vực này.

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là trong ba giờ tiếp theo, không có một con vật nào xuất hiện cả.

Alex nhíu mày. “Đã gần trưa rồi mà mình vẫn chưa thấy một con vật nào hết cả vậy này. Hôm qua mình đã nhìn thấy rất nhiều động vật mà, nhưng hôm nay thì lại không có một con nào xuất hiện cả. Mình không nghĩ chúng chỉ săn mồi vào buổi tối không thôi đâu.”

Alex đoán được tại sao không có con thú nào đến, nhưng anh cần bằng chứng xác định chắc chắn. Alex rời khỏi cây của mình và đi bộ đến một cây khác cách đó khoảng 200 mét.

Sau đó, Alex trèo lên ngọn cây đó và tiếp tục quan sát.

Quả nhiên, 30 phút sau, Alex nhìn thấy một con hươu đi ngang. Con hươu cẩn thận tiến về phía trước, hết sức quan sát xung quanh.

Nó đang trên đường tới xác của sinh vật đó.

Tuy nhiên, nó đột nhiên dừng lại khi mũi nó hít vài hơi thật sâu. Sau đó, con nai quay lại và đi về hướng khác, im lặng nhưng vội vàng hơn.

Alex nhếch mép cười.

“Biết ngay mà!”

“Các động vật ăn cỏ có thể ngửi thấy mùi hương của sinh vật này, và bản năng mách bảo chúng nên tránh xa khu vực này.”

Alex nhìn về hướng xác chết.

“Vậy chắc nó cũng có tác dụng với động vật ăn thịt mà phải không nhỉ? Nếu còn ở trên Trái Đất, thì chắc không. Chết là hết, nhưng ai biết được, có lẽ ở đây lại khác thì sao?”

Alex quyết định đợi lâu hơn.

Và hơn một giờ sau, một con hổ đơn độc xuất hiện.

Alex hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy con hổ kia.

“Hổ đang làm cái quái gì ở quanh đây vậy?!”

Anh ta hoảng hồn nghĩ. ”Không phải hổ thường sống ở vùng khí hậu ấm hơn sao? Mặc dù vậy, mình có nghe nói về loài báo tuyết. Vì vậy, có lẽ cũng có những con mèo lớn ở vùng khí hậu lạnh?”

Tuy nhiên, đôi mắt của Alex nhanh chóng lấp lánh tròn to khi thấy con hổ cũng tránh đi về phía xác chết.

“Thú vị thật,” Alex vừa nghĩ vừa gãi cằm. ”Hổ là chúa sơn lâm, loài săn mồi đỉnh cao ở trên Trái Đất. Không có gì trên Trái Đất có thể khiến một con hổ tránh xa khu rừng của nó, ngoại trừ những khu sinh sống của con người.”

Alex nghĩ lại về cuộc chạm trán với sinh vật đó đêm qua. Anh có thể hiểu tại sao con hổ lại tránh nơi này. Những con hổ rất mạnh mẽ và chúng có thể nhảy xa vài mét nếu có sự chuẩn bị.

Tuy nhiên, thứ này ngày hôm qua đã ngay lập tức nhảy vọt lên không trung gần hơn năm mét. Hơn hết, sức mạnh chi trước của nó lớn đến mức xé nát cành cây mà Alex đang ngồi trên đó như thể nó chẳng là cái thá gì cả.

Con hổ rất mạnh, nhưng tuyệt đối không mạnh đến mức đó.

“Ừ nhỉ, nếu có vô số cách để con người đạt được sức mạnh tối cao thì động vật có lẽ cũng có thể trở nên mạnh mẽ đến như vậy.”

Sau khi con hổ rời đi, Alex từ trên cây xuống và đi bộ về vị trí cũ.

Xác chết vẫn còn đó và không có con vật nào bén mảng đến.

Lần này, Alex nhìn cái xác kỹ hơn.

“Nó nặng khoảng 200 kg. Mình nghĩ một con hổ cũng nặng cỡ đó, thậm chí còn nặng hơn nữa”.

“Tuy nhiên, sức mạnh thể chất của sinh vật này vượt xa sức mạnh thể chất của một con hổ luôn.”

Alex gãi cằm với đôi lông mày nhíu lại.

“Đây có phải là sự khác biệt giữa động vật bình thường và sinh vật này? Động vật bình thường cũng giống như con người bình thường. Ngược lại, sinh vật này đã bước lên nhánh đường sức mạnh.”

Alex cũng nhớ đến con thằn lằn xanh, một loài vật kỳ lạ và cũng có khả năng dị thường là bắn ra hoả cầu.

“Có lẽ con thằn lằn đó cũng đã bước vào nhánh đường sức mạnh. Nếu không, mình thực sự không thể tìm ra lời lý giải nào hợp tình cho khả năng bắn hoả cầu của nó. Ngay cả khi nó có một loại hỗn hợp hóa học kỳ lạ nào đó trong cơ thể cho phép nó tạo ra lửa, thì chỉ cần phun lửa ra là miệng nó sẽ bị bỏng hoàn toàn.”

“Vì vậy, hoặc là cơ thể của con thằn lằn có khả năng chống cháy cao đến phi logic, hoặc nó tạo ra lửa theo một cách khác.”

Alex nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Thần của thế giới này.

“Hắn nói rằng thế giới này tràn ngập các Pháp sư. Đương nhiên, các Pháp sư có thể thao túng Mana trong không khí để thi triển và tận dụng sức mạnh hủy diệt của thiên nhiên. Lửa chắc chắn là một phần của thế lực này.”

Alex gật đầu.

“Chắc chắn con thằn lằn đó cũng có kỹ năng tương tự.”

Đôi mắt của Alex ánh lên sự tò mò, phấn khích và ngạc nhiên.

“Mình cũng muốn làm thế.”

“Tuy nhiên, giờ không phải lúc.” Alex nghĩ khi duỗi thẳng người. ”Ưu tiên sống sót trước đã.”

“Đầu tiên, mình cần nước, thức ăn và hơi ấm. Mình có thể nhóm lửa và nấu thịt. Trong khi nấu thịt, mình cũng có thể thử chế tác ra một loại áo lông nào đó từ lông của sinh vật kia để giữ ấm cho bản thân. Các loài động vật khác hiện đang tránh khu vực này, nên mình sẽ tận dụng cơ hội này.”

Alex nhìn về phía xa.

“Chỉ hy vọng rằng không có con thú nào đi qua đây và quan tâm đến xác của sinh vật đó. Mình gϊếŧ được nó là do ăn hên cả thôi. Nếu gặp lại con y chang thì chắc nó xé xác mình luôn quá. Suy cho cùng, ngày hôm qua, nó vẫn chưa nhìn thấy thanh kiếm của mình vì nó chưa thành hình. Tuy nhiên, bây giờ, những con tiếp theo sẽ có thể nhìn thấy thanh kiếm của mình, và tránh thanh kiếm của mình có lẽ không khó lắm đối với một sinh vật nhanh khủng khϊếp như vậy.”

Alex nhặt vài cành cây khô và vài chiếc lá.

Sau đó, anh cố gắng nhóm lửa.

Việc này chắc chắn không dễ dàng như trên TV chiếu, nhưng Alex đã nhóm được lửa sau khoảng một giờ cố gắng. Khi nhìn thấy những cành cây bốc cháy, Alex cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Sau đó, Alex rút kiếm ra và cẩn thận cắt bỏ bộ da khổng lồ của sinh vật.

Trông vô cùng đẫm máu, và xác chết bốc mùi hôi thối đến tận trời cao.

May mắn thay, thanh kiếm của Alex cực kỳ sắc bén nên việc này dễ dàng hơn nhiều.

Sau đó, Alex cắt chi trước bên phải của sinh vật này và treo chúng gần đống lửa.

Trong khi nấu thịt, Alex cạo sạch máu và thịt còn sót lại trên da.

“Có lẽ sự khác biệt lớn nhất giữa da sống và da thật là ở chỗ hong khô, nhỉ?” Alex nghĩ.

Alex gãi gãi gáy, không chắc có đúng không nữa. Cuối cùng, anh khoét vài lỗ nhỏ trên tấm da và treo nó gần đống lửa bằng vài cành cây.

Phải mất gần một giờ đồng hồ, và rất nhiều cành cây đã bị gãy, nhưng cuối cùng Alex cũng làm được. Alex kiểm tra miếng thịt và xoay nó.

““Chắc cần thêm khoảng một giờ.”

Một lúc lâu, Alex chỉ ngồi bên đống lửa, lắng nghe tiếng nổ lách tách đầy thư giãn của nó.

“Giờ mình có thể thử rèn luyện cơ thể của mình”, Alex nghĩ.

“Tuy nhiên, mình không có gì để uống cả. Giờ mình đang rất khát rồi, và tập luyện sẽ làm mình xuống sức nhanh hơn nữa.”

Alex gãi cằm một chút. Sau đó, anh đi tới một cái cây và trèo lên. Alex đưa mắt nhìn về phía chân trời.

“Trời có mùi hơi giống sắp mưa, và mình thấy vài đám mây đen ù ịt ở phía chân trời.”

“Vậy là vấn đề về nước sẽ được giải quyết trong khoảng một giờ nữa.”

Alex nhếch mép cười rồi nhanh chóng đi xuống cái cây.

“Được rồi, đã đến lúc tập luyện rồi!”

#Darkie