Chương 15: Cuộc thám hiểm nhỏ

Đã ba ngày kể từ khi Alex bắt đầu rèn luyện cơ thể và anh đã dần khoẻ mạnh hơn khá nhiều.

Việc huấn luyện khổ da^ʍ ban đầu nghe rất khó chịu, nhưng Alex dần dần quen với cảm giác sau khi nhảy qua cái bóng của mình nhiều lần theo đúng nghĩa đen.

Sau vài lần nhảy đầu tiên, Alex không muốn chịu đau đớn ác liệt như thế nữa.

Nó tệ ác liệt.

Tuy nhiên, sau khi thấy sức mạnh của mình được cải thiện rõ rệt, anh buộc mình phải tiếp tục tập luyện.

Chỉ mới nếm được hương vị của quyền lực thôi mà anh đã bị nó cám dỗ đến cùng cực. Tuy nhiên, trong hôm nay, anh sẽ phải hủy bỏ việc tập luyện của mình.

Alex đã hết nước, và những con thú anh gϊếŧ đã bắt đầu bị côn trùng tàn phá. Do khí hậu lạnh nên thịt vẫn có thể ăn được nhưng côn trùng bên trong xác chết thì quá kinh tởm.

Trên hết, mùi hương của con thú đang dần hoà tan đi, và Alex đã nhìn thấy một con nai tiến vào gần chỗ của anh và lập tức bỏ chạy sau khi nhìn thấy anh.

Ba ngày trước, không hề có bất kỳ con vật nào bén mảng đến gần nơi này.

Điều này có nghĩa là Alex không còn an toàn nữa.

Bụp! Bụp!

Alex nhảy lên cây và dùng hai chân phóng mình lên lần nữa, nắm lấy cành cây thấp nhất. Ba ngày trước, Alex không thể nào làm được việc như thế này hết.

Sức mạnh thể chất của anh ta tăng trưởng nhanh đến đáng sợ!

Hiện tại, cơ thể của Alex thậm chí còn mạnh mẽ hơn thời đỉnh cao trong kiếp trước nữa. Mana đóng vai trò tối quan trọng trong chuyện này. Alex nhanh chóng trèo lên cây và ngước nhìn xung quanh. Có rất nhiều động vật đi quanh khu rừng này nên chắc chắn phải có nguồn nước ở đâu đó. Tuy nhiên, do có cây cối dày rậm rạp nên Alex không thể nhìn thấy mặt đất từ

trên này, khiến anh khó có thể phát hiện nguồn nước nào.

Alex chỉ có thể nhìn sang những chỗ có ít cây cối hơn.

Alex đã tìm thấy một vài người trong số họ và quyết định điều tra.

Đồng thời, Alex cũng cần tìm kiếm thêm thức ăn.

BANG!

Alex trèo xuống khỏi cây và nhảy đoạn cuối mà không bị thương.

‘Có lẽ đã đến đi thám thính một phen rồi," Alex cau mày nghĩ.

Đây sẽ là lần đầu tiên anh thực sự rời khỏi nơi này và anh không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.

Anh chỉ hy vọng rằng những sinh vật mạnh mẽ tương tự như con quái vật anh đã gϊếŧ sẽ hiếm thấy chứ đừng đυ.ng độ chúng sớm quá.

Nếu không, anh có thể bỏ mạng tại đây. Alex chộp lấy bộ quần áo bẩn, ba lô và thanh kiếm của mình. Sau đó, anh ta khoác một chiếc áo khoác đen khổng lồ quanh người, giấu đi thanh kiếm của mình.

Chiếc áo khoác lông này được làm từ da của sinh vật đó, và nó đã được sấy khô nhiều lần. Do được làm từ toàn bộ da của sinh vật, khiến nó khá lớn. Alex nhặt một ít cỏ dại trên mặt đất và nhét nó vào mấy cái lỗ ở mép áo khoác.

Sau khi làm như vậy vài lần, chiếc áo khoác đã bao bọc hoàn toàn cơ thể Alex, giữ ấm cho anh. Ngoài ra, chiếc áo khoác đã che giấu thanh kiếm của anh rất kỹ.

Ở mặc trước, chiếc áo khoác ngắn hơn một chút để Alex có thể chạy mà không bị vướng víu gì. Alex buộc thanh kiếm của mình vào lưng bằng một sợi dây tạm thời làm từ cỏ, giấu nó sau lưng và trong áo khoác.

Đáng buồn thay, Alex không giỏi may vá nên khó có thể giữ chặt thanh kiếm của mình mãi. Nếu Alex muốn sử dụng thanh kiếm của mình, anh buộc phải cắt toàn bộ sợi dây, do đó anh sẽ phải làm một sợi dây mới sau đó.

Alex cũng quàng túi xách quanh thân mình, đặt nó ở bên đùi trái. May mắn là dây đeo đủ dài. Alex đã đặt chiếc túi sang bên trái vì khi cầm lấy thanh kiếm, anh sẽ vung nó sang bên phải, và nếu đeo sang phải thì sẽ rất vướng.

Cuối cùng, Alex đứng đó, toàn thân màu đen. Mái tóc đen bù xù và bẩn thỉu của anh hoàn toàn phù hợp với chiếc áo khoác đang mặc, khiến anh ta trông như một kẻ hoang dã bí ẩn.

Nếu ai đó nhìn thấy bộ dạng anh lúc này, họ sẽ không nghĩ rằng anh ta vẫn còn là trẻ vị thành niên. Sau đó, Alex nhanh chóng bước vào rừng, trên tay không cầm gì.

Tại sao Alex không cầm thanh kiếm trong tay?

Có hai lý do.

Trước hết, anh muốn giấu nó. Động vật không hề ngu ngốc. Nếu chúng nhìn thấy một vật dài, màu đen trong tay anh ta thì chúng sẽ cảnh giác với nó.

Thứ hai, nếu có ai tấn công anh ta từ phía sau, thanh kiếm của anh ta sẽ chắn được đòn tấn công. Tuy nhiên, vì thanh kiếm được giấu kín nên kẻ tấn công sẽ không biết điều này.

Nếu Alex bị tấn công lén từ phía sau, kẻ tấn công có thể sẽ chết rất nhanh vì thanh kiếm đã đâm vào giữa răng của chúng.

Khi đó, Alex chỉ cần đưa thanh kiếm của mình vào miệng kẻ tấn công và thế là xong. Thanh kiếm của Alex sắc bén đến đáng sợ và anh sẽ không cần tốn nhiều sức để gϊếŧ kẻ tấn công mình.

Alex đã tính toán hết mọi thứ trong khi mặc đồ.

Anh cần phải cẩn thận trong khu rừng này.

Alex chạy ra khỏi khu vực của mình với tốc độ khá nhanh.

Tại sao?

Bởi vì, nếu đi chậm, kẻ tấn công sẽ có nhiều thời gian để lên kế hoạch phục kích anh. Đương nhiên Alex có thể sẽ không bị chú ý nếu anh đi chậm hơn, nhưng nếu bị dính phục kích thì hậu quả sẽ tàn khốc hơn thế.

Alex không muốn mạo hiểm bị phục kích.

Alex không nhìn thấy con vật nào khác sau khi lặng lẽ chạy bộ gần mười phút.

Tuy nhiên, anh đã tìm thấy một số thức ăn.

Hạt dẻ!

Alex nhanh chóng dừng lại khi nhìn thấy cây hạt dẻ và trèo lên. Trong 30 phút tiếp theo, Alex thu thập hạt dẻ và ăn được khá nhiều hạt dẻ.

‘Mong không dính độc," Alex nghĩ và cúi xuống.

Nó đương nhiên không ngon chút nào. Ừ thì ít nhất thì theo như anh cảm nhận được cũng tạm ăn được.

‘Chắc trong trường hợp xấu nhất thì tiêu chảy thôi,’ anh nghĩ.

Rốp!

Alex nghe thấy tiếng động lạ và nhìn về nguồn gốc phát ra âm thanh. Cách cái cây vài mét là một con lợn rừng khá lớn. Nó không lớn như con sói mà Alex nhìn thấy nhưng vẫn nặng hơn con sói rất nhiều.

Khi Alex nhìn thấy con lợn, mắt anh nheo lại.

"Mình đã không tấn công con lợn đó vì mình không có vũ khí tốt, nhưng giờ mọi thứ đã khác trước rồi!" Anh nghĩ.

Con lợn đang thận trọng quan sát cái cây. Nó đã nhìn thấy và nghe thấy Alex vì anh ấy không hề lén lút lắm.

Tuy nhiên, nó không hề chạy đi. Đây là cây hạt dẻ của nó, và nó đã nhai hạt dẻ khá nhiều. Alex trông to lớn hơn một chút nhờ chiếc áo khoác đen nên con lợn có hơi sợ hãi.

Đột nhiên trông thấy một sinh vật to lớn màu đen trên cây đằng đằng sát khí nhìn mình đương nhiên là đáng sợ. Sinh vật màu đen, Alex, chậm rãi và lặng lẽ di chuyển quanh các cành cây một cách dễ dàng và biến mất.

Rắc, rắc!

Rất nhiều hạt dẻ bị rung chuyển bởi chuyển động của anh và rơi xuống dưới.

Sau đó, một số cành phía sau cây dẻ di chuyển.

Sau đó, nhiều số tiếng động xào xạc vang vọng, nhưng thậm chí còn xa hơn.

Sinh vật đó đã rời đi chưa?

Con lợn không biết nữa.

Sau vài phút do dự, con lợn di chuyển quanh cái cây từ xa, cố gắng tìm kiếm sinh vật màu đen đó.

Sau vài phút tìm kiếm sinh vật bí ẩn đó, con lợn nhanh chóng lấy thêm nhiều hạt dẻ rồi lùi về. Nó nhanh chóng ăn hạt dẻ và nhìn xung quanh.

Quá trình này lặp đi lặp lại vài lần cho đến khi con lợn cuối cùng không còn lo lắng nữa.

Sinh vật đó đã rời đi.

Vụt!

Một số tiếng xào xạc nhỏ vang lên từ cái cây phía trên con lợn, và nó nhìn lên trên.

Alex lao xuống, hai tay cầm chặt thanh kiếm. Tay phải của anh nắm chuôi kiếm trong khi tay trái anh giữ cạnh thanh kiếm.

Alex đã biết rằng thanh kiếm của anh ấy không thể làm anh bị thương vì lý do bí ẩn nào đó. Vậy có nghĩa là anh ta có thể nắm lấy lưỡi kiếm như một cây trượng để chiến đấu.

Alex bổ xuống thẳng vào cổ con lợn như một cái máy chém.

BANG!

Thanh kiếm cực kỳ sắc bén đến nỗi nó cắt xuyên toàn bộ cổ của con lợn béo một cách dễ dàng, tạo ra một tiếng nổ khi nó đập mạnh xuống đất bên dưới con lợn.

Con lợn đã chết ngay lập tức.

Alex toàn thân bê bết máu và bụng anh va vào đầu con lợn, anh nhăn mặt kinh tởm khi nhìn thấy toàn máu với máu.

"Mình cần phải rửa sạch thứ này, nếu không nó sẽ nhanh chóng bị đóng vảy và hôi thối mất", anh nghĩ.

Hình ảnh một con lợn bị chặt đầu khiến Alex rùng mình, nhưng anh biết rằng mình phải làm quen với những hình ảnh như thế này. Anh ta sẽ phải gϊếŧ nhiều động vật hơn trong tương lai gần, và anh ta thậm chí có thể cần phải gϊếŧ con người khi gia nhập lại xã hội của họ.

Alex không ngây thơ đến mức tin rằng một xã hội loài người dựa trên quyền lực và sức mạnh sẽ là một nơi dễ sống. Alex nhìn con mồi của mình khá lâu, cố gắng ghi nhớ lại cảnh đó.

Cơ thể bị chặt đầu của con lợn chảy máu như điên, và nó vẫn đang co giật. Trong khi đó, đôi mắt trống rỗng vô hồn của đầu lợn bị chặt dường như đang nhìn Alex, chất vấn anh tại sao lại gϊếŧ nó thật nhẫn tâm.

Alex hít một hơi thật sâu, ngay lập tức mùi hôi thối từ máu lợn tươi sộc vào mũi anh. Tuy nhiên, Alex nghiến răng.

"Vấn đề thức ăn và nước uống hiện đã được giải quyết." Alex nghĩ khi nhìn vào xác chết.

"Thanh kiếm của mình rất bén, nó cho phép mình đẽo gỗ, tạo ra vài vật dụng thô sơ như xô và bát."

"Hiện tại, mình có thể uống nước cất làm từ máu lợn. Nó sẽ có chút hơi ghê tởm và không tốt cho sức khỏe lắm, nhưng đó không phải là ưu tiên hàng đầu hiện tại."

‘Giờ thì nhóm lửa lên thôi!"

#Darkie