Chương 47: Cảnh báo

Alex bắt đầu ngày mới bằng việc tiếp tục kéo chiếc xe trượt của mình dọc đường. Như mọi khi, cả hành trình rất mệt mỏi và nhàm chán.

Khoảng hai giờ sau, Alex lại nhìn thấy những thương nhân đầu tiên đi ngang qua anh trên những chiếc xe đầy sang chảnh. Các thương nhân kia tự giới thiệu bản thân và những người lính gác đi theo cũng chào hỏi Alex ngắn gọn.

May mắn thay, không có sự kiện gì diễn ra trong vài giờ tiếp theo, và Alex đã đến được thị trấn Southern Wild một cách an toàn.

Khi Alex nhìn thấy cổng vào thị trấn, anh lau mồ hôi trên trán, và rồi Alex nhanh chóng nhận ra một điều và dừng tay lại.

"Mồ hôi á?" Alex nghĩ khi nhìn vào tay áo trái của mình. "Đã lâu rồi mình mới thực sự đổ mồ hôi vì gắng sức luôn. Môi trường xung quanh mình lúc nào cũng lạnh đến mức mình không bao giờ đổ mồ hôi cả."

Alex rút tay phải ra khỏi áo choàng và cảm nhận nhiệt độ xung quanh.

"Trời đang ấm dần hơn rồi,’ Alex nghĩ. "Hơn nữa, mặc cái áo khoác lông này rất là nóng nha."

‘Có vẻ như mình sắp rời khỏi vùng Hàn Long rồi.’

Alex tiếp tục kéo chiếc xe trượt về phía thị trấn Southern Wild. Thị trấn này trông không thực sự đặc biệt cho lắm, nó trông giống như một thị trấn đang dần ấm lên sau một mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi dày đặc.

Nói tóm lại, nó trông lầy lội và rất bẩn thỉu.

Khi Alex đến cổng phía bắc, lính canh chặn anh lại và lục soát đống Hàn Mộc củi của anh để tìm bất cứ thứ gì bất hợp pháp. Họ điều tra rất kỹ lưỡng, mất gần năm phút.

"Xin cho biết mục đích anh đến thị trấn Southern Wild là để làm gì?" Người đội trưởng tiểu đội lính gác hỏi một cách thoải mái như đã từng làm việc này trăm lần rồi.

Alex trả lời. "Tôi chỉ đang đi ngang qua thôi. Tôi muốn đem bán đống Hàn Mộc củi này ở Warrior"s Paradise để kiếm chút phí chi trả cho buổi kiểm tra đầu vào đặc biệt". Anh ấy nhận thấy rằng có một số người biết về học viện Chiến binh và buổi kiểm tra đầu vào đặc biệt, đó là lý do tại sao anh ấy không nói thêm gì khác nữa.

Đội trưởng đội cận vệ ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của Alex và nheo mắt lại.

"Hừm, thoạt nhìn thì anh trông già hơn tôi tưởng đấy," đội trưởng nói. "Được rồi, anh có thể vào."

“Tôi có một thắc mắc,” Alex nói.

"Được rồi, hỏi đi." Đội trưởng tiểu đội nhàn nhã nói.

“Có bất kỳ mối nguy hiểm nào ở giữa nơi này và Warrior"s Paradise cần phải để ý không thế?” Alex hỏi. “Tôi ngủ qua đêm trong khu rừng hoang dã giữa thị trấn này và thị trấn Central Wild, và tôi gặp một tình huống rất là căng luôn.”

"Ồ?" Đội trưởng tiểu đội thốt lên, câu hỏi đặc biệt của Alex đã thu hút được sự chú ý của anh. "Anh đã gặp phải chuyện gì vậy?"

"Tôi chạm trán một con nhện kỳ lạ thuộc Giai Đoạn Tướng Lãnh," Alex nói, "và nó không hề yếu ớt chút nào hết. Toàn thân nó có màu xanh lam và có tám cột băng ở chân. Nó di chuyển vô cùng lặng lẽ suốt đêm và suýt tóm được tôi."

Đôi mắt của đội trưởng đội cận vệ nheo lại. "Anh đã chạm trán một con Quả Phụ Hàn Mộ á?" Anh ta hỏi.

“Tôi không biết tên gọi chính xác của chúng,” Alex trả lời.

"Chật," người đội trưởng nhổ nước bọt sang một bên. “Tất nhiên nó chính là một con Quả Phụ Hàn Mộ. Chúng tôi đã điều tra nguyên nhân những vụ mất tích hàng đêm được suốt cả một thời gian qua, nhưng không ai nhìn thấy hay biết gì cả. Hoặc là những người mất tích đều quay trở về mà không gặp phải chuyện gì quá nguy hiểm, hoặc là một đi không trở lại."

“Tôi cứ tưởng chúng tôi đã diệt trừ loài thú gây hại này vài tháng trước rồi, nhưng rõ ràng là chúng tôi đã bỏ sót một số con non,” đội trưởng cảnh vệ nói thêm. "Cảm ơn vì thông tin này, anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều đấy."

"Không vấn đề gì," Alex nói.

"Anh nói rằng anh sẽ gia nhập Học viện chiến binh mà, phải không? Anh có muốn tham gia cuộc săn lùng Quả Phụ Hàn Mộ không? Anh trông khá mạnh mẽ, và chúng tôi có thể sẽ cần đến một người như anh trong đội hình đấy," đội trưởng tiểu đội cảnh vệ nói. "Tất nhiên là anh cũng sẽ được trả công hậu hĩnh."

Alex hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị này, nhưng anh lập tức lắc đầu. "Xin lỗi, tôi không có ý định tự sát đâu. Nếu thứ đó ở cấp độ bình thường thì tôi có thể đi cùng các anh, nhưng nó mạnh khủng khϊếp hơn sức tôi nhiều."

"Nghe này, anh chắc chắn sẽ an toàn trở về." Đội trưởng nói thêm. "Thông thường thì chúng tôi sẽ phái một số chiến binh thuộc cảnh giới Lãnh Tướng đi đối phó con Quả Phụ Hàn Mộ. Vấn đề không phải là chúng ta có đánh thắng được nó hay không, mà là khi nào."

“Xin lỗi, tôi vẫn đành phải từ chối lời đề nghị đó,” Alex trả lời. "Tôi đã sống ở nơi hoang dã suốt một thời gian dài và tôi vẫn không cảm thấy thoải mái khi ở gần người khác. Tôi khó lòng nào chấp nhận ý nghĩ mạng sống của mình phụ thuộc hết vào tay người khác được."

Sau vài giây im lặng, đội trưởng chỉ thở dài. "Được thôi, dù sao thì đó là quyết định của anh. Và như một phần thưởng cho việc cung cấp cho chúng tôi thông tin về Quả Phụ Hàn Mộ, tôi sẽ nói cho anh một số thông tin anh cần biết cho chuyến hành trình sắp tới."

"Cảm ơn," Alex nói.

"Sau khi đi qua cổng phía đông nam, anh sẽ phải đi khoảng hai ngày đi đường để đến thị trấn tiếp theo. Thị trấn tiếp theo được gọi là Blizzard"s Edge, do nó nằm giáp ranh cả hai Khu vực."

"Trên đường đến thị trấn Blizzard"s Edge, anh không thực sự phải lo lắng gì về việc chạm trán quái thú mạnh mẽ. Mana nguyên tố trong bầu không khí rất yếu, và quái thú không thích thế. Cùng lắm thì anh sẽ chạm trán những con thú thuộc Giai Đoạn Binh Sĩ, và tôi tin rằng những thứ đó không có tuổi với anh," đội trưởng giải thích.

Alex gật đầu.

"Tuy nhiên, vì rất ít quái thú mạnh mẽ sống ở đó nên nơi đó đã trở thành nơi ẩn náu lý tưởng của bọn cướp. Có một trại cướp khét tiếng nằm ở đâu đó giữa đây và thị trấn Blizzard"s Edge, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể tìm thấy doanh trại chính của bọn chúng."

"Tên cầm đầu chắc chắn là một chiến binh thuộc Giai Đoạn Binh Sĩ Hậu Cấp, nhưng hắn ta rất hiếm khi tự mình lộ diện để cướp bóc. Hắn ta luôn có tay sai để làm việc đó. Những tên cướp mạnh nhất mà anh có thể trạm chán chắc là một nhóm năm người do một chiến binh Giai Đoạn Binh Sĩ Trung Cấp cầm đầu. "

Đôi mắt của Alex nheo lại trong khi chăm chú lắng nghe anh ta.

"Tuy nhiên, có lẽ anh sẽ không chạm trán nhóm cướp như vậy đâu," đội trưởng nói thêm. “Những tên cầm đầu của nhóm cướp này đều dày dạn kinh nghiệm, và chúng sẽ nhanh chóng nhận ra rằng anh không phải là mục tiêu dễ xơi. Mục tiêu của bọn cướp là kiếm của cải dễ dàng, chứ không phải chiến đấu đến chết. Anh không phải là mục tiêu dễ ăn, và chúng sẽ bỏ qua anh, vì tấn công anh là quá mạo hiểm."

"Cho nên, nếu anh mà gặp phải bất kỳ tên cướp nào trên đường đi, thì rất có thể bọn chúng chỉ toàn là lũ ma mới, và chúng chắc chắn không thể đe doạ được người như anh."

Sau đó, đôi mắt của đội trưởng nheo lại.

“Tuy nhiên trong trường hợp như thế thì còn nguy hiểm hơn là việc chạm trán một nhóm cướp giàu kinh nghiệm,” đội trưởng đội bảo vệ nói thêm.

Alex nhướng mày. "Ý anh là gì?"

“Đám ma mới toàn là một toán cướp thiếu kinh nghiệm mà thôi, chúng chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi và lo lắng,” đội trưởng giải thích thêm. "Đối với một chiến binh giàu kinh nghiệm mà nói, chúng trông không khác gì lũ phá làng phá xóm hơn là toán cướp."

"Nhiều chiến binh không thể tự mình gϊếŧ những tên ma mới này, và chỉ làm chúng bị thương nặng hoặc doạ chúng sợ hãi bỏ chạy thôi. Cũng có vài người còn khuyên răn chúng quay đầu để tìm một con đường khác tốt hơn để sống."

"Tuy nhiên, những kẻ đã quyết định làm cướp như chúng đã rơi xuống tận cùng đáy xã hội mà chúng ta không thể nào tưởng tượng được. Chúng không còn bờ để mà quay lại nữa. Chúng sẽ không chấp nhận bất kỳ lời khuyên cuộc sống nào hết, trái lại chúng còn nổi điên lên nữa."

“Sau đó, những tên ma mới sẽ thông báo lên cấp trên của chúng về mục tiêu, và rồi anh sẽ chạm trán những băng nhóm cướp mạnh hơn. Hơn nữa, giờ đây chúng đã biết sơ lược về sức mạnh của anh, và nhóm tiếp theo anh chạm trán sẽ có rất nhiều chiến binh thuộc Giai đoạn Binh Sĩ Trung Cấp. "

Đội trưởng nhìn chằm chằm vào Alex.

"Nếu gặp bất kỳ tên cướp nào, tuyệt đối không được để dù chỉ một tên trốn thoát," đội trưởng đội bảo vệ nghiêm khắc nói.

"Nếu ai đó định cướp của anh, gϊếŧ hết bọn chúng. Nếu không, anh đang đùa giỡn với chính mạng sống của mình rồi đấy."

"Mối nguy hiểm trên tuyến đường này đối với anh không phải là quái thú hay những tên cướp hùng mạnh, mà là sự ngây thơ của chính anh."

"Tôi hy vọng anh có thể chấp nhận được việc sẵn sàng xuống tay với những người không khác gì đám trẻ con cả."

#Darkie