Chương 13: Không thoải mái chỗ nào?

Ở đây không có nhiều đồ ăn, chỉ có vài gói mì gói và một túi xúc xích.

Có một ấm nước để đun nước.

Chu Tuệ cho nước vào ấm đun sôi, cho hai túi mì ăn liền vào, thêm hai cây xúc xích.

Chu An vẫn luôn nuốt nước bọt, liên tục hỏi: "Chị ơi, sắp xong chưa?"

"Chờ thêm một chút nữa." Chu Tuệ kéo cô bé lại, "Đừng đến quá gần, cẩn thận bị bỏng."

Hình Minh đã ngửi thấy mùi thơm của mì ăn liền khi anh bước vào, Chu Tuệ rửa sạch đôi đũa dùng một lần duy nhất, lấy ra một lượng nhỏ mì từ nồi nước nóng vào cốc giấy rồi đưa cho Chu An, số mì còn lại đều ở trong ấm nước nóng, cô trực tiếp đưa cho Hình Minh.

Hình Minh liếc nhìn Chu An đang ăn ngấu nghiến, cắn điếu thuốc rồi nói với Chu Tuệ: "Cô ăn trước đi." "

Chu Tuệ sững sờ, nhẹ giọng hỏi: "Anh không thoải mái chỗ nào à?"

"Cô ăn xong rồi thì nấu cho tôi gói khác." Hình Minh buộc lại con dao găm trên bắp chân, ngước lên nhìn cô: "Chúng ta sắp đổi chỗ mới rồi, cô có thể ăn nhiều hơn. "

Chu Tuệ kinh ngạc nhìn anh: "Đổi chỗ? Bên ngoài không còn chiến tranh nữa à? Hay cứu viện tới rồi? Không đúng...... Là các anh sắp thay đổi địa điểm. "

Tuổi không lớn lắm, nhưng lại khá thông minh.

Hình Minh không nói nhiều, cằm hất về phía ấm nước: "Ăn đi, đừng hỏi nữa."

Chu Tuệ đè nén đủ loại lo lắng trong lòng, nhân lúc mì còn nóng cùng Chu An ăn hết, lại nấu thêm hai gói cho Hình Minh.

Hình Minh giữa trưa đi ra ngoài, Chu Tuệ cầm dao găm bảo vệ bên hông Chu An, bọn họ không dám nằm trên giường, lấy bìa cứng nhét dưới gầm giường, hai người đều nằm vào.

Khi Hình Minh trở lại vào ban đêm, anh tìm kiếm một lúc lâu mới thấy hai chị em rúc chặt vào nhau dưới giường.

Chu Tuệ cầm dao găm quá chặt, trong lòng bàn tay phải có một vết lõm màu đỏ tím, trong thời gian ngắn không thể tiêu tan.

Nhìn thấy Hình Minh đến, như thể nhìn thấy vị cứu tinh xuất hiện, cô cất con dao găm vào túi, mang Chu An ra ngoài, để cô bé đi vệ sinh trước, sau đó cùng nhau ăn gì đó bổ sung thể lực.

Ban đêm, ba người họ nằm trên cùng một chiếc giường như thường lệ, nhưng tối nay Chu Tuệ vẫn đưa lưng về phía Hình Minh, hai tay ôm chặt Chu An, vì sợ buổi tối cô ngủ thϊếp đi, lại ôm Hình Minh.

Hình Minh ban ngày đi ra ngoài kiểm tra tình hình, tình hình chiến đấu rất hỗn loạn, miễn là bất cứ nơi nào có người xuất hiện, đều có tiếng súng, không biết là sợ trà trộn vào quân địch, hay là lúc trước có quân địch giả vờ dân thường biên giới Phong Đảo, tóm lại có rất nhiều thi thể của dân thường.

Lưu Bân mạo hiểm đi điều tra, không đi sâu lắm, chỉ đi ra ngoài chưa đầy hai trăm mét, nghe thấy tiếng súng nổ liền rút lui, Hình Minh gọi điện thoại cho Phàn La, hai người lên xe đi vòng quanh cửa tòa nhà thông tin liên lạc, tòa nhà bị nổ làm đôi, cửa sổ đều vỡ vụn, mặt đất đầy xác chết, ngay cả cửa sổ của tòa nhà thông tin liên lạc cũng treo đầy xác chết đẫm máu.

Không khí tràn ngập mùi tanh nồng nặc.

Hình Minh biết nơi ở mới mà anh Dương muốn chiếm là tòa nhà thông tin liên lạc, anh tìm một khu dân cư an toàn gần đó, có thể đưa hai chị em Chu Tuệ đến, đến lúc đó...

Một bàn tay đột nhiên búng vào ngực hắn.

Suy nghĩ của anh bị gián đoạn, ánh mắt rơi vào bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh trước mặt, làn da trắng như ngọc, xương cổ tay mảnh khảnh.

Anh dùng hai ngón tay cầm cổ tay cô, chuẩn bị nhấc nó trở về, ánh mắt anh ngước lên nhìn thấy khuôn mặt không phòng bị của Chu Tuệ đang dựa vào cánh tay anh, nửa khuôn mặt vùi sâu vào, lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.

Khuôn mặt rất đẹp, nếu đặt trong đám đông sẽ là tồn tại chói mắt.

Anh cúi đầu nhìn một lúc rồi nằm nghiêng đối mặt với cô.

Chu Tuệ trong lúc ngủ mơ vẫn không ngừng dụi vào lòng anh, lòng bàn tay to lớn của Hình Minh giữ chặt sau gáy cô, không cho cô nhúc nhích.

Giống như khuất phục một con mèo không vâng lời.

Thấy cô cau mày khó chịu trong giấc ngủ, khóe môi anh vô thức kéo lên một vòng cung nụ cười, ngón trỏ đặt lên vị trí lông mày của cô, búng nhẹ một cái.