Chương 20: Lý Tưởng Của Tây Môn Mập Mạp

“Lý Quảng, ngươi cũng đừng nản chí, sau này sẽ có nhiệm vụ cho ngươi.”

Giang Thái Huyền an ủi một câu, để Lý Quảng tiếp tục đi đánh Tây Môn mập mạp, chưa kích hoạt huyết mạch đã muốn nghỉ ngơi, như vậy sao được?

“Lại hoàn thành một cuộc làm ăn, xem ra quảng cáo vẫn là có hiệu quả đấy chứ.”

Giang Thái Huyền sờ lên cằm, có nên chi tiền mua chút giấy viết quảng cáo để dán đầy tất cả ngõ ngách không nhỉ?

“Nhất định phải đánh chiếm học viện Thanh Nguyệt, nơi đó không phải nhà người có tiền cũng là con quan, bình dân rất ít, kém nữa thì cũng có thể quay mấy lần bàn quay.” Giang Thái Huyền hai mắt tỏa ánh sáng, trong lòng có chút ít kích động.

Nếu như có thể đánh chiếm học sinh học viện Thanh Nguyệt, vậy.....thôi quên đi, vẫn nên chờ một chút, nếu tiếp tục thế này, học viện Thanh Nguyệt không chừng sẽ đóng cửa mất.

Tiến vào đạo tràng, Giang Thái Huyền ngồi xuống đất, nhìn bàn quay, có chút do dự muốn thử Thần Võ thể.

“Tiểu tử ngươi cho thuê thợ săn, đúng không?”

Ngay lúc Giang Thái Huyền huyễn tưởng mình đạt được Thần Võ thể, một giọng nói thô lỗ vang lên, phá vỡ mộng đẹp của hắn.

Ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông tuổi trung niên, rất khôi ngô, trên mặt còn có một vết sẹo, toàn thân lộ ra một cỗ sát khí.

“Đúng, chỗ ta cho thuê thợ săn.” Giang Thái Huyền liền vội vàng gật đầu nói, lộ ra nụ cười mê hoặc.

“Tốt, ta lại hỏi ngươi, đối với yêu thú sơn mạch, ngươi hiểu rõ mấy phần?” Nam tử trung niên hỏi.

"Xung quanh bên ngoài đi thoải mái, sâu một chút nằm bò đi cũng có thể đi qua, đi sâu một chút nữa thì phải cẩn thận." Giang Thái Huyền thản nhiên nói.

“Ồ? Đi thoải mái? Nằm bò đi đều có thể qua? Ngươi tự tin sẽ tránh được yêu thú bằng cách này sao?” Nam tử trung niên nhíu mày, vết sẹo kia bởi vì nhíu mày mà vặn vẹo, có vẻ hơi dữ tợn.

“Không phải tránh xa yêu thú, mà là gϊếŧ chết yêu thú cản đường.” Giang Thái Huyền mang theo một tia ngạo khí, nói: “ Thợ săn chỗ ta đều là tinh phẩm, chỉ cần một trăm nguyên tệ...”

“Một trăm ngân tệ?” Nam tử trung niên biến sắc, thần sắc trầm xuống: “Khẩu khí thật lớn, lại dám đòi một trăm ngân tệ?”

Giang Thái Huyền ngơ người, ngạc nhiên nhìn đối phương: “Ta nói là nguyên tệ, không phải ngân tệ.”

“Nguyên tệ?”

Nam tử trung niên mặt lần này không phải biến sắc nữa, mà là lãnh lẽo, một cỗ sát khí nổi giận lóe lên: “Dám đòi nguyên tệ? Tốt, hôm nay lão tử muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh gì, dám quảng cáo khắp nơi, còn dám đòi giá cao như vậy? Lão tử nhận thuê, cũng không dám hô lên giá kim tệ.”

“Ngươi cũng là thợ săn?” Giang Thái Huyền thần sắc lạnh nhạt, người này, căn bản không phải đến thuê thợ săn, mà là tới đập phá quán.

“Lão tử là *dong binh! Hôm nay, lão tử sẽ đập nát cái tiệm của người.”

*Dong binh: Lính đánh thuê



Nam tử trung niên nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh tới hướng Giang Thái Huyền, nguyên khí nhàn nhạt lấp lóe, đây là một vị cường giả cấp năm trở lên.

“Cùng nghề sẽ có cạnh tranh, huynh đệ thủ đoạn này của ngươi có chút ti tiện đó.” Giang Thái Huyền tránh thoát một quyền, sắc mặt có chút khó coi.

“Ti tiện? Nắm đấm to, mới là cường giả, đập nát cái tiệm này của ngươi rồi, ai dám nói lão tử không phải?”

Trung niên dong binh cười lạnh một tiếng, chỉ cần mình đập nát tiệm này, đến lúc đó chạy tới Dong Binh công hội nói một câu, còn có thể cầm được một chút ban thưởng.

“Nắm đấm to ư? Câu này ta thích.”

Giang Thái Huyền cười lạnh một tiếng, thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt trung niên dong binh, một quyền đánh vào bụng dưới.

Bịch

Phốc

Một quyền đánh ra, nguyên khí đánh vào mạnh mẽ, dong binh phun ra một ngụm máu, trực tiếp bay ra ngoài, ngã thật mạnh ở bên ngoài.



Trên sàn nhà, một ánh sáng kim quang nhàn nhạt hiện lên, máu tươi trong nháy mắt biến mất, Giang Thái Huyền hơi kinh ngạc, chợt cười nói: “Lần này tốt rồi, về sau cũng không cần mình quét dọn nữa, hệ thống sẽ xử lý sạch sẽ.”

Nói xong, một bước bước ra khỏi đạo tràng, đi đến phía trước dong binh, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Thực lực của ngươi, còn chưa đủ đập phá quán này, cho ngươi một cơ hội, để gọi người đến đây.”

Trung niên dong binh gian nan bò lên, dữ tợn trừng mắt liếc hắn một cái, hung tợn nói: “Ngươi chờ đấy, việc này người hung tợn như ta tuyệt đối sẽ không cho qua đâu.”

"Chờ mong ngươi lần sau đến, nhớ mang đủ người." Giang Thái Huyền lộ ra một nụ cười của người vô hại.

Dong binh hung tợn đi rồi, Lý Quảng im hơi lặng tiếng xuất hiện, vì cảm nhận được đạo tràng xảy ra chuyện nên hắn trở về.

“Tràng chủ, sao không trực tiếp gϊếŧ hắn?” Lý Quảng nhíu mày, cùng Chí Bảo đã xuất hiện trong tay.

Giang Thái Huyền xua tay nói: “Hiện tại đạo tràng vừa mở, không có nhiều người biết đến, trong khi đó dong binh lại truyền tin tức rất nhanh, có hắn đi nói khắp nơi, có phải tốt hơn không?”

Lý Quảng hơi sững sờ, chợt lộ ra vẻ tươi cười: “Vậy Quảng tiếp tục đánhTây Môn Tình.”

“Thật hi vọng có thể gọi rất nhiều người đến, tốt nhất hàng trăm hàng ngàn người, sau đó làm lớn chuyện, náo động cả thành Thanh Nguyệt.”

Giang Thái Huyền thầm nghĩ, nhưng cũng biết, đây hoàn toàn là hắn mơ mộng thôi, một dong binh cấp năm, còn không đáng để cả thành Thanh Nguyệt chú ý đến.

“Dong binh công hội, lần này phiền phức rồi.”



Giang Thái Huyền trong lòng suy tư, dong binh công hội, làm các loại nhiệm vụ, trong đó bao gồm cho thuê, thế lực rất lớn, rất nhiều kẻ có tiền đều tìm dong binh công hội, phát nhiệm vụ, thuê dong binh làm việc.

Yêu thú sơn mạch là vùng đất quý, bởi vì nơi này có vườn thuốc học viện Thanh Nguyệt, dong binh công hội mới không chen chân bên này, nhưng sơn mạch rất lớn, còn các chỗ khác cũng có không ít dong binh hoạt động.

“Không biết có thể cùng dong binh công hội hợp tác, ở chỗ họ phát nhiệm vụ hay không?” Giang Thái Huyền thầm nghĩ, chờ hoàn thành nhiệm vụ, rồi đi tìm dong binh công hội thử xem.

Dong binh công hội, chỉ cần không làm nhiệm vụ gian ác , bình thường đều có thể chấp nhận, mình chỉ là cho thuê Thần Ma, hẳn là có thể qua đó, nơi này của mình đảm bảo chất lượng, được khen ngợi hoàn thành tốt nhiệm vụ, đối với dong binh công hội mà nói cũng là chuyện tốt, có thể nâng cao thanh danh, tin rằng, dong binh công hội cũng sẽ không cự tuyệt.

Nắm lấy tương lai phát triển, một ngày trôi qua, Tây Môn mập mạp mặt mũi bầm dập bị Lý Quảng kéo trở về, sau đó bắt đầu nấu cơm.

Giang Thái Huyền nhìn Tây Môn mập mạp cảm thấy lạ thường, hôm nay Tây Môn mập mạp không lên tiếng, chuyên tâm nấu cơm, cũng không có phàn nàn, cũng không có tìm hắn cáo trạng.

Tình huống này có chút quái dị, không phải là bị đánh ngốc đấy chứ?

Giang Thái Huyền nhìn mập tử làm xong cơm, không hề động đũa, kỳ quái nói: “Mập tử, bọn họ đánh ngươi, ngươi cũng không có suy nghĩ gì ư?”

Tây Môn mập mạp sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng, lại không phải hận ý cùng tức giận, ngược lại là một mặt kích động và mơ ước: “Huyền ca, đa tạ ngươi, ta biết mình là Đỉnh cấp huyết mạch, bọn họ làm như thế, là tốt với ta.”

Giang Thái Huyền vui mừng gật đầu: “Biết thế thì tốt, ăn cơm đi.”

Tây Môn mập mạp nuốt một miếng thịt, tiếp tục nói: “Đặc biệt là Võ Tòng, ta thật cảm tạ hắn, không giận ta, còn giúp ta kích hoạt huyết mạch, lấy ơn báo oán, Tây Môn Tình ta bội phục!”

Đứa trẻ đáng thương, ngày tận thế của ngươi còn ở phía sau, Võ Tòng lấy ơn báo oán? Sự nguy hiểm của lòng người, ngươi không hiểu đâu, Giang Thái Huyền vì Tây Môn mập mạp mặc niệm.

Lý Quảng vẻ mặt cũng tán thành, hắn có sự thay đổi cách nhìn về mập tử.

“Đương nhiên, quan trọng nhất chính là ước mơ của ta, vì ước mơ của ta, ta sẽ cố gắng, ta bằng lòng làm tất cả!” Tây Môn mập mạp kích động nói.

Phốc

Giang Thái Huyền bỗng nhiên phun ra một miếng thịt vừa nhét vào ra ngoài.

“Tràng chủ, người sao vậy? Tây Môn không phải là nói rất đúng sao?” Lý Quảng nghi hoặc, Tây Môn mập mạp này, nói rất đúng, rất khiến cho người khác rung động, hắn có cảm quan tốt hơn đối với mập tử này rồi.

“Ước mơ của hắn...da^ʍ hóa thànhThanh Nguyệt, đi đến đâu, da^ʍ hóa đến đó.” Giang Thái Huyền lau nước miếng, không nói được gì.

“Người hiểu ta, Huyền ca, mục tiêu của ta là, trước tiên da^ʍ hóa cả thành Thanh Nguyệt, sau đó là toàn bộ Đại Vân quốc, sau đó là...”

Tây Môn mập mạp nước miếng văng tung tóe, nói về lý tưởng vĩ đại của hắn.

Lý Quảng sắc mặt đơ lại, má nó sao có thể ôm hi vọng đối với Tây Môn mập mạp chứ? Ta mù rồi!

Mập tử chết bầm này, xem ra hôm nay đánh không đủ ác rồi.