Chương 24: Rải Truyền Đơn Ở Dị Giới

“Thuê trước?” Trần Lạc hơi sửng sốt, nàng nói: “Bất luận thế nào đệ đệ ta cũng phải đứng nhất, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng trả.”

“Tỷ.” Trần Xung cảm động không ngớt.

Giang Thái Huyền lại lắc đầu: “Đợi mai hẵng nói, việc làm ăn của ta rất bận rộn, ta không thể đảm bảo hắn sẽ giành được hạng nhất, mà ngươi cũng không có cách nào đảm bảo tiền tài của ngươi là vô số.”

Trần Lạc im lặng quay phắt người bỏ đi.

“Tỷ, tỷ định đi đâu?”

“Gom tiền cho đệ!”

Giang Thái Huyền vui vẻ nhìn hai người rời đi, như vậy hiện tại hắn đã kiếm được ba khách hàng rồi, có lẽ qua ngày mai sẽ giải quyết được cả ba mối làm ăn này.

Đến buổi chiều, sau khi mua đủ một trăm tờ giấy, Võ Tòng dẫn Tây Môn Mập Mạp về.

Giang Thái Huyền ăn xong đóng cửa đạo tràng bắt đầu vẩy mực đặt bút, hắn vẽ một bản đồ lên giấy rồi chú thích đầy đủ địa điểm Thần Ma đạo tràng, và cả việc cho thuê thợ săn cảnh giới tiên thiên và trúc cơ.

Vẽ xong một trăm tờ, Giang Thái Huyền lại tìm Tây Môn Mập Mạp và Lý Quảng.

“Lý Quảng, lần này ngươi dẫn theo Tây Môn Mập Mạp vào thành Thanh Nguyệt, rải truyền đơn cho công hội dong binh(*) và các đại gia tộc, còn nữa, nghĩ cách lẻn vào học viện Thanh Nguyệt phân phát cho các đệ tử gia tộc và học sinh trong đó.” Giang Thái Huyền dặn dò.

(*)dong binh: lính đánh thuê

“Huyền ca, mấy tờ này mới mua không bao lâu mà đã vứt như vậy không phải lãng phí lắm sao?” Tây Môn Mập Mạp đau lòng nói.



“Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là truyền đơn, dân quê như ngươi làm sao hiểu được?” Giang Thế Huyền lên tiếng chê cười, rồi giao xấp giấy cho Lý Quảng.

“Quảng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Lý Quảng chắp tay đảm bảo, nói xong y lập tức xách theo Tây Môn Mập Mạp rời đi.

Hôm đó có không ít học sinh, đệ tử gia tộc bị Tây Môn Mập Mạp dúi tờ rơi vào tay, trong đó còn có vài nữ võ giả, nếu không nhờ Lý Quảng thì chắc hẳn y đã bị đám hộ hoa sứ giả của các nàng đánh cho tàn phế.

“Cho thuê cường giả tiên thiên và trúc cơ? Nhảm nhí, làm sao có chuyện như vậy được!”

“Lại còn bày đặt bản đồ sống khu vực vòng ngoài Yêu Thú Sơn Mạch? Gần khu tổ chức thi săn bắn? Vớ vẩn, nơi đó là địa bàn của Thanh Nguyệt Học Viện, ngay cả công hội dong binh cũng không được phép tiến vào, còn dám tự xưng là bản đồ sống?”

Mọi người đọc lướt qua nội dung trên truyền đơn, vô số giọng nói khinh thường vang lên, không ít người trực tiếp xé truyền đơn thành từng mảnh nhỏ, bọn họ hoàn toàn không tin tưởng những gì được viết trên đây.

“Nếu thuê được cường giả trúc cơ thì chẳng phải hạng nhất cuộc thi này sẽ đến tay một cách dễ dàng hay sao? Thế nhưng cường giả tiên thiên và trúc cơ sẽ vì tiền mà chịu làm tay sai cho người khác?” Cũng có người ôm thái độ hoài nghi.

“Phần thưởng dành cho người đứng đầu cuộc thi săn bắn lần này vô cùng phong phú, nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của quý nhân, một bước lên trời!”

“Cho dù những võ giả tiên thiên, trúc cơ này chịu vứt bỏ tôn nghiêm nhưng chắc chắn giá họ đưa ra không rẻ chút nào, không được, mặc kệ đây là thật hay giả ta cũng phải đi gom tiền mới được, lỡ như là thật thì sao?” Còn có người ôm tâm lý may mắn không màng thật giả, đến lúc đó đi xem thử ắt biết ngay thôi.

Nếu là giả, bọn họ đều là con cháu gia tộc, đập nát bảng hiệu của đối phương là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng nếu là thật thì cuộc thi săn bắn lần này có hy vọng rồi.

Một vài đệ tử gia tộc ôm hy vọng cầm truyền đơn cấp tốc trở về gia tộc, đệ tử học viện cũng nghĩ cách kiếm tiền.

Trong học viện, Vương Minh Minh đau khổ nhìn truyền đơn: “Ông trời ơi, sao đợi đến khi ta xài hết tiền ngài lại cho thêm một cuộc thi săn bắn chứ?”



“Giang Thái Huyền, không ngờ ngươi lại dám toan tính cả cuộc thi lần này, ngươi đang phá hủy quy tắc học viện đấy.” Thang Nguyệt Lộ nhìn truyền đơn, khẽ giọng lẩm bẩm.

Lần phát truyền đơn lần này khiến tiếng tăm Giang Thái Huyền lan xa nhưng đồng thời hắn cũng phải đối mặt với cơn thịnh nộ của một số người, vì hành động này đã phá rối cuộc thi săn bắn, cũng ảnh hưởng đến quyền lợi của một số người.

Giống như những kỳ kiểm tra khác, cuộc thi săn bắn cũng được tổ chức nhằm chọn lọc ra cường giả, thiên tài, mà hành vi rút củi đáy nồi của Giang Thái Huyền đã hoàn toàn chọc thủng quy tắc khiến học viện không kiểm tra được ai mạnh ai yếu.

Trần Lạc cũng nhận được một tờ truyền đơn, tỷ đệ hai người mắt to trừng mắt nhỏ: “Tên này sao lại dám làm ầm ĩ như vậy, không sợ có người đến gây phiền toái?”

“Có cường giả trúc cơ ở đó, trong Thanh Nguyệt thành này hắn còn có thể sợ ai?” Trần Xung nhún vai, dừng một lúc, hắn nói tiếp: “Vả lại, chưa từng tận mắt chứng kiến có người thuê tiên thiên, trúc cơ, ai mà tin chứ?”

“Không được, chút ít tiền này của chúng ta vẫn không đủ, bây giờ mọi người đều đã biết, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người tìm tới tranh giành, đi, theo tỷ về nhà tìm phụ thân, mẫu thân!” Trần Lạc vội vã kéo đệ đệ chạy về Trần gia.

“Mập Mạp, mấy cái này đều là thật à?” Một thiếu niên cầm truyền đơn chặn đường Tây Môn Mập Mạp và Lý Quảng.

Tây Môn Mập Mạp liếc nhìn Lý Quảng, hãnh diện nói: “Nhìn thấy chưa, vị này là cường giả trúc cơ, chỉ cần có tiền ngươi có thể thuê người ngay.”

Thiếu niên đánh giá Lý Quảng, có điều hắn không nhìn ra nông sâu như thế nào, ngay khi hắn định kiểm tra thử thì một khí thế cường đại đánh ập xuống, uy áp khủng bố đến mức khiến hắn hít thở không thông.

May mà uy áp này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nếu không e rằng thiếu niên này sẽ bị trọng thương.

Thiếu niên nhìn chằm chằm Lý Quảng, không sợ mà mừng: “Tốt lắm, ta sẽ lập tức đi gom tiền, ngày mai sẽ đến tìm tiền bối.”

Có người đầu tiên, sẽ có người thứ hai, không bao lâu sau, chuyện Lý Quảng là cường giả trúc cơ đã truyền đến tai không ít người.

Truyền đơn đã phát xong, chỉ cần đợi ngày mai khách hàng tự tìm đến, Lý Quảng dẫn Tây Môn Mập Mạp về Thần Ma đạo tràng trong niềm vui sướиɠ vì hoàn thành nhiệm vụ.