Chương 47: Cho Thuê Bao Cát

Khi Giang Thái Huyền vẫn đang canh giữ ở trước cửa thì ba vị Thần Ma sau khi bắt nạt Tây Môn mập mạp xong đã quay về.

“Huyền... Ca, đau quá.”

Tây Môn mập mạp mặt mũi sưng vù lên, đến nói chuyện cũng không được rõ ràng.

Giang Thái Huyền vẻ mặt thương hại: “Ngươi chịu thiệt thòi rồi, tiểu tử béo.”

“Oa... Huhu!!” Tây Môn mập mạp trong nháy mắt khóc to, đây mà là thiệt thòi à? Đây là tra tấn!!!!

Từ ngày Võ Tòng đến, có ngày nào mà hắn không bị đánh hả?

“Được được, ta hiểu, ta sẽ nói bọn hắn.” Trong mắt Giang Thái Huyền thoáng hiện chút không đành lòng, Tây Môn mập mạp vừa thức tỉnh huyết mạch, vẫn chưa tu luyện xong, không thể bị bọn họ đánh hỏng cả người.

“Tràng chủ, huyết mạch của Tây Môn vừa mới thức tỉnh. Không phải bọn ta tra tấn mà là đang giúp hắn ổn định lại huyết mạch, nếu không có thể sẽ bị phong bế, đến lúc đó muốn thức tỉnh sẽ càng khó hơn.” Võ Tòng từ tốn nói.

Lý Quảng và Lý Nguyên Bá đồng thời gật đầu, nghiêm túc nói: “Không sai, đặc biệt là hắn cũng không có phối hợp tu luyện với công pháp huyết mạch, khả năng huyết mạch bị phong bế rất lớn.”

“Ta...”

Tây Môn mập mạp há to miệng, nói vậy là ta cmn phải cảm tạ các ngươi đã đánh ta, đối xử tốt với ta à?

“Vậy ngươi chịu thiệt một chút đi tiểu béo tử, vì tương lai, kiên trì.” Giang Thái Huyền vỗ vỗ bả vai Tây Môn, thở dài nói.

“Ừm!” Tây Môn mập mạp xoa xoa nước mắt, vì lý tưởng chỉ có thể nhịn: “Ta có công pháp, công pháp cơ bản của gia tộc Tây Môn ta cũng nắm rõ. Ta sẽ cố gắng tu luyện trở thành võ giả, không cần các ngươi giúp ta.”

Võ Tòng ý vị thâm trường nhếch miệng cười một tiếng, cẩu tặc Tây Môn nhà ngươi còn muốn thoát khỏi sự tra tấn của ta? Mơ thật đẹp, dù cho ngươi có trở thành võ giả thì vẫn phải bị ta bắt nạt như cũ thôi!



“Ha ha, thằng oắt con Tiêu Thành kia, chờ vương gia gia của ngươi tới trừng trị ngươi đi!”

Bên trong Đạo tràng vang lên một tiếng cười to đầy kích động và phấn khởi.

“Võ đạo cấp bảy, chúc mừng.” Giang Thái Huyền mỉm cười quay đầu lại nhìn Vương Minh Minh đã đột phá thành công, mặc dù muốn chuyển hoá hoàn toàn công pháp Thần cấp cần tiêu hao không ít năng lượng nhưng có Thần Ma đan trong tay, hơn nữa còn có phụ thân y trợ giúp khai thông, áp chế năng lượng của Thần Ma đan nên Vương Minh Minh đã thành công vượt qua liên tiếp hai tiểu cảnh giới.

“Huyền ca, ta cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.” Vương Minh Minh nắm quyền, nguyên khí nồng đậm hội tụ lại trên tay hắn.

“Đáng tiếc.” Lý Quảng chợt mở miệng.

“Đáng tiếc cái gì?” Vương Minh Minh ngơ ngác, hắn đã đột phá liên tiếp hai cảnh giới, khí lực cũng mười phần cường đại, việc này thì có gì là đáng tiếc?

Vương Nguyên cũng không hiểu, con trai y mạnh lên thì sao lại đáng tiếc?

Lý Quảng lắc đầu, Võ Tòng nói tiếp: “Điều thần kỳ nhất của Thần Ma đan là ở chỗ có thể giúp tôi luyện thể chất, đả thông kinh mạch bên trong cơ thể. Còn ngươi thì lại giúp y luyện hoá những năng lượng để đả thông kinh mạch kia, khiến toàn bộ kinh mạch của y chỉ có thể đả thông một nửa mà thôi.”

“Việc này...” Vương Nguyên trố mắt, cái viên Thần Ma đan này còn có thể đả thông kinh mạch trong cơ thể sao?

Giang Thái Huyền áy náy nói: “Cũng do ta quên dặn dò các ngươi. Thần Ma đan đích thực có khả năng giúp đả thông kinh mạch rất hiệu quả, ta tưởng rằng các ngươi có thể phát hiện được.”

Vương Nguyên: “...”

Bởi vì Vương Nguyên không tin, cho rằng Giang Thái Huyền đang lừa đảo nên lần này hắn mua đồ chỉ để giúp cho nhi tử của hắn sáng mắt ra, bên cạnh đó cũng muốn trừng trị Giang Thái Huyền nên vốn không hề để tâm nghe những lời Giang Thái Huyền giới thiệu.

Còn về phần tác dụng của Thần Ma đan hắn cũng không nghe rõ ràng lắm, chỉ biết là có thể tăng cao tu vi thế thôi.



“Không có vấn đề gì, một nửa thì một nửa vậy.” Vương Minh Minh khoát khoát tay, vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Đợi ta đánh bại Tiêu Thành, triển lộ ra thực lực cường đại, bảo kê... Không kiếm được tiền rất nhanh mới lạ?”

Giang Thái Huyền ngạc nhiên, tên này còn muốn thu phí bảo kê, may mà nhớ ra đang ở ngay trước mặt phụ thân của hắn nên mới kịp thời ngậm miệng, nếu không chắc chắn lại bị đánh thêm một trận nữa.

“Phụ thân, ngươi tự xem đi, ta đi ra ngoài thực nghiệm tu vi trước.” Vương Minh Minh ném lại một câu xong lập tức muốn chạy ra bên ngoài.

“Chờ một chút.” Giang Thái Huyền vội vàng kéo: “Thực nghiệm tu vi, phương pháp tốt nhất là đánh nhau...”

“Huyền ca, ta không có tiền, Tiên Thiên, Trúc Cơ, một người ta mướn cũng không nổi.” Vương Minh Minh khóc lóc, đến mấy viên đan dược cũng phải để phụ thận hắn mua cho.

“Không sao, ta có món hời cho ngươi, Tây Môn mập mạp, lại đây, ngươi đừng thấy hắn không phải là võ giả mà e ngại, hắn có huyết mạch Đỉnh cấp, bảo đảm dù ngươi có đánh thế nào cũng không chết!” Giang Thái Huyền chỉ vào Tây Môn mập mạp: “Chỉ cần một nguyên tệ!”

Tây Môn mập mạp ngơ ngác, con mẹ nó, tại sao lại là ta? Vì sao cứ chuyện gì liên quan đến bị đánh là lại để cho ta?

“Huyết mạch Đỉnh cấp?” Vương Minh Minh sợ ngây người, tên tiểu béo tử này lại là huyết mạch Đỉnh cấp? Bất quá, ngẫm nghĩ lại cũng không quá mức kì lạ, bởi vì bên trong còn có bán huyết mạch Thần cấp.

“Huyết mạch Đỉnh cấp à? Số tiền này tiêu đáng giá, cho ngươi một nguyên tệ, giúp nhi tử ta tu luyện tốt một chút.” Vương Nguyên sảng khoái đưa ra một viên nguyên tệ.

Con mẹ nó ta là huyết mạch Đỉnh cấp đó, chỉ đáng giá một viên nguyên tệ thôi á?

Nhìn Vương Minh Minh rời đi, Vương Nguyên rất vui vẻ: “Tràng chủ, giới thiệu cho ta một chút thương phẩm đi.”

“Được, đây là công pháp Thần cấp...” Giang Thái Huyền vội vàng giới thiệu, không có một chút không kiên nhẫn nào.

Lần này Vương Nguyên dụng tâm nghe, dụng tâm nhớ, nhìn từng món đồ thần kỳ như trong truyền thuyết, hít thở cũng dồn dập, nếu là tất cả những món này đều mua về thì trong thiên hạ này hắn còn cần để ai vào mắt đây?

Đáng tiếc, hắn mua không nổi.