Chương 13: Sau thảm họa

Chỉ thấy vô số ánh sáng cầu vồng lao về phía chỗ tảng đá.

Nhưng cùng lúc đó, năng lượng phát ra từ tảng đá, không biết vì lý do gì, dường như cũng bị thu nhỏ lại, trong nháy mắt cột sáng đen đỏ đó đã thu nhỏ vào trong tảng đá.

Những người đã bay nhanh về phía khu rừng, cũng dừng lại vì sự thay đổi này.

Đột nhiên mọi người nhìn thấy tảng đá đó đột nhiên nhanh chóng bành trướng, năng lượng trên bề mặt tảng đá cũng tỏa ra hỗn loạn.

Mà những người chứng kiến

cảnh này cũng sửng sốt, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.

- Không hay, tảng đá đó sắp nổ tung rồi, mau chạy đi.

- Năng lượng đáng sợ đó bị tảng đá kia hút vào, hiện tại bùng nổ, đủ để gϊếŧ tất cả mọi người.

- Đúng vậy, mau rút lui thôi.

Những người vốn đang tiến lên cũng nhanh chóng rút lui và phóng nhanh về phía ngoại vi.

Đương nhiên năm người mạnh nhất cũng nhận ra tình huống này, cũng bay nhanh về phía ngoại vi.

Đồng thời, bởi vì vụ nổ lớn này, cũng gây ra một trận động đất lớn. Lúc này trong trấn Thiên Dương, những ngôi nhà nối tiếp nhau sụp đổ, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi trong trấn Thiên Dương. Những người bình thường và võ giả đó, nhìn đám mây hình nấm ở phía xa, cũng đang cầu nguyện, cầu nguyện nó đừng không ảnh hưởng đến nơi này.

Cũng vào lúc này, ở trên tường thành phía tây của trấn Thiên Dương, một bóng người cao gầy tuấn lãng đứng đó, nhìn đám mây hình nấm phía xa, nhưng sắc mặt của chàng trai tuấn tú này hiện tại lại tái nhợt, hắn siết chặt nắm tay, cắn chặt răng nhìn vào rừng sâu. Người này không ai khác chính là Huỳnh Dương, trong lòng hắn cũng đang thầm cầu nguyện, cầu mong người nào đó bình an vô sự.

Tuy nhiên, lúc mọi người chỉ lo chú ý tới vụ thảm họa, thì lại không chú ý tới, lúc nó nổ tung, chợt có hai viên ngọc đột nhiên bay về phía xa, rất nhanh liền biến mất trên bầu trời, cũng không ai phát hiện ra tình huống này.

……….

Thời gian lại chậm rãi trôi qua.

Vào lúc giữa trưa.

Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen do thảm họa này cũng từ từ tiêu tan, ánh nắng mặt trời cũng chiếu vào mảnh đất màu vàng đất đó.

Khi tất cả những đám mây đen tan đi, nhìn vào rừng Thiên Dương sau thảm họa, thì đều bị sốc khi phát hiện, rừng Thiên Dương đã biến mất, ao hồ, núi đồi và cây cối cũng biến mất, trận thảm họa này đã hủy đi hết tất cả, chỉ còn lại sự hoang vu vô tận.

Chuyện này cũng truyền đến các Hoàng triều bên cạnh Hoàng triều Đại Phong, cho nên cũng có rất nhiều cường giả đã đến rừng Thiên Dương để xem chuyện này. Đơn giản là xem xem có thể thu được lợi ích gì hay không, dù sao ở đây đã có rất nhiều cường giả ngã xuống mà.

Mà vào thời điểm này, người dân ở trấn Thiên Dương cũng đang xây dựng lại nhà cửa. Thảm họa đó cũng đã khiến nhiều người dân thường mất mạng, có thể cảm thấy một làn khói mù bao phủ khắp trấn Thiên Dương.

Tại một nơi khác.

Trong một khu rừng rậm cách thị trấn Thiên Dương hàng ngàn dặm về phía đông.

Nơi đây có chim hót hoa thơm, liễu xanh đung đưa theo gió, rất nhiều sinh vật bình thường vui đùa, nước trên núi chảy xuống tạo thành dòng suối nhỏ, chậm rãi chảy bên bờ cỏ xanh, không khí trong lành, kèm theo năng lượng tinh khiết của đất trời, bao trùm nơi này, làm cho nó trở thành một nơi tràn đầy sức sống.

Lúc này, bên cạnh dòng suối nhỏ, có thể nhìn thấy một bóng người nằm úp sấp trên mặt đất, lại gần nhìn kỹ thì thấy, người này chính là Huỳnh Vân lúc trước bị lốc xoáy cuốn đi. Lúc này hai mắt Huỳnh Vân đang nhắm lại, trên mặt tái nhợt, từ khóe miệng chảy ra một tia máu đỏ tươi, chỉ là máu này đã đông lại rồi.

- A…

Huỳnh Vân bất chợt mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, hai tay khẽ động.

- Ui da..

Thân thể vừa cử động đã khiến cho vết thương đau đớn, nàng khẽ kêu lên một tiếng, cắn chặt răng, ngay lập tức, nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình bất tỉnh. Nàng nhớ rằng mình và Huỳnh Phát đã bị người đàn ông mặc áo đen dùng kim châm đâm xuyên qua thân thể, rồi sau đó thì bất tỉnh, mọi chuyện xảy ra sau đó thì không biết gì cả, tuy nhiên, hình như trong mơ màng nàng cảm giác mình đã bị một cơn gió mạnh thổi bay đến đây.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nàng lắc đầu, thầm nghĩ: "Không biết Tam thúc với Huỳnh Phát có sao không?"

Lập tức, nàng bắt đầu xem xét vết thương của mình, phát hiện vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là có một cái lỗ nhỏ chảy ra một ít máu, cũng không hiểu tại sao cái lỗ nhỏ này lại khiến nàng ngất đi, nhưng lại nghĩ, hẳn là người đàn ông mặc đồ đen có phương pháp đặc biệt gì đấy.

Khó khăn đứng dậy, cử động thân thể, phát hiện ngoài vết thương ra thì cũng có vài chỗ bị trầy xước, ngoài ra thì không có bị nội thương. Cũng may là nàng rơi xuống ở chỗ này, nếu chỗ khác thì thật sự không biết điều gì sẽ xảy ra.

Sau khi sửa sang lại quần áo có phần rách rứi một chút, nàng buông bỏ cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn khu rừng tràn đầy sức sống, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho hai cha con của Tam thúc. Hy vọng rằng hai người họ có thể bình an giống như mình.

Nàng men theo khe suối đi lên núi, mong có thể tìm xem vị trí của mình bây giờ đang ở đâu, để có thể tìm đường về nhà. Đi dọc theo dòng suối, thấy trong suối có đủ loại cá cũng đang không ngừng nhảy nhót, làm như có chút cảnh giác, giống như đề phòng Huỳnh Vân vậy. Huỳnh Vân nhìn những con cá đó cũng lộ ra nụ cười, lắc lắc đầu. Vốn là muốn xoay người rời đi, nhưng mà khi bắt đầu xoay người thì đột nhiên….

- Ủa?

Huỳnh Vân chợt ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, đột nhiên phát hiện trên bầu trời có hai cái chấm nhỏ đang cấp tốc tới gần, nhưng khi nàng muốn nhìn kỹ hơn, thì hai cái chấm nhỏ kia lại lao về phía mình với một tốc độ cực nhanh.