Chương 8.2

Từ góc độ này, Lâm Du có thể nhìn thấy rõ mu bàn tay của anh, làn da của anh rất trắng, từng đường nét gân xanh hiện lên rõ ràng.

Nghĩ đến cánh tay này đã từng suồng sã tứ phía châm lửa trên thân thể cô, l*иg ngực cô lại nóng rực lên.

Đoạn Vũ bước tới để xem xét kỹ hơn, nhưng Cố Hạo Đình đã nhanh chóng cất nó đi:

“Một viên kim cương đã vỡ.”

Tất cả im lặng.

Kim cương là loại đá quý cứng nhất. Làm sao nó có thể bị vỡ chỉ vì bị ném chưa đầy hai mét?

Mọi người đều biết rằng Cố Hạo Đình đang khiến Đoạn Vũ xấu hổ vì người phụ nữ trong tay anh ta.

Đoạn Vũ trấn tĩnh bản thân, cười nói:

“Cố tổng, chuyện này tôi rất xin lỗi, tôi biết một thợ trang sức giỏi, anh có thể nhờ anh ta sửa giúp, anh nghĩ có sao không?”

Cố Hạo Đình véo eo mềm mại của Lâm Du. Lâm Du nhận được tín hiệu.

Trong tích tắc, lông mày của cô khẽ cau lại, cô trở nên yếu ớt nhu nhược:

“Đây là chiếc vòng yêu thích nhất của em!”

Sau đó, cô gửi tín hiệu cho Trần Thanh bằng ánh mắt.

Trần Thanh đã hiểu ý của cô , bỏ đi vẻ mặt kinh ngạc:

"Đúng... đúng vậy, đây không phải là một chiếc vòng tay bình thường! Đây là vật nuôi dưỡng tình cảm của Du Du, cô ấy luôn đeo nó bên cạnh không bao giờ rời bỏ, nó là vật gia truyền do bà cô ấy để lại. Nếu nó bị vỡ, nó bị hỏng, dù nó có sửa chữa tốt đến đâu, nó vẫn là một sản phẩm đã bị lỗi, không còn nguyên vẹn”.

Lâm Du đảo mắt: Chiếc vòng này của cô chưa quý đến vậy chứ?

Thôi không vấn đề gì, hiện tại cô có Cố Hạo Đình chống lưng, cho dù có nói rằng chiếc vòng này quý giá đến mấy đi chăng nữa cũng không ai dám có ý kiến gì.

Nụ cười của Đoạn Vũ đông cứng trên mặt:

“Vậy anh muốn sao?”

Cố Hạo Đình nhìn anh ta rồi nói:

“Nếu ngươi làm sai, trước tiên xin lỗi”

Tôn Vũ Manh không dám nhìn Cố Hạo Nhiên, nắm lấy cánh tay Đoạn Vũ nhìn hắn cầu xin:

“Vũ ca ca, bọn họ đánh em trước.”

Đoạn Vũ Đế kì thật không thích Tôn Vũ Manh, không chịu nổi dáng người của cô ta, tính tình khó chiều, mấy lần mở cửa phòng với cô ta, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải làm gì với cô ta chứ đừng nói là cưới.

Tôn Vũ Manh không biết làm thế nào mà có thai và đến cửa.

Nhưng bố của anh ta nghĩ về việc ôm cháu trai cả ngày, vì vậy anh ta phải đính hôn với Tôn Vũ Manh.

Cha anh nói nếu đứa con trai được sinh ra, anh ta phải kết hôn ngay lập tức. Nếu là con gái, tìm lý do khiến tình cảm rạn nứt, tính cách không hợp nhau rồi thông báo chia tay.

Anh ta đang rất tức giận. Bây giờ Lâm Du vừa chia tay với anh ta, cô đã gắn kết với Cố Hạo Đình.

Càng không thể xúc phạm Cố Hạo Đình vì cô ta.

“Đi, xin lỗi Cố tổng”

Đoạn Vũ một tay kéo Tôn Vũ Manh đến chỗ Cố Hạo Đình.

Anh thậm chí không thèm nhìn cô ta, anh nắm tay Lâm Du, đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé đều được anh nắm trọn trong tay.

Lâm Du vô thức co lại, móng tay cào nhẹ vào lòng bàn tay của Cố Hạo Đình.

Đôi mắt của Cố Hạo Đình khẽ nheo lại

“Xin lỗi cô ấy.”

Anh đã được mài dũa trong giới quyền lực nhiều năm, với chất giọng trầm và lạnh lùng khiến ai nấy đều phải kính sợ.

Nhìn dáng vẻ này, Tôn Vũ Manh biết Đoạn Vũ không có khả năng xúc phạm người này, huống chi là cô ta.

Tôn Vũ Mạn khóc đến nỗi trôi hết lớp son phấn:

“Lâm Du, tôi xin lỗi”.

Lâm Du còn chưa kịp phản ứng, Tôn Vũ Manh đã đảo mắt, ngất đi trên người Đoạn Vũ.

Đoạn Vũ nhanh chóng ôm cô ta đặt ở trên ghế salon.

Lâm Du xem màn biểu diễn của Tôn Vũ Manh với thái độ khinh bỉ.

Diễn xuất tệ thật.

Tôn Vũ Manh chóng mặt và các ngón tay của cô ta đang run lên! Lúc này, ông chủ khách sạn đã lẩn quẩn trong đám đông từ lâu bước ra.

"Cố tổng, thật sự xin lỗi đã làm phiền anh. Giữa Đoạn Vũ và anh có thể có một chút hiểu lầm. Khi nào có thời gian, tôi sẽ mời Đoạn Vũ và anh cùng bạn gái đi ăn tối, thật xin lỗi."

Đôi mắt của ông chủ khách sạn rơi vào Đoạn Vũ và Tôn Vũ Manh:

“Vị tiểu thư này ngất xỉu, còn đang mang thai. Tại sao chúng ta không phái người đưa cô ấy đến bệnh viện trước, việc còn lại sẽ nói khi cô ấy hồi phục. Ngài nghĩ thế nào?”

Biểu cảm của Cố Hạo Đình vẫn không thay đổi, anh quay sang nhìn Lâm Du.

Quản lý khách sạn hiểu ra:

"Cô Lâm, cô nghĩ thế nào?"