Chương 11: Nóng bỏng

Buổi tối Hình Minh còn phải đi tuần tra, nhóm người của bọn họ lần lượt phân chia thời gian, nói là tuần tra, nhưng thật ra chỉ để xem xem có người nào khả nghi, hoặc là kiểm tra xem… Có người nào chết hay không.

Hiện giờ chân anh đang bị thương, anh Dương đã nói Lưu Bân thay ca cho anh.

Hình Minh đi vào phòng tắm tắm rửa một lát rồi trở lại, Chu Tuệ vẫn chưa ngủ, hai mắt đỏ hoe, nhìn thấy anh trở lại liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn sợ.

Sợ quá không ngủ được.

Hình Minh ngồi trên ghế, một tay lau tóc, tay kia nghịch bật lửa: "Cô ngủ đi."

“Anh ngủ trên ghế à?” Cô đang ngồi ở trên giường, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không muốn lên giường ngủ sao?”

Hình Minh quay đầu lại nhìn cô, không biết cô bởi vì sợ hãi mới mời anh hay là vì lý do nào khác, anh thoáng cau mày rồi đi về phía giường.

Chu An ngủ ở phía trong cùng, Hình Minh nằm ở bên kia, khoanh tay đặt sau đầu, ánh mắt thản nhiên dừng lại trên mặt cô.

Chu Tuệ cúi đầu, mái tóc dài buông sau đầu, ánh đèn nửa tối nửa sáng dừng lại trên mặt cô, chiếu sáng lên một màu trắng như sứ, lông mi run lên, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, cũng không biết là đang căng thẳng hay là bất an.

Một lúc sau, cô cởi giày ra, nhẹ nhàng bước qua Chu An, nằm bên cạnh Hình Minh, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm cm, vừa đủ gần để cảm nhận được hơi ấm của nhau.

Có lẽ là không quen ngủ chung giường với người khác giới, cô nhắm mắt quay lưng lại, ôm Chu An ngủ.

Hình Minh nhắm mắt lại, anh ngủ không sâu, mấy năm nay hiếm khi ngủ được một giấc đầy đủ, đêm nay chân anh bị thương, lâu lâu cơn đau lại truyền đến khiến dây thần kinh của anh cảm nhận sâu sắc, khiến cho anh tới nửa đêm vẫn không thể ngủ.

Chu Tuệ có lẽ bởi vì có anh bên cạnh nên ngủ rất say, trực tiếp lật người xem anh là Chu An ôm lấy, dụi đầu vào cánh tay anh, giống như cọ vào gối.

Hình Minh không cử động, nhưng cơ thể lại bị cô cọ tới phát hỏa.

Anh áp hai ngón tay lên trán cô, dùng lực khẽ đẩy cô ra bên ngoài, Chu Tuệ nhíu mày lại càng vùi sâu vào trong l*иg ngực của anh, bắp chân thậm chí còn vươn lên ấn vào dươиɠ ѵậŧ đang dần cương lên của anh.

Hình Minh cúi đầu liếc nhìn, cái chân đó vô cùng không yên phận, chắc là đang tìm vị trí thoải mái, cọ tới cọ lui khiến dươиɠ ѵậŧ của anh càng lúc càng cứng.

Anh từ từ thở ra một hơi, giơ tay phải lên, nắm lấy quần cô ném chân cô sang một bên, để ngăn không cho cô tiếp tục lộn xộn, anh nằm nghiêng người, ôm cô từ phía sau, vòng tay phải qua eo cô.

Khi anh nhắm mắt lại, chóp mũi ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô.

Lỗ mũi không ngừng chịu kí©h thí©ɧ, mũi anh ghé sát vào gáy cô, ngoài mùi dầu gội còn có mùi sữa tắm.

Chu Tuệ thức dậy rất sớm, đêm qua là lúc cô ngủ ngon nhất, thật lâu sau cô mới có một giấc mơ, mơ thấy cô được về nhà, cùng với Chu An nằm trên chiếc giường công chúa ngủ một giấc thật ngon.

Khi cô tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy chính là hầu kết của người đàn ông.

Cô chớp mắt nhìn, dường như vẫn còn chưa tỉnh hắn, cô nhìn lên liền thấy chiếc cằm râu ria của người đàn ông, sau đó là đôi môi mỏng.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra trên giường này có một người đàn ông đang ngủ, lúc này cô đang quấn lấy tay chân của đối phương, cô nhẹ nhàng rụt tay lại, nhưng mắt của người đàn ông không hề mở ra, nghĩ đến trong lúc ngủ mơ tay chân lộn xộn, cô từ từ nhắm hai mắt lại, một lần nữa vươn tay ra đặt ở sau đầu, vậy mà cằm của anh lập tức dính sát lên trán cô.

Khoảng cách quá gần.

Cô nghe thấy nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.

Mà của cô lúc này lại đập vô cùng hỗn loạn.

Điều tồi tệ nhất chính là, thứ mà bản thân nhìn thấy tối hôm qua, giờ phút này đang áp vào bụng cô, vô cùng nóng bỏng.