Chương 5: Không có?

Đêm nay, mọi người đợi tới rạng sáng cũng không thể chờ cứu viện tới.

Chu An đói đến mức khó chịu, không ngừng uống nước, nằm xuống cũng không ngủ được, thút thít khóc.

Ngày đầu tiên bọn họ tới đây, Chu An liên tục khóc lớn, Chu Tuệ liên tục an ủi cô bé, về sau vì quá ồn ào nên người ở khu N đã đuổi họ ra ngoài, Chu Tuệ ôm Chu An ở trong phòng vệ sinh ngây người hơn một tiếng, chờ cho tới khi Chu An ngừng khóc mới đi vào.

Chu An biết người ở đây sẽ không để cô bé khóc, nếu khóc sẽ bị đuổi ra ngoài, vì vậy cô bé thà núp trong vòng tay của chị mình lau nước mắt, cũng không dám phát ra dù chỉ một chút động tĩnh.

Chu Tuệ xé vỏ kẹo mυ"ŧ đưa cho Chu An cắn hai miếng, đưa cho cô: "Chị ơi, cắn một miếng đi."

Chu Tuệ nếm thử trong miệng: "Thật ngọt, em ăn đi."

Mùi cam tươi mát tràn ngập khoang miệng, kí©h thí©ɧ vị giác, cảm giác đói khiến khoang miệng không ngừng tiết nước bọt, dạ dày như muốn hát, Chu Tuệ ngày nào cũng có thể nghe thấy âm thanh này, mới đầu dạ dày có chút khó chịu, nhưng sau này cũng đã dần quen, chỉ cần ngủ là có thể giữ được sức lực, có thể duy trì tới khi cứu viện tới.

Chu Tuệ lau đi nước mắt trên mặt Chu An, hôn lên mặt cô bé, sững sờ nhìn về phương xa, cô không biết bọn họ sẽ kéo dài bao lâu.

Năm giờ sáng, Chu Tuệ bị một bác gái bên cạnh đánh thức, một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi chắp tay quỳ trước mặt cô, trên mặt có hai hàng lệ lăn dài: "Tôi cầu xin cô, giúp tôi đi lên lầu lấy một chút thuốc hạ sốt được không? Tôi không có tiền cho cô, tôi biết… Tôi biết tôi nói như vậy, là không công bằng với cô, nhưng chồng của tôi sắp chết…"

Chu Tuệ nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh bà ấy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mà giống như đã trải qua mấy chục năm đau khổ, cả người gầy yếu không còn một chút sức sống, lúc này nằm trên mặt đất, trên mặt đầy mồ hôi, miệng há to thở hổn hển.

Chu Tuệ quay mặt đi: "Tôi không thể..."

Bác gái che mặt khóc đến không thở nổi: "Em xin lỗi, em xin lỗi ..."

Chu Tuệ liếc mắt nhìn những người xung quanh, cũng không biết bọn họ đang chờ cứu viện tới hay là đang chờ đợi cái chết, mọi người yên lặng nằm trên mặt đất, trời đã hừng đông, nhưng không ai muốn tỉnh lại, như thể trong giấc mơ mới chính là thế giới mà bọn họ muốn sống.

Thực tế chỉ có đau đớn và đói khát.

Chu An tỉnh dậy muốn đi vệ sinh, Chu Tuệ kéo cô bé đi, tới khu L liền vô tình đυ.ng phải Hình Minh đang ở đó tuần tra. Hai ngón tay của anh kẹp lấy điếu thuốc, dựa vào tường hút thuốc, trong tầm mắt vô tình nhìn thấy bóng dáng của Chu Tuệ, lập tức quay đầu qua nhìn.

Đôi mắt hẹp dài, sắc lẹm được bao bọc bởi sự lạnh lùng vô tận.

Chu Tuệ bị ánh mắt đó làm cho sững sờ, bước chân dừng lại, Hình Minh nhìn thấy cô, nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt cũng tiêu tán đi một chút, anh lại cúi đầu xuống hút thuốc, tới khi ngẩng đầu lên vẫn nhìn thấy hai chị em còn đứng đó bất động, khóe môi không khỏi khẽ cong lên, từng bước đi tới trước mặt Chu Tuệ.

Chu Tuệ có chút chột dạ, nhưng không phải là do cô quá sợ anh, kéo Chu An đi vài bước về phía anh, cúi đầu nói: "Xin chào."

Hình Minh đang cắn điếu thuốc, khuôn mặt dưới làn khói không biểu lộ cảm xúc: "Không có?"

“Tôi xin lỗi.” Chu Tuệ biết lời nói của cô đã gây ra phiền phức, cúi đầu đầy áy náy cùng bất an: “Tôi… Tôi không quen anh...”

“Không biết cái gì?” Hình Minh nhướng mày.

Chu Tuệ liếc nhìn Chu An đang ngây người, cố ép nửa câu sau xuống, đột nhiên biến sắc: "Có thể cho tôi một ít thuốc hạ sốt được không?"

Hình Minh: "..."

Anh nhìn Chu Tuệ rồi nhìn Chu An: "Cho ai?"

Chu Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, mấy ngày nay bởi vì lo lắng cùng sợ hãi cho nên cô cũng không được ngủ ngon, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, sắc mặt cũng có chút tái nhợt: "Một người xa lạ sắp chết vì bệnh."

Cô lo lắng mình sẽ nhìn thấy sự chế giễu trong mắt của Hình Minh, rõ ràng cô không có khả năng bảo vệ bản thân, nhưng cô vẫn muốn cứu người khác.

Nhưng người đàn ông chỉ hút một hơi, cách một làn khói, không thể nói lên cảm xúc trong mắt anh, chỉ có một giọng nói khàn khàn rơi xuống trong không khí: "Đi với tôi."