Chương 20: Không Học Cũng Được

"Viện trưởng, đã đưa nhi tử của Bạch Đính Thiên đến chỗ Kính Trần." Xích Long Hiền Nhân đi tới trong hoa viên, nói với một nam tử mặc áo xanh.

Nam tử mặc áo xanh kia đang tự ngồi trong đình uống trà, nghe Xích Long Hiền Nhân nói xong thì khẽ thở dài: "Không ngờ nhi tử của Đỉnh Thiên sư đệ lại thành ma sư, đúng là thế sự khó lường, cũng được, để hắn đi theo Kính Trần khổ tu đi."

"Người này dù sao cũng có danh xưng là ma sư, để hắn bái Kính Trần làm thầy, ngược lại còn có bối phận cao hơn so với đám đệ tử đồng lứa hiện nay, tương đương với đám Thành Liễu Chân Nhân sư huynh đệ, chuyện này dường như có chút không tốt lắm?" Xích Long Hiền Nhân nói.

"Kính Trần sư huynh và Đỉnh Thiên sư đệ đã từng cùng nhau tranh vị trí đứng đầu bảng vài chục năm vẫn không phân thắng bại, hai người vừa là địch vừa là bạn, mà với tính tình của Kính Trần sư huynh, nhất định sẽ không nhìn nhi tử của Đỉnh Thiên sư đệ rơi vào ma đạo, huống chi Kính Trần sư huynh từng thề rằng, không vào Chí Nhân không rời khỏi Nam Ly, để huynh ấy dạy dỗ nhi tử của Đỉnh Thiên sư đệ đúng là quá thích hợp rồi." Sau khi nam tử mặc áo xanh nói xong

lại thở dài một hơi: "Chỉ tiếc tài văn chương của người này, mấy bài thơ kia quả thật đều là Thánh phẩm khó gặp."

"Tài văn chương có khá hơn nữa thì có thể thế nào? Giống như Phó Tử Y năm đó, thiên tư càng cao lại càng nguy hiểm." Xích Long Hiền Nhân nói với vẻ mặt không chút thay đổi.

"Thôi, thôi." Nghe thấy cái tên Phó Tử Y, nam tử mặc áo xanh khoát tay một cái, ngăn Xích Long Hiền Nhân muốn nói thêm gì nữa, dáng vẻ mất hết hứng thú.

Trên Kính Thai Đảo, Bạch Thương Đông lạnh lùng nhìn thiếu niên kia: "Đừng nói là chưa chắc ta đã chịu bái ông ta làm thầy, cho dù là bái, đó cũng là đệ tử đích truyền, nếu ta không phải thứ gì, vậy sư phụ tiện nghi như ông ta lại là cái gì? Ngươi chỉ là một thiếu niên thì lại là thứ gì?"

"Ngươi..." Thiếu niên kia tức đến mức trong mắt có thể phun ra lửa, nhưng lại căn bản không biết nói gì để phản bác Bạch Thương Đông.

Trong lòng Bạch Thương Đông cười lạnh, trên địa cầu mạng lưới phát triển, trình độ tin tức truyền bá và phổ cập hơn Thánh Giới rất nhiều, không nói chuyện khác, chỉ nói tới việc cãi vã này, có đủ loại trường hợp kinh điển, Bạch Thương Đông cũng coi như tích lũy kinh nghiệm mấy ngàn năm.

"Kính Trần Hiền Nhân, chúng ta nói thẳng đi, ta bái ngươi làm thầy, ngươi có thể dạy ta cái gì?" Bạch Thương Đông nhìn Kính Trần Hiền Nhân rồi cất giọng hỏi.

"Tu thân dưỡng tính học đạo làm người." Kính Trần nhàn nhạt đáp.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Tu thân dưỡng tính học đạo làm người có bao gồm công pháp?" Bạch Thương Đông trực tiếp hỏi.

"Không có." Kính Trần Hiền Nhânĩ khẽ lắc đầu.

"Có bao gồm bí kỹ?" Bạch Thương Đông lại hỏi.

"Không có." Kính Trần Hiền Nhân lắc đầu lần nữa.

"Nói như vậy là ông không định dạy ta thuật tu luyện?" Bạch Thương Đông không nhịn được cười lạnh, quả nhiên giống những gì hắn đoán, Nam Ly Thư Viện chỉ muốn giam lỏng hắn ở chỗ này, sao có thể truyền thụ cho hắn thuật tu luyện được.

"Con đường tu luyện, cũng không chỉ có công pháp bí kỹ, Văn chi đạo cũng là đại đạo." Kính Trần Hiền Nhânĩ nói với vẻ lãnh đạm.

"Ông muốn dạy Văn chi đạo cho ta? Ở Thánh Giới này, người có thể dạy Bạch Thương Đông ta học làm văn giảng thi nhân còn chưa sinh ra đâu." Trong lòng Bạch Thương Đông đầy căm tức, Kính Trần Hiền Nhân này nói dễ nghe chính là giống như Hoàng Dung muốn dạy dỗ Dương Quá, muốn biến hắn làm một thư sinh vô dụng.

Mà sau khi trải qua một trận đánh ở Minh Kính Hồ rồi bị Xích Long Chân Nhân không nói đạo lý cưỡng ép kéo hắn tới Nam Ly Thư Viện, Bạch Thương Đông đã hiểu rõ được rằng ở thế giới này võ lực quan trọng đến mức nào, sao hắn có thể chịu làm một thư sinh vô dụng được.

"Ta biết ngươi có chút tài tình, nhưng những thứ kia cuối cùng chỉ là tiểu đạo, Văn đại đạo, dùng văn để hiểu ra thiên địa chí lý, ngộ ra vạn đạo vạn pháp trên thế gian, con đường mà ngươi cần tu luyện còn phải đi rất xa." Kính Trần Hiền Nhân cũng không tức giận, vẫn nói với vẻ hờ hững.

"Ta làm văn đều là tiểu đạo, vậy xin hỏi cái gì là Văn đại đạo? Ngươi đã làm được văn đại đạo rồi?" Trong lòng Bạch Thương Đông vô cùng bực, một hòn đảo nho nhỏ này, ngủ chỉ cần xoay người một cái đều sợ rơi vào biển, nghĩ đến sau này rất có thể cả đời mình đều sẽ bị nhốt ở chỗ này, tâm tình nhất thời phi thường tồi tệ.

Kính Trần Hiền Nhân không nói gì, thiếu niên kia lại giành nói trước: "Toàn bộ Nam Ly Thư Viện, có người nào không biết Hiền Nhân nhà ta là đệ nhất văn đạo. Năm đó Hiền Nhân nhà ta lấy một bài thơ đạt được Đạo Ấn Thượng phẩm, thành Hiền Nhân Thượng phẩm, văn đạo của người cao thâm, ngay cả Thiên Tâm Chí Nhân năm đó tới Nam Ly Thư Viện ta du lịch cũng phải khen ngợi, thơ văn của người lưu truyền rộng rãi ở Thánh Giới, một Văn Sĩ chỉ làm được mấy bài



thơ như ngươi thì so sánh sao được, ngươi cần học nhiều nữa."

"Ha, ta lại muốn nghe thử một chút, cái gì gọi là thơ đại đạo." Bạch Thương Đông nói bằng giọng đầy khinh thường.

"Hừ, ngươi đúng là đồ kiến thức nông cạn, ngay cả thơ văn của Hiền Nhân mà cũng không biết sao?" Thiếu niên chỉ vào tảng đá lớn màu đen như gương sáng bên cạnh nhà gỗ, bĩu môi nói: "Bài thơ kia được khắc ở trên đó, sau khi Thiên Tâm Chí Nhân nghe bài thơ kia của Hiền Nhân nhà ta, đạo tâm chấn động nên đã khắc bài thơ này lên trên đá kính, toàn bộ Thanh Châu thậm chí là toàn bộ Thánh Giới, có người nào không biết người nào không hiểu."

Bạch Thương Đông không để ý tới thiếu niên kia, đi tới trước Hắc Thạch, quả nhiên thấy phía trên có khắc bốn câu thơ, một chữ mỗi câu đều dứt khoát rõ ràng, dường như có một luồng ý hàm súc không nói thành lời tồn tại ở bên trong, dù người thưởng thức không hiểu về thư pháp cũng sẽ cảm thấy những câu chữ này đẹp đẽ lịc sự, ẩn chứa ý hay trong đó.

Sau khi Bạch Thương Đông thấy rõ ràng bốn câu thơ kia, nhất thời ngẩn người một chút, trong lòng thầm than thở: "Đây là văn đạo gì chứ, vốn là thơ về Phật giáo trên địa cầu mà. Mà Kính Trần Hiền Nhân làm một bài này, rõ ràng chính là kinh phật nổi tiếng trên địa cầu, không người không biết không người không hiểu. Có khả năng viết ra kinh phật này, Kính Trần Hiền Nhân này quả thật là danh bất hư truyền, đúng là có tài học."

"Sao nào? Nhìn đến choáng váng, không thể nói chuyện? Kinh động rồi chứ?" Thiếu niên thấy Bạch Thương Đông ngơ ngác đứng đó, cho rằng Bạch Thương Đông bị kinh động vì bài thơ của Kính Trần Hiền Nhân, không nhịn được nói với vẻ dương dương đắc ý.

"Đúng là kinh động." Bạch Thương Đông thu mắt lại, khẽ gật đầu nói.

"Hiện tại ngươi biết cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn trời cao có trời cao hơn chứ? Đừng tưởng rằng mình có chút tài văn chương thì trong mắt không có người, so về Văn đạo thì ngươi còn kém xa..." Thiếu niên kia giống như đã nhận định là Bạch Thương Đông chịu thua, lập tức ngước đầu lên giáo dục Bạch Thương Đông.

"Ai!" Bạch Thương Đông thở dài, cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của thiếu niên, sau đó lắc đầu nói: "Ta thật sự bị kinh động, không ngờ Kính Trần Hiền Nhân nổi danh Thanh Châu, ngay cả Chí Nhân cũng trở nên động dung vì bài thơ này, vậy mà chỉ có tiêu chuẩn này, thật sự quá làm người ta thất vọng rồi."

"Ngươi nói gì?" Thiếu niên trợn to mắt nhìn Bạch Thương Đông, mê mang ánh mắt giống như ngỡ mình đang nằm mơ.

Kính Trần vẫn luôn thản nhiên đứng bên cạnh, nghe Bạch Thương Đông nói những lời này cũng không nhịn được nhíu mày một cái.

"Ta nói bài thơ này thật sự là quá kém, vượt quá tưởng tượng của ta, nếu như đây chính là Văn đại đạo thượng thừa, như vậy Văn đại đạo này thật là sự không đáng giá một đồng tiền, ta không học cũng được." Bạch Thương Đông nhấn mạnh từng chữ từng câu như chém đinh chặt sắt.