Chương 44: Mặc Ngươi Thổi Khăp Đông Tay Nam Bắc

"Bạch ca... Bạch gia... Đến tột là ngài đang suy nghĩ cái gì thế? Coi như ngài không yêu cầu để cho chúng ta rời đi, cũng có thể đòi chút chỗ tốt, kiếm chút Thánh Vật Lệnh cao cấp gì đó, hoặc là học một chút bí pháp bí kỹ cũng được a, những thứ này ta đều có thể lý giải. Nhưng mà ngươi yêu cầu ở lại chỗ này thì có ích lợi gì? Nơi này tùy tiện một Ma Nhân hoặc Ma Vật, một cái hắt hơi hơi dùng sức một chút cũng có thể đem chúng ta tiêu diệt, chúng ta ở lại chỗ này không

chừng ngày nào sẽ bị Ma Nhân không hiểu thấy gϊếŧ đi..." Trong một căn nhà đá, Lưu Thiên Thành buồn rầu tố khổ với Bạch Thương Đông, hắn thật sự không nghĩ ra, ngày hôm qua ở trong Cổ ma đại điện, Bạch Thương Đông lại đưa ra yêu cầu ở lại chỗ này.

Bạch Thương Đông ngồi dưới đất, vừan lau chùi Vô Định Kiếm đoạt được từ chỗ Phương Kiếm Hào, vừa nói: "Các ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?"

"Kỳ quái? Đương nhiên là kỳ quái, lựa chọn này của ngươi làm sao chúng ta lại có thể không cảm thấy kỳ quái." Lưu Thiên Thành nói.

"Ta không phải nói ta, ta là nói tới Phương Kiếm Hào." Bạch Thương Đông nói.

"Phương Kiếm Hào có cái gì kỳ quái?" Lưu Thiên Thành cau mày hỏi.

"Thanh Vô Định Kiếm này thực sự là Thánh phẩm nhân cấp, vừa vặn khắc chế bổn mạng đạo ấn của ta, Phương Kiếm Hào là một người mới vừa tấn thăng Chân Nhân chưa được mấy ngày, tại sao lại có thể có thần binh như vậy?" Bạch Thương Đông nhìn Vô Định Kiếm trong tay nói.

"Tốt xấu gì người ta cũng là đệ tử chân truyền của Kiếm Dương Chân Nhân, Kiếm Dương Chân Nhân cất giữ thần binh Kiếm khí nhất định là không ít, nói không chừng vừa vặn có một thanh như vậy." Lưu Thiên Thành suy nghĩ một chút nói ra.

"Được rồi, coi như kiếm này là trùng hợp, như vậy tại sao Phương Kiếm Hào lại có khả năng truy lùng được hành tung của ta?"

"Không phải là đã gieo Linh Hương Thuật ở trên thân thể ngươi hay sao?"

"Đúng, chính là Linh Hương Thuật, nhưng mà ta tới Thiên Ma Tràng từ đầu đến cuối, đều chưa từng tiếp xúc với Thiên Ma Tràng, duy nhất có khả năng động thủ ở trên người ta, cũng chỉ có Xích Long Hiền Nhân đưa ta đến Thiên Ma Tràng."

Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết đều hơi ngẩn người một chút, Ninh Tuyết có chút rụt rè nói: "Ý ngươi là nói, muốn gϊếŧ ngươi không chỉ có mỗi Phương Kiếm Hào, rất có thể Xích Long Hiền Nhân cũng muốn mạng của ngươi?"

Bạch Thương Đông hừ lạnh nói: "Nếu không thì ngươi cho rằng tại sao Phương Kiếm Hào lại tu luyện loại bí kỹ tự bạo kia? Nào có ai ngu như vậy? Nhất định là có người vì không để lộ ra sơ hở, động tay chân ở trên người Phương Kiếm Hào."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Tại sao Xích Long Hiền Nhân phải hại ngươi?" Lưu Thiên Thành ngồi xuống, hơi giật mình nhìn Bạch Thương Đông hỏi.

"Ta cũng không biết tại sao, cũng không biết muốn hại ta có phải là chỉ có Xích Long Hiền Nhân hay không, càng không biết là bên trong Thiên Ma Tràng có còn người khác muốn gϊếŧ ta hay không, mà trên người ta còn có Linh Hương Thuật, cho nên ta chỉ có thể tạm thời ở lại chỗ này, coi như là Xích Long Hiền Nhân cũng không có khả năng chạy đến nơi này gϊếŧ ta." Bạch Thương Đông thở dài nói.

Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết đều yên lặng không nói gì, rốt cuộc hiểu rõ tại sao Bạch Thương Đông phải ở lại chỗ này, nếu quả thật là Xích Long Hiền Nhân muốn gϊếŧ Bạch Thương Đông, Bạch Thương Đông trở về Nam Ly thành liền đồng nghĩa với đi chịu chết.

"Nhưng là chúng ta cuối cùng là người, không có khả năng cả đời đợi ở chỗ này đi." Lưu Thiên Thành buồn khổ nói.

"Cho ta một chút thời gian, để cho ta suy nghĩ kỹ một chút, chờ ta suy nghĩ rõ ràng, liền mang bọn ngươi trở về." Bạch Thương Đông nhìn Lưu Thiên Thành nói: "Chính Xích Long Hiền Nhân có rất nhiều cơ hội có thể gϊếŧ ta, thế nhưng hắn lại cũng không động thủ, mà là mượn tay Phương Kiếm Hào để gϊếŧ ta, có thể tưởng tượng được hắn cũng không muốn người khác cho rằng hắn đã gϊếŧ ta, mà các ngươi một mực ở chung một chỗ với ta, Xích Long Hiền Nhân sẽ làm gì cũng

rất khó nói, tốt nhất vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, ở lại chỗ này đối với các ngươi mà nói, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt."

Sắc mặt của Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết lập tức biến đổi, bây giờ Lưu Thiên Thành đã rất hối hận lúc trước chính mình lại mời Bạch Thương Đông cùng đi chém gϊếŧ Ma Nhân.

Nhìn phản ứng của Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết, trong lòng của Bạch Thương Đông cũng âm thầm gật gật đầu, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn, chỉ cần có thể đem sinh tử của hai người buộc chung một chỗ với hắn, coi như trở lại Nam Ly thành, bọn họ cũng sẽ không đem chuyện Bạch Thương Đông hắn lại giải Ma Danh nói ra.

"Các ngươi cũng không cần quá lo lắng, chờ sau khi ta nghĩ thông suốt, sẽ mang bọn ngươi trở về, bảo đảm các ngươi không có việc gì." Bạch Thương Đông cười một tiếng nói.

Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết cũng không có biện pháp gì khác, bây giờ cũng chỉ có thể lấy Bạch Thương Đông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, liên quan đến cường giả như Xích Long Hiền Nhân, chính bọn họ căn bản là không có năng lực ứng đối.

Đem Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết kéo sang phía bên mình, Bạch Thương Đông vẫn rất hài lòng, hai người đều là Thượng phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn, cũng đã là cửu phẩm Văn Sĩ, chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn thăng thành Chân Nhân, cũng coi là người giúp đỡ rất không tồi.

Không thể không nói xác thực là Nam Ly Thư Viện lợi hại, tùy ý chọn một đệ tử đi ra, chính là người nắm giữ Thượng phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn, chỉ sợ nửa số thanh niên tuấn kiệt ở Thanh Châu này đều bị chiêu nhập vào bên trong Nam Ly Thư Viện.

"Bạch sư đệ, ta có thể thử loại bỏ Linh Hương Thuật trên người của ngươi một chút." Ninh Tuyết nhỏ giọng nói.

"Làm được hả?" Bạch Thương Đông vui vẻ nhìn Ninh Tuyết, nếu như Linh Hương Thuật trên người hắn không giải được, thủy chung là một thứ tâm bệnh, quá dễ dàng để người cố ý truy lùng.



"Ta có thể thử xem một chút." Ninh Tuyết dừng một chút lại nói: "Linh Hương Thuật thiên biến vạn hóa, mỗi người luyện thành mùi vị của linh hương đều có khác nhau, thế nhưng phương pháp giải khai Linh Hương Thuật chỉ có hai loại, một là trực tiếp trừ đi linh hương trên người, loại phương pháp này tương đối khó khăn, cần phải hốt thuốc đúng bệnh, trước đó phải có khả năng tìm ra loại linh hương này mới được, loại linh hương này nếu như là Xích Long Hiền Nhân hạ,

nhất định là cao minh không gì sánh được, chỉ sợ ta khó có thể tìm tới, coi như là có thể tìm được, mười phần có tám chín cũng không giải được."

"Phương pháp còn lại thì sao?" Bạch Thương Đông hỏi.

"Phương pháp kia thì đơn giản hơn nhiều, chính là che đậy tất cả mùi vị trên người, như vậy mặc kệ là người kia ở trên thân thể ngươi hạ linh hương dạng gì đều không có tác dụng." Ninh Tuyết đem một cái dây chuyền trên cổ lấy xuống giao cho Bạch Thương Đông: "Đây là một sợi dây Diệu Hương tinh Thượng phẩm, có khả năng phát ra mùi thơm dịu, trừ đi mùi lạ trên người, coi như là trừ không hết, Diệu Hương tinh phát ra mùi thơm dịu, cũng đủ để che giấu mùi lạ trên

người ngươi, ngươi đem thứ này mang trên người, hẳn là không có ai có thể tiếp tục dùng Linh Hương Thuật truy lùng được ngươi."

"Đa tạ Ninh sư tỷ, thật sự là quá tốt rồi, sợi Diệu Hương tinh này bao nhiêu tiền, ta bây giờ liền trả cho ngươi." Bạch Thương Đông mừng rỡ nói.

"Tiền cũng không cần, nếu như thuận tiện, Bạch sư đệ có thể giúp ta cởi ra Thánh Vật Lệnh này đi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tuyết hơi đỏ lên, đem một cái Thánh Vật Lệnh lấy ra đặt ở trước mặt Bạch Thương Đông.

Bạch Thương Đông nhìn một cái, Thánh Vật Lệnh này chính là cái mà Ninh Tuyết nhìn thấy trước đó, phía trên có thạch có trúc Thánh Thực Lệnh.

"Một cái nhấc tay." Bạch Thương Đông nhận lấy Thánh Thực Lệnh, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngay ở phía trên khắc một bài thơ: " Nhất định núi xanh chẳng có tùng. Rễ kia vốn phá thạch nham trong. Ngàn lay vạn chuyển xương còn cứng. Bất kể gió tây nam bắc đông."

Theo bài thơ hoàn thành, Thánh Thực Lệnh trong tay Bạch Thương Đông tỏa ra ánh sáng màu xanh, trong chớp mắt liền biến thành rồi một cây Thượng phẩm lục trúc dài bốn, năm thước, xanh non ướŧ áŧ.

"Ninh sư tỷ." Bạch Thương Đông đem lục trúc trả lại cho Ninh Tuyết.

"Bạch sư đệ quả nhiên là có tài văn chương." Tia sáng kỳ dị trong đôi mắt đẹp của Ninh Tuyết liên tục lóe lên.Trong lòng Lưu Thiên Thành càng thêm kinh dị, thầm nghĩ: "Tài văn chương của tên Bạch Thương Đông này quả thật là sâu không lường được, thuận miệng làm một bài thơ đã có tài nghệ cao như vậy, thật là tài cao ngất trời."

"Bạch sư đệ, binh khí của ta lúc nhảy xuống động đất đã bị mất, ở chỗ này rất buồn chán, liền tu luyện kiếm pháp cũng không có binh khí tiện tay, chỗ này của ta còn có một thanh Thánh Nhận Kiếm, ngươi có thể cũng giúp ta giải được hay không." Lưu Thiên Thành có chút ngượng ngùng móc ra một viên Thánh Vật Lệnh.