Chương 12

Trầm Sơ vừa nói, vừa thật sự rớt nước mắt, lại đâm thêm một nhát chí mạng…

"Mẹ, mẹ đừng bỏ rơi con..."

Nghe vậy, Tô Lạc Duyệt suýt tan nát cõi lòng, vội vàng ôm lấy Trầm Sơ và Tạ Thì Minh, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Sẽ không, đương nhiên bé yêu và Minh Minh mới là anh em tốt, hai đứa đương nhiên mới là đi học cùng nhau chứ."

"Mẹ không nói dối con đâu, Minh Minh sẽ học cùng lớp với con, đến khi nhập học rồi, sẽ cùng nhau đi học và về nhà nè."

"Thật không?" Khuôn mặt mập mạp của Trầm Sơ vẫn còn đầy nước mắt.

Tô Lạc Duyệt vội vàng gật đầu: "Thật mà thật mà."

Chưa hết, Trầm Sơ lại nhìn sang Tạ Thì Minh bên cạnh, liên tục hỏi: "Anh trai, anh sẽ cùng em đi học và tan học phải không? Không phải nó đúng không? Anh sẽ chọn em phải không? Anh trai?"

Tạ Thì Minh vẫn luôn hoá đá, lúc này khuôn mặt mập mạp của Trầm Sơ sắp kề sát vào trước mặt mình, giống như một viên bánh nếp, hai mắt tròn xoe, má ướt đẫm nước mắt, đáng thương thì đáng thương thật, nhưng sao có cảm giác như hắn đang bày trò?

Trầm Sơ lại xích lại gần hơn, có vẻ như nếu Tạ Thì Minh không lên tiếng, hắn sẽ chủ động "yêu thương anh em" mất.

Thực ra Trầm Sơ rất đẹp.

Hắn rốt cuộc cũng tìm được cách để nắm lấy Tạ Thì Minh!

Há há!

Thật đáng thương, Tạ Thì Minh hiếm khi bối rối, chỉ có thể bất lực gật đầu: "Tôi..."

"Tôi làm gì thèm đi học cùng với nó!"

"Tạ Thì Minh, nó chính là sao chổi, nó…”

Một giọng nói chói tai vang lên từ bên cạnh.

Sắc mặt Chú Phương Trân lập tức thay đổi, lấy tay bịt miệng Tạ Tuấn Trạch: "Con nói nhăng nhít cái gì vậy!"

Sau đó, không đợi Tô Lạc Duyệt và những người khác nói gì, bà ta vội vàng xé nách kéo tai Tạ Tuấn Trạch, rồi ấn đầu hắn xuống, bắt hắn cúi đầu xin lỗi, Chú Phương Trân cũng cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt hoảng sợ: "Con nít không hiểu chuyện nói lung tung, phu nhân ngàn vạn lần đừng so đo với nó, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, không để nó nói năng bừa bãi!"

Lúc này, Tô Lạc Nguyệt lại càng không biết nói gì.

Cũng như không đưa ra bất kỳ phản hồi nào.

Đến lượt Trầm Sóc liếc nhìn hai mẹ con bọn họ, lên tiếng: "Nếu vậy, cô sang nhà phụ làm việc đi."

"Cái gì?" Chú Phương Trân không hiểu ý của câu này.

"Chỉ là chào hỏi thôi."

Trầm Sóc tiếp tục nói: "Đã là người thân của Thì Minh trước đây, quan tâm họ một chút cũng là điều đáng ra phải làm."

Có nghĩa là có thể cho Tạ Tuấn Trạch đến trường mầm non Nam Hoành học.

Chú Phương Trân lập tức lộ vẻ vui mừng, chỉ là chưa kịp nở nụ cười thì nghe Trầm Sóc lại tiếp tục nói…

"Nhưng cũng phải tôn trọng nguyện vọng của các em, thêm vào đó học phí trường mầm non Nam Hoành không hề rẻ, về sau cô sẽ phải tự đưa đón con đi học, còn phải kiếm tiền, vậy thì sang nhà phụ làm việc đi, việc ít, có thể dành thời gian chăm sóc con nhiều hơn."

Chú Phương Trân há hốc mồm nhưng không thể nói được lời nào.

Sang nhà phụ, còn có cơ hội đến nhà chính sao?

Bên kia việc ít hơn, nhưng những người làm việc ở đó, thậm chí nhiều người chỉ là công nhân tạm thời.

Bà ta với con trai ở bên này còn có phòng riêng, đến nhà phụ bên kia liệu có được đãi ngộ tốt như vậy không?

Hơn nữa...... trước đây Chú Phương Trân nghĩ trong đầu là—— để con trai mình được thơm lây Tạ Thì Minh, không chỉ có thể học ở trường mầm non Nam Hoành đó, tiện thể còn có thể đưa đón Tạ Thì Minh đi học, như vậy sẽ không phải tốn nhiều công sức, có lẽ tiền cũng không cần tốn nhiều, dù sao nhà họ Trầm cũng có rất nhiều tiền.

Nhưng bây giờ...... bà ta coi như là chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn?

Ở bên này còn có thể lôi kéo làm quen với Tạ Thì Minh, tạo dựng mối quan hệ, hơn nữa còn có thể tiếp xúc với chủ nhà, kết quả bây giờ thì hay rồi, con trai đi học không chỉ phải tự mình bỏ thời gian bỏ công sức, còn phải gánh vác đủ loại chi phí học tập, thậm chí phải rời khỏi nhà chính bên này, sau này muốn sang đây cũng không biết đào đâu ra lý do, ngay lập tức trở thành “người dưng”.

Nhưng Chú Phương Trân có thể nói gì?

Từ chối?

Nếu bà ta lại mở miệng nói gì đó, thì đó chính là không biết điều, điểm này bà ta vẫn biết, hơn nữa đối mặt với Trầm Sóc, bà ta cũng không không biết vì sao bản thân không dám mở miệng nữa, vì vậy lúc này chỉ có thể nuốt lời vào bụng.

Không chỉ vậy, còn phải cảm cảm ơn cảm tạ một phen......

Trầm Sơ ở bên cạnh nhìn thấy, chỉ có một chữ—— tuyệt!

Ừ ừ, sau này sẽ không cần nhìn thấy hai mẹ con này nữa, hê hê.

Vấn đề đã được giải quyết, Tô Lạc Duyệt muốn đưa Trầm Dật và Hà Lâm đến phòng khách để nói chuyện, vì vậy xoa xoa cái đầu nhỏ của Trầm Sơ: "Được rồi, đừng khóc nữa, cùng Minh Minh về phòng đọc sách đi."

Trầm Sơ lắc đầu: "Mẹ, con muốn xem phim hoạt hình."

"Cái gì?"

"Con nói con muốn xem gì? Phim hoạt hình?!"

Tô Lạc Duyệt vô cùng kinh ngạc, Trầm Dật thậm chí còn kinh ngạc đến trợn to mắt, ngay cả Trầm Sóc đang định rời đi cũng dừng bước, quay lại nhìn về phía Trầm Sơ, Tạ Thì Minh cũng vậy, cậu ấy quay đầu nhìn Trầm Sơ, có lẽ đã trải qua sang chấn gì đó, lúc này so với những người khác, cậu ấy trông có vẻ bình tĩnh hơn.

Trầm Sơ: "..."

Cái gì vậy, sao nhìn ai cũng như bị sốc vậy nhỉ! Ở độ tuổi này chủ động xem phim hoạt hình mới là bình thường, sao mọi người lại phản ứng như thể hắn cái gì đó rất kỳ lạ, phản ứng này có thực sự đúng không?!