Chương 85

Chương 85

Sau này (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Thực ra người nọ xác thật là Phương Minh Diễn, người còn lại là Trác Hải.

Trác Duyệt nhờ nam nhân giúp cậu tìm Trác Hải. Cậu ta vẫn còn duy trì bộ dáng ăn hại không làm việc đàng hoàng, xun xoe nịnh bợ quấn lấy một tên gọi là "Đại ca" trong bang phái, làm những chuyện đòi nợ bẩn thỉu. Lúc tìm thấy cậu ta, cậu ta đang dùng gậy gộc đập phá một tiệm sách nhỏ đã đóng cửa, chủ tiệm sợ tới mức lui vào trong góc phát run.

Chính Trác Duyệt từng bị bọn vay nặng lãi bức qua, cậu biết có bao nhiêu khủng hoảng và bất lực. Giờ lại thấy Trác Hải làm loại chuyện này, trầm mặt tiến lên hung hăng cho cậu ta một bàn tay. Trác Hải bị cái tát thình lình này đánh tỉnh, sau khi nhận rõ người trước mặt, nhất thời cứng đờ. Tầm mắt chuyển tới nam nhân phía sau Trác Duyệt, sợ tới mức sắc mặt xám như tro tàn, rút lui nửa bước, khô cằn nói: "Các người như thế nào...... Tìm đến nơi này?"

Trác Duyệt thanh âm lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ rằng tôi muốn đến tìm cậu? Nếu không phải cha nhờ, tôi tuyệt không muốn nhìn thấy mặt cậu. Thu thập đồ đạc cùng tôi trở về mừng năm mới."

Trác Hải tự biết chuyện từng làm với quá mức độc ác lại quá mức bẩn thỉu, giờ nào dám cùng cậu tranh luận, huống chi đứng sau còn có một ác ma khiến cậu ta phát khϊếp. Cậu ta vội ném gậy gộc, thành thật lên xe. Cho nên mới có một màn ba người về trấn Kim An mừng năm mới. Hai lão nhân gia thấy ba người trở về thì rất kinh ngạc, sau khi biết được Phương Minh Diễn là sếp lớn của Trác Duyệt, nhiệt tình mời anh vào hảo hảo chiêu đãi một phen.

Trong bữa cơm, hai cụ vẫn cố gắng khuyên bảo Trác Hải lưu lại với bọn họ, nói muốn tìm một công việc cho cậu trên trấn. Trác Hải không chịu, hùng hùng hổ hổ từ chối. Phương Minh Diễn thản nhiên quét mắt liếc nhìn cậu ta nói: "Tôi ngược lại cảm giác sống ở trấn nhỏ này thực không tồi, ít nhất sẽ không bị người ta nhốt vào tầng hầm ngầm xem chương trình thực tế."

Sắc mặt Trác Hải trắng bệch, sau một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Con lưu lại."

Hai lão nhân bị chuyển biến đột ngột này làm cho giật mình hai mặt nhìn nhau, Trác Duyệt nghi hoặc nhìn nhìn nam nhân bên cạnh, đối phương mỉm cười với cậu, trong mắt đều là ôn nhu.

Ăn xong bữa cơm tất niên, Trác Duyệt chủ động rửa bát, Phương Minh Diễn đứng bên cạnh cậu giúp cậu lau khô bát đĩa. Cậu có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, em tự làm được."

Nam nhân cười dịu dàng: "Sợ anh lau không sạch?"

"Đương nhiên không phải." Trác Duyệt trầm ngâm một lát, dùng ánh mắt đen láy nhìn anh nói: "Chủ nhân, lần này em mời ngài cùng trở về, là muốn...... nói rõ với bọn họ."

Phương Minh Diễn giật mình, buông cái đĩa trong tay xuống, nói: "Em đã nghĩ kỹ chưa?"

"Em đã nghĩ thật kỹ." Cậu rũ mắt xuống: "Chung quy bọn họ cũng là người nhà em, em không muốn lừa gạt bọn họ."

"Cha mẹ nuôi của em tương đối bảo thủ, có khả năng sẽ không dễ dàng chấp nhận quan hệ như vậy. Nếu em muốn nói, cần uyển chuyển một chút."

"Ân." Cậu gật đầu.

Buổi tối ngày đó, Trác Duyệt và cha nuôi ở ngoài nhà nói chuyện hồi lâu, khi trở về mặt đều đỏ bừng vì đông lạnh. Phương Minh Diễn nhíu nhíu mày, đưa tay xoa má sưởi ấm cho cậu. Trác Thanh thấy hai người như thế, khe khẽ thở dài, nói: "Phương tổng, đứa nhỏ Trác Duyệt này vẫn thực cô đơn, phiền toái cậu sau này...... chiếu cố nó thật tốt."

"Cháu sẽ ." Phương Minh Diễn trả lời phi thường nghiêm túc.

Mùng một năm mới, hai người liền ngồi trên phi cơ đến thành G. Từ sau khi Phương Tử Hạ không còn quay phim, liền về thành G làm giáo sư giảng dạy cho một học viện điện ảnh. Tim của ông không tốt lắm, phu nhân Tiêu Mi vẫn luôn bồi bên cạnh ông chăm sóc, coi như là một đôi ân ái kiểu mẫu trong giới điện ảnh.

Phương Minh Diễn kéo tay Trác Duyệt xuyên qua hành lang, trực tiếp đi đến thư phòng, hướng tới phụ thân đang xem sách trực tiếp nói: "Con từng nói chờ con tìm được đối tượng kết hôn liền mang đến cho cha xem, hôm nay con mang người đến. Cậu ấy gọi là Trác Duyệt, là người con yêu."

Trác Duyệt bị anh không chút kiêng kị nào giới thiệu như vậy mà mặt đỏ tai hồng, cũng không biết nên xưng hô như thế nào, quẫn bách cúi đầu nói: "Phương đạo diễn, ngài hảo."

Nghe được người hầu báo tin, vừa lúc Tiêu Mi vội vàng vào liền nghe con trai của mình hùng hồn tuyên bố, bà phốc xuy bật cười một tiếng, đi tới nói: "Thật là cha có cái dạng gì con trai liền có cái gì dạng vậy, cha con hai người đều một dạng đức hạnh, đều là đột ngột như vậy, cũng không sợ người ta xấu hổ."

Trác Duyệt thấy dung mạo nàng thì có chút sửng sốt, đỏ mặt thành thật nói lời khen từ tận đáy lòng: "A di, người rất xinh đẹp."

"Xinh đẹp là từ dùng để hình dung thiếu nữ trẻ, cô già rồi, bất quá nghe được lời tán dương này cô vẫn thực vui vẻ a." Tuổi tác dường như không thể phai mờ vẻ đẹp của bà, dáng người vẫn thướt tha thùy mị, dung mạo vẫn kiều diễm y như những tháng năm còn trẻ, đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu, bà trên dưới quan sát Trác Duyệt một phen, quay sang con trai nói: "Ân, chính là cái người trên mạng kia nha, mẹ nói với cha con rồi mà ông ấy còn không tin. Đúng rồi, tiểu tử anh tuấn như vậy làm sao con lừa được tới tay?"

Phương Minh Diễn: "...... Mẹ!"

"Tiểu Mi, đi pha trà." Phương Tử Hạ ngồi ở sau bàn mở miệng nói. Khi ông nói chuyện có một loại khí thế không giận mà uy, khiến người ta không tự giác mà khẩn trương lên. Hiện tại Trác Duyệt đã hiểu khí chất cường thế ổn định cùng khả năng chưởng khống toàn cục trên người Phương Minh Diễn là từ đâu mà đến .

"Được." Thấy ông mở miệng, Tiêu Mi xoay người liền đi.

Việc pha trà này tự nhiên không tới phiên nữ chủ nhân tự mình làm, ông cố tình muốn đẩy bà đi mà thôi. Bất quá Trác Duyệt có chút minh bạch ông làm như vậy là vì cái gì, cậu không nghĩ tới mẹ của Phương Minh Diễn lại có tính cách hoạt bát thú vị như vậy, nếu bà còn ở đây chỉ biết đề tài sẽ không ngừng xiên xẹo đến phương trời nào......

Phương Tử Hạ giương mắt nhìn con trai, trầm giọng nói: "Trước kia khi con muốn bước vào giới điện ảnh làm đạo diễn cha từng hỏi vấn đề này của con, hôm nay cha hỏi lại một lần, đây là quyết định đã trải qua suy xét thận trọng sao?"

"Vâng." Phương Minh Diễn trả lời phi thường kiên định, đồng thời gắt gao nắm lấy tay Trác Duyệt.

Phương Tử Hạ nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Trác Duyệt, chỉ nói một chữ "Được" liền lại cúi đầu đọc sách, tựa như bọn họ không tồn tại vậy.

Trác Duyệt sững sờ nhìn nam nhân bên cạnh, Phương Minh Diễn mỉm cười, nói: "Ông ấy đồng ý ."

Cứ như vậy...... Đồng ý?

Trác Duyệt còn đang phát ngốc, đã bị đối phương nắm tay ra khỏi thư phòng.

Tiêu Mi cực kỳ cực kỳ thích tiểu tử dễ thẹn thùng này, nhịn không được liền muốn trêu cậu, hỏi toàn những vấn đề linh tinh: "Con với Tiểu Minh ai ở mặt trên?","Các con có thể đổi vai cho nhau hay không?". Trác Duyệt đỏ mặt không biết nên trả lời như thế nào cho tốt, cậu hiện tại cũng đã hiểu khí chất lưu manh và đam mê đặc biệt kia của Phương Minh Diễn là kế thừa từ ai......

"Mẹ, cậu ấy là của con. Hơn nữa mấy vấn đề này là riêng tư, không phương tiện nói cho người." Nam nhân trực tiếp ôm cậu lên từ trên ghế, khiêng lên vai, mang ra ngoài.

Mấy ngày ngắn ngủi ở thành G trôi qua thật thú vị cũng thực phong phú. Phương Tử Hạ tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn có chút lãnh đạm, nhưng rất nguyện ý thảo luận với cậu về một số vấn đề diễn xuất, đưa ra cho Trác Duyệt rất nhiều rất lời khuyên hữu dụng. Có một lần trò chuyện Trác Duyệt nhịn không được hỏi ông: "Ngài không lo lắng cháu vì mục đích khác mà tiếp cận Minh Diễn sao?"

Phương Tử Hạ liếc nhìn cậu nói: "Đây là chính chuyện của nó. Nó lựa chọn con đường nào cũng được, yêu người nào cũng tốt, đều là nó quyết định. Nếu nó chọn sai, như vậy nó nhất định phải vì sai lầm của mình mà trả giá thật lớn. Ta không thể thay nó gánh vác cuộc đời này, cho nên cũng không phản đối hay nghi ngờ quyết định của nó. Nó là một người trưởng thành, có đầy đủ tâm trí và kinh nghiệm để phán đoán cháu có phải là người thích hợp với nó hay không."

"Ngài thực tín nhiệm anh ấy."

Khóe môi nam nhân hơi hơi nâng lên: "Bắt đầu từ khi nó cự tuyệt sự giúp đỡ của ta, cho đến thành tựu đạt được hôm nay, chứng minh nó có đủ thực lực để người ta tín nhiệm."

"Dù thế nào cháu rất muốn cám ơn ngài, đồng ý cho cháu lưu lại bên cạnh anh ấy." Trác Duyệt đứng dậy, trịnh trọng nói lời cảm tạ.