Chương 5: Cô Giáo Mộ Dung Trong Truyền Thuyết

Ngày thứ hai, sắc trời vừa mới hừng sáng thì đồng hồ báo thức đã vang lên làm cho Cao Bằng đang nằm trên ghế sô pha giật mình tỉnh giấc.

- Ồ, mình đắp chăn lên từ khi nào nhỉ?

Cao Bằng nghi ngờ xoa xoa đầu, nhưng sau đó lại không nghĩ nhiều nữa mà nhảy ra khỏi ghế đi đến phòng tắm rửa mặt.

Rất nhanh hắn đã rửa mặt xong xuôi, sau đó từ trong chiếc cặp lấy ra một cái bánh mì đã sớm được chuẩn bị sẵn rồi nhanh chóng tiêu diệt hết. Cao Bằng cúi xuống lôi kéo Đại Tử từ bên dưới ghế sô pha ra, nhưng Đại Tử vẫn nằm lười biếng trên mặt đất không nhúc nhích để mặc cho hắn kéo, những chiếc móng vuốt màu vàng nhạt cọ sát trên mặt đất phát ra những âm thanh sột soạt.

Buông tên đại gia hỏa trong tay ra, Cao Bằng đứng lên thở hổn hển. Không được, gia hỏa lười biếng này quá nặng, phải tìm cách cho nó tự mình đi mới được.

Ngồi xổm xuống vỗ vỗ phần bối xác cứng rắn trên người Đại Tử,

- Đại Tử, mày phải tự mình đi, nghe hiểu không?

Đại Tử ngẩng lên, hai chiếc râu trên đỉnh đầu cố hết sức lay động một chút coi như đáp lại, sau đó lười biếng nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Cao Bằng không có cách nào khác, cũng không biết tại sao lại thành ra như vậy, gia hỏa này bây giờ càng ngày càng lười. Hắn hơi nhíu mày suy tư một lát, nghĩ đến ở lớp học thầy Trương đã từng ngẫu nhiên nói qua, muốn sử dụng Ngự thú cũng phải chú ý đến phương pháp, tuy rằng chúng bị gọi quái vật, nhưng về bản chất thì bọn nó chỉ khác biệt về sinh mạng trong kiến thức của loài người mà thôi.

Nếu là sinh mạng vậy thì tất nhiên sẽ có vui giận yêu buồn, đã có các loại tính cách thì chắc chắn sẽ các chủng loại quái vật đều không khác biệt quá nhiều, mà sẽ giống như con người.Nhưng cho dù là một người nhát gan có tính cách yếu đuối thì chỉ cần đi đến quân doanh rèn luyện mấy năm, lúc ra ngoài tính cách của hắn chắc chắn sẽ trở nên cứng cỏi, kiên cường hơn rất nhiều.

Cùng đạo lý đó, nếu quái vật tính cách trời sinh thích hợp với chiến đấu thì tất nhiên không cần huấn luyện quá nhiều là có thể trực tiếp trở thành Ngự thú, còn những con quái vật có tính cách không thích hợp với chiến đấu thì cần phải trải qua một phương pháp huấn luyện đặc thù để mài giũa để sau cùng có thể phát sinh thay đổi.

Nhưng mà tuổi của Đại Tử cũng không lớn lắm, chỉ là do quanh năm suốt tháng vẫn luôn ở trong nhà làm cho tính cách trở nên có chút lười mà thôi. Cao Bằng ngồi xổm xuống, nói ra những câu dụ dỗ ở bên tai Đại Tử:

- Có muốn ăn cái gì không? Chúng ta đi ra bên ngoài chơi nhé, ở ngoài đó có rất nhiều sâu nhỏ ăn ngon.

Hai chiếc râu của Đại Tử vẫn luôn hơi lay động đột nhiên cứng đờ, sau đó thẳng tắp dựng đứng lên.

Cái đầu di chuyển sang bên cạnh nhìn chằm chằm vào Cao Bằng làm cho khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

......

Trên cổ Đại Tử có buộc một chiếc vòng cổ bằng da, phía cuối vòng cổ là một bộ xích nhỏ màu xám bạc được Cao Bằng nắm ở trong tay.

Trên đường lớn người đến người đi, trên lưng Cao Bằng có đeo một chiếc cặp sách màu đỏ, tay dắt theo Đại Tử đi bộ ở trong dòng người.

Tuy rằng có người dắt một con rết thì cũng tương đối hiếm thấy, nhưng mà cũng không có hấp dẫn ánh mắt của quá nhiều người. Bây giờ, trên cơ bản thì nhà nào cũng đều nuôi quái vật, giống như những sủng vật chó mèo trước tai biến vậy.

Hơn nữa quái vật cũng có rất nhiều loại, dù cho phần lớn người đều thích nuôi dưỡng những con sủng vật nhỏ đáng yêu hoặc là những con quái vật uy phong thần tuấn, nhưng vẫn luôn có số người không lại không thích đi theo con đường tầm thường đó, họ chỉ thích các loại quái vật nhỏ có hình thù kỳ quái.

So sánh với các loại khác thì con rết này tuy rằng vừa nhìn thấy thì có cảm giác rất xấu, nhưng nếu cẩn thận quan sát vài lần, sẽ phát hiện thế nhưng nó cũng có vẻ đẹp riêng của mình!

Trên đường người đi lại có không ít, rất nhiều người đều có dắt theo sủng vật nhỏ của bọn họ đi dạo phố, nhưng bất kể dắt theo loại quái vật nào thì trên cơ bản đều sẽ buộc một cái dây thừng ở bộ phận quan trọng rồi bị chủ nhân nắm trong tay.

Phương pháp này rất đơn giản, thậm chí có rất nhiều quái vật đều có thể nhẹ nhàng thoát khỏi đoạn dây thừng tinh tế kia, nhưng thứ dây thừng dắt không phải là quái vật, mà là sự tôn trọng đối với những người khác.

Rất nhanh đã tới trường học, khoảng cách từ trường học với nhà của Cao Bằng cũng không tính là quá xa, chỉ có lộ trình nửa giờ đi bộ. Hiện giờ tất cả các trường học đều là trường công lập, các công tác quản lý đều do quốc gia đảm nhận, đồng thời chính phủ nghiêm cấm tư nhân xây dựng trường học.

Giáo dục từ trước đến nay đều là vấn đề rất quan trọng, đặc biệt là trong thế giới mới này. Tư tưởng của trẻ em là đơn thuần nhất, cũng dễ dàng bị lừa dối nhất, đó là thời kỳ chuyển biến tư tưởng quan trọng ảnh hưởng đến tư duy cả đời của một người.

Ở thời kỳ hòa bình trước kia một cái trẻ em đầu gấu sau khi lớn lên có thể trở thành một người lớn đầu gấu, điều đó nhiều lắm cũng chỉ tạo thành rối loạn quy mô nhỏ. Nhưng tại thế giới mới này, ai cũng không thể biết trước được thành tựu tương lai của một người, nhỡ may người này lại cùng với một quái vật cao cấp nào đó ký kết huyết khế, đến khi đó lực phá hoại đã không phải tính toán bằng một người, hai người rồi.

Cao Bằng học ở trường cao đẳng trung học thứ ba của Trường An nằm ở ngoại ô thành phố, ngay bên cạnh căn cứ huấn luyện của đại đội cảnh sát võ trang thành phố Trường An, nếu lại đi tiếp một khoảng không xa là có thể ra khỏi thành phố rồi.

Không ít nơi bên ngoài thành phố đã biến thành rừng rậm nguyên thủy, rừng rậm liền đại biểu cho những điều không biết cũng đại biểu cho sự nguy hiểm.

Tuy nhiên, đó chỉ là những nơi rừng rậm hoang vắng thôi, còn tình huống cơ bản của rừng rậm xung quanh thành phố Trường An đều đã được chính phủ thăm dò, quái vật nguy hiểm hầu như không tồn tại, cho dù có cũng đã bị ngự sử cao cấp của thành phố Trường An tiêu diệt rồi.

Hơn nữa ở bên ngoài rừng rậm còn có trạm gác của quân đội canh gác, quái vật có tính nguy hiểm căn bản không thể chạy ra từ rừng rậm, chỉ có một ít quái vật cấp thấp có tính uy hϊếp không lớn mới ngẫu nhiên từ nơi xa đi đến, lảng vảng ở vùng ngoại ô, cung cấp đối thủ cho các học sinh hoặc các Ngự Sử của thành phố Trường An luyện tập.Ở cửa trường dừng lại một loạt xe của trường học có màu đỏ đen, sàn xe được cố định bởi một tầng vòng thép vững chắc, ở bên ngoài vòng thép còn nhô ra một số gai nhọn. Tầng ngoài cùng của xe còn được gia cố bởi ba tầng thép tấm to bằng ngón cái, lốp xe cũng được làm từ tài liệu có tính chất đặc biệt, đó là một loại cây cao su biến dị xuất hiện sau khi thế giới này đại biến. Lốp xe được làm từ loại cao su biến dị này rất cứng cỏi và giàu độ co dãn, những viên đạn có đường kính nhỏ cũng không thể bắn xuyên qua được.

Cao Bằng không nhịn được phải nhìn những chiếc xe này thêm vài lần, sau đó hơi chép miệng, quái vật dưới cấp tinh anh chắc khó có thể uy hϊếp được nó.

- Học sinh lớp mười một ban ba tập trung ở chỗ này.

Cổng trường vang lên một tiếng la.

Ở cửa một chiếc xe có một người phụ nữ cao chừng 1m7, trên người mặc một chiếc áo gió bằng da màu đen, bên dưới là một chiếc quần bò của nữ đang giơ một tấm biển lên cao, trên đó có viết bốn chữ to lớp mười một ban ba.

- Cô Mộ Dung, chào buổi sáng.

Cao Bằng chạy tới, lễ phép lên tiếng chào hỏi.

Mộ Dung Thu Diệp có cân nặng gần hai trăm cân, nàng mỉm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng:

- Bạn học Cao Bằng đến rồi sao, trò lên xe trước đi.

Có hai loại học sinh thường được giáo viên yêu thích, một loại là học sinh có thành tích tốt, một loại khác chính là ở học sinh hay nghịch ngợm gây sự trong lớp.

Cao Bằng chắc chắn thuộc loại trước, dù sao hắn cũng là người đứng thứ tư của năm thứ nhất, hơn nữa ngày bình thường đều im lặng ít nói không gây chuyện, để cho giáo viên rất yên tâm.

Lúc lên xe, ở trên đã có một ít đồng học đang ngồi đó, nhân duyên ở lớp học của Cao Bằng có thể nói là không tốt cũng không kém, thuộc về loại tồn tại phổ thông bình thường.

Đương nhiên, chuyện này là do bản thân Cao Bằng cho rằng như vậy, trên thực tế lúc cha mẹ Cao Bằng cùng lúc qua đời, còn thành tích học tập lại một đường nghịch thiên xông lên vị trí thứ tư thì trong mắt của bạn học hắn chính là một tồn tại rất độc đáo.

Tay phải của Cao Bằng dẫn theo Tử Bối Hoàng Trảo Ngô thu hút rất nhiều ánh mắt của bạn học.

- Đáng yêu quá!

- Con rết nhỏ rất khốc.

- Oa, nó hình như là Tử Bối Hoàng Trảo Ngô đi, ở trong những quái vật có phẩm chất phổ thông thì cũng xem như khá cao cấp, không nghĩ tới trong nhà Cao Bằng lại có một con Ngự thú lợi hại như vậy.

- Nhưng mà nghe nói Cao Bằng không phải là cô nhi hay sao, hắn ở nơi nào lấy được một con Tử Bối Hoàng Trảo Ngô chứ.

Trong xe đột nhiên vang lên một giọng nói làm cho không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

- -------------------