Chương 19:

Tầng hầm vốn dùng làm phòng tập đã hoàn toàn biến dạng, mọi thiết bị đều bị mang đi, nửa diện tích được chuyển thành bể bơi sâu đến ba mét, còn chưa vào nước; nửa còn lại chuyển thành phòng luyện kim, lò luyện kim công nghiệp đã được lắp đặt xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa vào sử dụng.

Một đống kim loại và đá các loại được xếp cạnh lò luyện, Kỳ Trạch đang đứng đó lật tới lật lui, thần sắc chăm chú.

“Nhìn cậu giống như đang chuẩn bị chế tạo một món vũ khí thuộc tính, định làm để cho Âu Dương Diệp tham gia giải đấu dị năng giả phải không?” Nghiêm Quân Vũ hỏi cậu, “Nếu không sống bên cậu một đoạn thời gian, e rằng tôi cũng cho rằng cậu đã điên rồi. Trước khi thi đấu, sẽ có nhân viên công tác chuyên môn đo lường thuộc tính dị năng và cấp bậc của Âu Dương Diệp, cậu cho là y sẽ thuận lợi thông qua cửa ải đó sao?”

Hắn lắc đầu một cái, tự giễu, “Được rồi, coi như tôi lắm lời. Qua mặt máy móc tựa hồ là chuyện cậu quá sở trường. Cậu luôn có thể biến cái không thể trở thành có thể…”

Hắn trở nên trầm mặc, bởi sự thực đã bày trước mắt, con người mang gene các-bon yếu ớt này biết cách hấp thu các loại nguyên tố thuộc tính, sau đó dẫn chúng vào những món đồ cậu tự tay chế tạo, như tiếp thêm cho nó một sinh mệnh. Thường thức, thường quy, thường lý (lẽ thường), những nguyên tắc ấy mỗi khi đặt trên người cậu lại bị đập cho tan nát.

“Thật sự muốn biết cậu sẽ làm được đến mức nào.” Nghiêm Quân Vũ cảm khái tự đáy lòng.

Kỳ Trạch hiện tại đang dừng ở tu vi Luyện Khí kỳ, còn chưa thể sử dụng thần thức và linh nhãn, bản thân cậu cũng chẳng biết vật liệu mình lấy ra chứa đựng bao nhiêu linh khí và tạp chất, cái nào có thể sử dụng, cái nào cần phải loại bỏ. Lần mò bằng cảm giác trong phút chốc, sau đó cậu không thể không từ bỏ ý nghĩ sử dụng vật liệu có sẵn trên Tinh hệ Hắc Nhãn.

Trong quá trình luyện chế ra Linh Vũ, nếu bản thân luyện khí sư còn không thể biết đặc tính chất liệu, e kết quả tạo thành chỉ có thể là một món hàng phế phẩm mà thôi. Cậu cố nén đau lòng, móc túi càn khôn lấy ra hai mảnh đá Kết Vực, ném vào lò luyện kim. Đá Kết Vực, tên cũng như nghĩa, chính là tự hình thành (kết) một khu vực (vực), vừa hấp thu được linh khí Ngũ hành, vừa có khả năng chứa đựng âm dương nhị khí, còn có thể đan dệt thời gian và không gian, cho nên chúng thường được luyện khí sư sử dụng để làm dụng cụ trữ đồ.

Mà Kỳ Trạch thì cực thích dùng nó như một chất nền, bởi nó có tác dụng dung hợp vô hạn các loại vật liệu thuộc tính, là môi giới tốt nhất để chế tạo Linh Vũ trưởng thành.

Luyện khí sư nỗ lực cả đời cũng vì muốn tạo ra Thần Khí đỉnh cao. Những vũ khí làm ra trong quá trình chế tạo trước đó chỉ được coi là vật thử nghiệm, theo từng bước đẳng cấp nâng lên sẽ dần dần loại bỏ những tác phẩm thất bại. Chỉ riêng Linh Vũ cuối cùng, nó sẽ cho họ cơ hội phi thăng, hoặc kéo họ ngã xuống thật sâu, vĩnh viễn không thể nào đứng dậy.

Linh Vũ trưởng thành tuy rằng tồn tại, nhưng trên cơ sở chất môi giới dùng vật liệu thần cấp mà thành, còn Kỳ Trạch lại đi ngược con đường cũ. Cậu có thể chọn cách không ngừng tạo ra Linh Vũ càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cũng có thể chọn cách cả đời chỉ chế tạo một thanh Thần Khí. Sức mạnh dung hợp định trước con đường cậu chứng tỏ bản thân rộng lớn hơn hẳn so với nhiều người khác.

So sánh đơn giản thế này: Mới tu luyện, vật liệu sử dụng là loại thấp kém nhất, Linh Vũ rèn ra cũng nhỏ yếu tương đương, muốn nó trở nên mạnh mẽ nhất định phải dùng vật liệu tốt hơn. Điều này giống như rải rơm trên đất làm móng rồi xếp gạch xây nhà, gạch xếp càng cao, nền móng càng yếu ớt, sớm muộn cũng đến một ngày không kham nổi sức nặng của phần khối lượng bên trên mà sụp đổ. Ngược lại, dùng kim cương cứng rắn nhất làm nền, bạn muốn xây bao nhiêu tầng lầu cũng chẳng cần phải e dè vấn đề sức nặng.

Thế nên, muốn rèn Thần Khí, đầu tiên phải chuẩn bị linh vật thần cấp tương ứng làm mầm.

Linh căn đặc thù cho phép Kỳ Trạch trong quá trình chất chồng rơm rạ và gạch miếng sẽ hòa lẫn chúng, tạo ra chất liệu hoàn toàn mới, sau đó liên kết chúng thành một thể, dù sau đó có thêm vào những vật liệu khác tốt đến bao nhiêu hoặc nặng nề hơn bao nhiêu, chúng vẫn có thể dung hợp một cách hoàn mỹ, hoàn toàn không vướng phải nguy cơ đổ sập.

Càng thần kỳ hơn là, lúc người khác phải chế phục linh hỏa để tinh luyện vật liệu, sức mạnh dung hợp trong cơ thể Kỳ Trạch cho cậu khả năng tinh luyện không cần linh hỏa. Kể từ khi bắt đầu học luyện khí, cậu vẫn luôn sử dụng thanh đỉnh không có linh tính, mỗi khi dùng đến nó lại phải tự mình lên lửa, thế nên bị cha cậu ban cho đạo hiệu Thanh Đỉnh chân nhân.

Bên ngoài vẫn lấy biệt danh này làm chứng cứ mà cười nhạo cậu tu vi thấp kém, lại chẳng biết bên trong ẩn giấu chân tướng doạ người như thế. Bởi vậy, khi ác chiến bùng nổ, các Đại trưởng lão mới phải hợp lực đưa cậu trốn đi.

Cậu là vì luyện khí mà sinh, câu nói này không có nửa phần phóng đại, chỉ cần cậu còn sống, Thái Huyền thần tạo sẽ không bao giờ ngã xuống.

Lưu lạc tới Hải Hoàng tinh, Kỳ Trạch phát hiện trên đời hóa ra còn tồn tại thứ tốt như lò luyện kim, lửa trong lò hoàn toàn không cần mình khống chế, so với linh hỏa còn có nhiệt độ cao hơn, chỉ cần đưa vào một luồng sức mạnh dung hợp, vật liệu cứng rắn đến đâu cũng bị hòa tan dễ như ăn cháo. Quả thật là công cụ được tạo riêng cho mình cậu.

Nghĩ tới đây, cảm giác đau lòng khi phải dùng hai khối đá Kết Vực bỗng nhiên giảm hẳn, cậu nhìn vào lỗ hổng trước lò luyện, điều chỉnh nhiệt độ và lượng linh khí đưa vào. Linh nhãn chưa mở, cậu đang lo lắng không thể nắm chắc thời điểm tốt nhất bắt đầu rèn đúc vật liệu, lại phát hiện khoa học kỹ thuật hiện đại vô cùng có… tình người, còn mở một khe hở trong suốt phía trước cái lò. Đến nước này, có là luyện khí sư gà mờ nhất cũng phải biết đường mà hoàn thành xong bước đầu tiên.

Thời khắc hai miếng đá Kết Vực chuyển thành dạng lỏng, Kỳ Trạch điều khiển cánh tay máy dẫn nó chảy ra, chứa trong một rãnh nhỏ. Dung nham hừng hực như lửa đỏ khiến không khí chung quanh tựa hồ sôi trào theo nó, thái dương Kỳ Trạch chảy xuống một giọt mồ hôi, còn chưa kịp rơi xuống đã bốc hơi sạch sẽ. Mức nhiệt độ này sắp vượt khỏi cực hạn mà cơ thể chịu đựng.

Nghiêm Quân Vũ cảm giác linh hồn dần dần trở nên vặn vẹo trong nguồn nhiệt cực cao, vội vã lui lại vài bước, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Lửa này không đơn thuần là lửa bình thường vẫn cháy trong bếp, nó không ngừng hấp thu nguyên tố “hỏa” xung quanh, hình thành trên không trung một vòng xoáy nhỏ, khiến nhiệt độ mang tới công kích cực kỳ mạnh mẽ, thiêu đốt thể tinh thần đến mức bỏng rát. Hai viên đá nóng chảy kia cũng không phải đá bình thường, mà như vật sống di động không ngừng, dần dần ngưng tụ thành hai thanh trường kiếm đen giống nhau như đúc.

Kỳ Trạch vô cùng bình thản trước cảnh tượng thần kỳ ấy, mở nút không gian lấy ba món đồ: Một cây búa sắt, một kềm sắt, và một khối sắt rất lớn hai đầu hơi nhọn (cái đe). Nghiêm Quân Vũ không biết khối sắt gọi là gì, nhưng đoán rằng nó là một loại công cụ để rèn vũ khí.

“Cậu thật sự định chế tạo vũ khí thuộc tính ngay tại chỗ.” Hắn trầm mặc hồi lâu mới buông lời nhạt nhẽo, vẻ kinh ngạc đã mất tăm mất tích, sóng gió trong lòng vẫn khó mà yên ổn.

Hắn từng thấy Mục Nhiên chế tạo cơ giáp, so với tuyệt kỹ độc môn của Mục gia, Kỳ Trạch bất kể là sử dụng công cụ hay phương pháp tinh luyện, đều chỉ có thể dùng hai chữ “nguyên thủy” để hình dung. Nhưng trong bầu không khí nguyên thủy ấy, hai thanh trường kiếm bỗng dưng được thêm cái chất hào hùng khó có thể hình dung, chúng dường như xuyên qua dòng lũ thời gian cổ xưa, vô tận và bất biến, phá tan vạn ngàn ngôi sao nơi không gian mênh mông, rồi ở bên trong căn phòng sâu trong lòng đất chật chội, tối tăm, khô nóng, chúng ngưng tụ ra hồn phách.

Chúng dường như đang sống!

Nghiêm Quân Vũ lắc đầu một cái, cười thầm mắt mình bị quáng mất rồi, vậy mà sinh ra suy nghĩ hoang đường như thế, chỉ sau một giây, vẻ tự giễu đông cứng trên gương mặt. Chỉ thấy Kỳ Trạch dùng kìm sắt cắp một thanh kiếm trong đó ra, đặt lên khối sắt rồi gõ liên hồi vào nó, leng keng leng keng, leng keng leng keng, âm thanh của nhịp búa gõ không ngừng vang vọng. Trong không gian khép kín, những tia lửa như những chiếc vảy vàng dường như nghe thấy lời kêu gọi, từ bốn phương tám hướng túa ra, xuyên qua vách tường, xuyên qua thân thể, xuyên qua mọi cản trở, ào ạt ùa vào thân kiếm.

Trường kiếm đen kịt thô ráp dần dần bừng lên, ánh sáng lưu chuyển, hoa văn hỏa diễm nhớp nháy liên hồi, sau đó dung hợp dưới những nhát búa. Toàn bộ cơ thể Kỳ Trạch được bao phủ trong quầng sáng đỏ chói mắt, khuôn mặt tinh xảo bỗng chốc mơ hồ. Cậu rất nóng, đã cởϊ áσ ngoài, chỉ mặc một chiếc quần dài, từng giọt mồ hôi men theo những vết hõm cơ bắp chảy xuôi xuống dưới, rơi trên đất đọng thành một vũng nước nhỏ.

Nghiêm Quân Vũ không cách nào tới gần, ánh mắt dính trên người cậu thật lâu không thể dời đi. Kỳ Trạch như thế hắn chưa từng thấy, nghiêm túc, chăm chú, trong mắt tràn đầy nồng nhiệt và chấp nhất.



Kỳ Trạch không biết khi mình đang mải mê trong công việc, một luồng hồn phách đang quan sát gần bên, trong mắt trong tim cậu bây giờ chỉ có trường kiếm trong tay đã ra hình ra dạng. Tu luyện tới Kim đan kỳ, rèn đúc Linh Vũ sẽ không cần phải sử dụng búa, kìm và đe sắt nữa, chỉ cần một ý niệm, dung dịch bên trong lò luyện sẽ tự ngưng tụ thành hình dáng mà luyện khí sư mong muốn. Sau đó họ chỉ cần làm thủ quyết, khắc Linh Ngôn và Linh Trận vào Linh Vũ, trải qua buổi lễ tế linh là coi như đại công cáo thành.

Tốc độ Kỳ Trạch thăng cấp rất nhanh, chỉ mất hai năm đã hoàn toàn thoát khỏi quá trình rèn đúc Linh Vũ thủ công. Nhưng bây giờ, khi cậu lần nữa cầm đe cầm búa mới nhận ra mình bỏ lỡ điều gì. Nguyên tố “hỏa” đậm đặc thông qua thân thể cậu tụ hợp vào trường kiếm, không ngừng cọ rửa kinh mạch cậu, lưu lại một phần trong đan điền, ngưng tụ thành linh dịch. Quá trình tuy rằng nóng rất khó mà chịu được, nhưng hiệu quả so với hấp thu linh thạch hơn gấp trăm lần.

Cánh tay, cơ thể ban đầu còn hơi ê ẩm, bây giờ lại tinh lực dồi dào, dường như sức lực tiêu hoài không hết. Cái gọi là “thiên chùy bách luyện phương thành cương”*, phỏng chừng chính là như vậy. (垃圾星 千锤百炼方成钢 – cùng nghĩa với có công mài sắt có ngày nên kim)

Xong được một phôi kiếm, lại dùng dịch năng lượng nhúng vào nước lạnh tăng cường độ cứng, Kỳ Trạch tự nhủ, “Phụ thân, hài tử hiểu rồi. Hiểu vì sao lúc trước con ném búa sắt người đưa, người lại lộ ra vẻ thất vọng. Nực cười con còn vì tu vi thăng tiến nhanh chóng mà cảm thấy đắc chí, lại quên mất thân là một luyện khí sư, điều cần nhất chính là tích lũy dần dần. Người đưa con cây búa không phải muốn con rèn đúc Linh Vũ, mà muốn con rèn đúc chính mình, đúng không? Nếu con biết nghe lời hơn, bước chậm hơn, phải chăng sẽ chẳng lưu lạc đến bước đường này?”

Cậu cúi đầu, nhìn đe sắt còn đặt trên bàn, nhìn trường kiếm ánh sáng rực rỡ, linh khí di động dọc trên thân, thư thái mỉm cười, “Thế nhưng bây giờ còn chưa muộn. Luyện khí đầu tiên phải luyện tâm, điều này hài tử đã hiểu, tương lai sẽ không khiến người thất vọng, cũng sẽ không để liệt tổ liệt tông thất vọng.”

Chế tạo phôi kiếm chỉ là bước đầu tiên, muốn Linh Vũ có khả năng phòng ngự mạnh mẽ và lực công kích sắc bén, nhất định phải khắc Linh Ngôn và Linh Trận thêm vào. Quá trình này gọi là phụ linh, dùng ngôn ngữ thông dụng của tinh tế thì tương tự với gia công.

Luyện khí sư bậc cao chỉ cần bấm thủ quyết là có thể phụ linh, bên trong một thủ quyết bao hàm ngàn vạn, thậm chí mấy trăm ngàn Linh Ngôn Linh Trận, có chúng hỗ trợ lẫn nhau, Linh Vũ mới có thể bộc phát thực lực cường đại. Về phần luyện khí sư sơ cấp, họ chỉ có thể dựa vào giũa sắc mà khắc từng Linh Ngôn và Linh Trận một vào, qua nhiều lần rèn luyện mới bảo đảm tính bền chắc. Quá trình này chỉ có thể dùng cụm từ vượt qua gian khó để hình dung.

Kỳ Trạch ban đầu cảm thấy rất phiền phức, hận không thể trong một đêm tìm về Tu vi Kim đan kỳ. Nhưng bây giờ, cậu chân thành cảm tạ trời cao đã đưa mình đến Hải Hoàng tinh, không có đoạn thời gian này, vĩnh viễn cậu sẽ không biết mình thiếu hụt cái gì.