Chương 30.1

Khoảnh khắc những người khác đều đang mê mải với biến cố trên võ đài, Nghiêm Quân Vũ ngay lập tức phát hiện Kỳ Trạch đã đi ra. Cậu chăm chú nhìn Âu Dương Diệp không chớp mắt, trong mắt ngập tràn niềm vui sướиɠ và mong đợi thuần nhiên. Da dẻ cậu nhợt nhạt hơn nhiều so với ngày xưa, con ngươi đen hơn, sáng hơn, dường như có vô vàn ánh sao hội tụ trong hai viên bi trong trẻo ấy, người được cậu nhìn cũng đang ngước lên nhìn cậu, chỉ mỗi câu nói kia cũng khiến cậu bừng nở một nụ cười tinh khiết đến tận cùng.

Nụ cười này quen thuộc như thế, chấn động đến mức đầu Nghiêm Quân Vũ vang lên những tiếng ong ong. Trong phút chốc, hắn có cảm giác tim mình sắp nổ tung, rồi một giây sau, những bứt rứt không yên đều tan thành mây khói. Hắn xoa trán, đang định đến gặp người ta lại phát hiện thân ảnh thon dài đã biến tăm không thấy.

Hắn lập tức đứng dậy, chân như bị khống chế bám theo, lại bị Nghiêm Bác vội vàng bước tới chặn lại, “Cậu đi đâu? Thi đấu vừa mới bắt đầu.”

Đi đâu nhỉ? Nghiêm Quân Vũ mờ mịt, mình không cách nào trả lời câu hỏi này.

“Định vào phòng nghỉ hút điếu thuốc.” Hắn sờ túi áo.

“Vậy chờ chút xíu, hai chúng ta cùng đi. Ông đây suýt nữa thì bị Âu Dương Diệp hù chết. Mới cấp bốn sơ giai đã hoàn mỹ khống chế nguyên tố lực như thế, cmn yêu nghiệt à! Bây giờ Âu Dương Đào còn muốn giao quyền thừa kế cho Âu Dương Đoan Hoa cũng có mà mơ. Sau cuộc tranh tài này, không chừng Âu Dương gia thay người lãnh đạo!” Nghiêm Bác đưa một điếu thuốc lên miệng ngậm, nói tiếp, “Tôi muốn kéo Âu Dương Diệp về, cậu thấy sao?”

“Chờ thi đấu xong rồi nói. Âu Dương Đoan Hoa sẽ không cam lòng, hai anh em họ một khi gặp gỡ, nhất định phải chết một người.” Nghiêm Quân Vũ chắc chắn.

Bóng dáng hai người chậm rãi lùi xa.

Dưới võ đài, đám tuyển thủ lần nữa điều chỉnh lại trạng thái, kẻ sợ chết nảy sinh ý rút lui, không sợ chết càng nóng lòng muốn thử. Âu Dương Đoan Hoa cùng vài tên tâm phúc tới phòng y tế kiểm tra xác Đường Minh Châu, nét mặt từng kẻ đều lộ ra vẻ nghiêm nghị.

“Nguyên tố lực lưu lại bên ngoài thi thể đến tận bây giờ vẫn còn rất nồng nặc, nếu không nhanh chóng trục xuất, có khả năng sẽ nổ tung lần thứ hai.” Một vị bác sĩ tinh thần lực đang kiểm tra thi thể, ngữ khí vội vàng, “Nếu là hai loại nguyên tố khắc chế lẫn nhau, như thủy với hỏa, kim với mộc, mộc với thổ… Thì còn có thể trung hoà lẫn nhau, hậu quả cũng sẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy. Khổ nỗi phong hỏa lại tương sinh, sau khi dung hợp bạo phát sức mạnh quá mãnh liệt, nổ bùng Đường thiếu thành thịt băm trong tích tắc. Có mà tinh thần lực tới cấp 3S cũng không thể nào cứu nổi. Tôi phải làm sạch xác chết cậu ta trước, sau đó mới khâm liệm được.”

Nói xong liền nhắc nhở một câu, “Sau này tỉ thí trên đài gặp phải Âu Dương Diệp, mọi người tốt nhất đừng để bị thương, bằng không khó thoát vận mệnh như Đường thiếu.”

Âu Dương Đoan Hoa không đáp lại, vài tên tâm phúc lộ ra thần sắc sợ hãi.

Trong phòng lầu ba, chủ nhà họ Đường đã đỏ mắt bỏ ra ngoài, Đường Minh Châu tuy rằng không phải con trai duy nhất của ông ta, nhưng lại là đứa có tiền đồ nhất. Hắn ta chết, không còn ai chống đỡ mặt ngoài Đường gia, trong lòng ông ta làm sao không hận? Mà hận thì sao, chừng nào Âu Dương Diệp còn thắng, các đại quân đoàn sẽ còn vươn cành ô-liu về phía cậu ta. Đợi cậu ta tới đế đô tinh đào tạo sâu, giống như Giao Long một cú bay vượt tầng trời, đến cha cậu ta cũng đừng hòng làm gì nổi, huống hồ một quý tộc nhỏ trên Hải Hoàng tinh?

“Chậc, cái loại tính cách xốc nổi đó của Tiểu Diệp, không biết chừng nào mới có thể thu liễm?” Lý Dục vừa lắc đầu thở dài, vừa bất đắc dĩ, “Ông nhìn đây này, internet sắp nổ luôn rồi.”

Mạnh gia chủ ngồi bên cạnh ông cười đùa, “Có càn quấy cũng phải có vốn liếng mới dám càn quấy. Tôi thích Âu Dương đại thiếu gia bộc lộ hết sắc bén ra như thế. Ô? Gió trên mạng đổi chiều rồi, lượng fan hâm mộ Âu Dương đại thiếu gia giờ đã lên tới gần chục triệu, nhanh quá!”

Lý Dục trào phúng, “Không nổi danh thật ra chẳng phải vấn đề gì to lớn, tôi chỉ hy vọng nó đừng đi sai đường. Đã là dị năng giả, nên dấn thân vào quân đội, bảo vệ quốc gia, ỷ vào một thân dị năng bắt nạt một người mang gene các-bon yếu đuối mỏng manh, có gì hay ho?”

Thâm tâm Âu Dương Đào vừa giận vừa hận, vẫn cố duy trì bình tĩnh trên nét mặt. Ông ta ngàn vạn không ngờ tới thằng con lớn lại có thiên phú cao nhường ấy, nếu vun vén bồi dưỡng từ nhỏ, tương lai tất thành trụ cột Âu Dương gia. Mức tiềm lực cao hơn 3S hàm nghĩa thế nào? Người bình thường không bao giờ tưởng tượng nổi!

Nhưng ban đầu ông ta khư khư cố chấp giao quyền thừa kế cho Âu Dương Đoan Hoa, khiến Âu Dương Diệp lạnh lòng với Âu Dương gia từ lúc ấy. Lần này lên võ đài, hai huynh đệ đối chọi nhau, một khi có người phải chết, ông ta sẽ không cách nào giải thích với trưởng lão trong nhà. Còn bên ngoài? Hai thiên tài nhà Âu Dương đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, những gia tộc khác sẽ có phản ứng gì?

Bỏ đá xuống giếng là chắc chắn.

Cân nhắc đến mọi khả năng có thể phát sinh, Âu Dương Đào suy sụp phát hiện, dù kết quả nào cũng đều dẫn đến tình thế không thể cứu vãn. Ông ta cắn răng, gửi cho Âu Dương Đoan Hoa một tin ngắn, nhắc gã nhất định phải gϊếŧ chết Âu Dương Diệp trên võ đài, như thế mới khống chế được tổn thất của Âu Dương gia trong phạm vi nhỏ nhất.

Âu Dương Đoan Hoa do ông ta một tay nuôi lớn, sẽ không phản bội; Âu Dương Diệp lại khó mà nói chắc. Chết mất một thiên tài thì sao? Thế giới này xưa nay vốn không thiếu thiên tài.

Lý Dục bên này cười híp mắt, nhắn cho thằng cháu cái tin nội dung tương tự, bảo cậu ta không việc gì phải nương tay. Hai gia tộc đã đến nông nỗi không chết không thôi.

—————————————————————————————–

Trận giao đấu đầu tiên quá sức ấn tượng, khiến không khí những trận sau này trở nên nhạt nhẽo đến không còn mùi vị. Nghiêm Quân Vũ chỉ nhìn được hai bàn liền mất sạch kiên nhẫn, rời ghế từ sớm. Trong tiềm thức, thời điểm Kỳ Trạch cùng Âu Dương Diệp bỏ đi, hắn cũng không tiếp tục chờ được nữa.

Hắn tới sân huấn luyện tìm Vương Hiên, tay cầm một tờ danh sách.

“Đây là cơ giáp mới của cậu?” Đứng trước cơ giáp bạc lộng lẫy cao tới bảy mét, trong một tích tắc hắn không thở nổi, cảm giác quen thuộc đến chấn động đập vào mặt, khó có thể áp chế.

“Không, vẫn là cái cũ. Cạo lớp sơn ngoài rồi thay đổi vài món linh kiện, sau đó thành ra như vậy.” Vương Hiên gõ gõ vỏ ngoài cơ giáp, không che giấu được sự vui mừng trên nét mặt.

Nghiêm Quân Vũ đi vòng quanh cơ giáp hai vòng, chỉ vào góc nhỏ ở phần đùi, “Đây là cái gì?”

Vương Hiên khom lưng nhìn, lắc đầu nói, “Tôi cũng không biết, chắc là ký hiệu riêng của vị đại sư giúp tôi sửa cơ giáp.”

“Cậu tìm đại sư cơ giáp ấy ở đâu?” Ngữ khí Nghiêm Quân Vũ có chút bức thiết.

“Âu Dương Diệp tìm giúp, cụ thể là ai tôi cũng không rõ.” Vương Hiên tỏ rõ mình là kẻ hỏi một chẳng biết ba.

Nghiêm Quân Vũ ấn thái dương, nhìn bốn chữ cổ thần bí kia hồi lâu, mới đưa tờ giấy trong tay ra, “Đây là thư đề cử đi học, cậu chịu khó điền thông tin lần nữa, sau đó gởi thẳng đến khoa chiến đấu hệ cơ giáp học viện quân sự đế quốc. Bên kia tôi cũng đã thông báo, họ sẽ hoàn tất hồ sơ trong thời gian nhanh nhất. Lần trước tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người thừa dịp cướp vị trí của cậu, hiện tại đã phải thôi học quay về. Cậu đừng nghĩ nhiều, cố gắng tập luyện, thi đấu thật tốt.”

“Cảm ơn huấn luyện viên. Suất đi học này xin anh đưa cho người khác. Tôi muốn vào trường bằng chính bản lĩnh của mình.” Vương Hiên chỉ chỉ G9, trong mắt tràn đầy mãn nguyện. Trải qua mấy ngày rèn luyện, cậu ta cực kỳ có lòng tin vào bộ cơ giáp này.

Khiến Nghiêm Quân Vũ hài lòng nhất ở Vương Hiên chính là tính cách độc lập luôn cố gắng vươn lên ấy, vì vậy hắn không nói thêm, cầm lại tờ đơn, rồi hủy bỏ tiêu chuẩn tuyển thẳng của cậu ta. Ứng cử viên mình đề cử muốn bằng bản lĩnh thật sự đi vào, người khác đừng mong chiếm lợi.

“Cho tôi thử bộ cơ giáp này một chút?” Hắn nhìn chằm chằm G9, mắt nóng rực. Không biết vì sao, ngay trong lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã vô cùng yêu thích nó, như lúc nhìn thấy trường kiếm của Âu Dương Diệp. Tựa hồ là chúng đều do cùng một vị đại sư chế tạo.

“Anh cứ thoải mái.” Vương Hiên nhắc nhở, “Nó phản ứng cực kỳ nhạy bén, anh nhớ cẩn thận.”

“Còn có thể nhạy bén hơn cơ giáp loại T à?” Leo lên buồng lái trước, Nghiêm Quân Vũ nói đùa, sau đó rất nhanh phát hiện mình đã tự tát mình một cái. Bộ cơ giáp này hồi đáp nhanh ngang ngửa cơ giáp chiến đấu hiện đại nhất, một ý nghĩ một động tác vừa ra, cơ hồ được thực hiện ngay lập tức, không phải tốn thời gian chờ đợi khoang điều khiển xử lý thông tin. Sử dụng nó không khác gì sử dụng thân thể của chính mình.

Sảng khoái tràn trề làm mấy động tác có độ khó cao, lại lộn nhào trên trời vài vòng, Nghiêm Quân Vũ nhảy xuống liền không chờ nổi nhanh chóng mở khoang năng lượng, muốn nhìn thử vị đại sư thần bí kia tiến hành cải tạo nó ra sao.

Vương Hiên cười ha ha, “Huấn luyện viên, anh không cần nhìn, kỹ thuật đại sư quá thần, chỉ quan sát bên ngoài căn bản không cách nào nhìn ra được. Tôi kiểm tra rồi, trọng lượng G9 không giảm, vũ khí không được thay mới, bộ chuyển đổi năng lượng vẫn là kỹ thuật nén và đốt khí kiểu cũ, nhưng mà bất kể là tốc độ phản ứng hay khả năng bay liền chặng, đều tăng cả một đoạn xa so với lúc trước, tính năng cũng gần đuổi sát loại hình cơ giáp kiểu mới. Vị đại sư kia quá sức lợi hại, chắc chắn là đại nhân vật xếp hàng đầu đế quốc, anh thử nghe ngóng chắc là sẽ biết ngay.”

Nếu có thể tra ra, Nghiêm Quân Vũ hà tất phải lưu tâm như vậy? Nhưng hắn không nói gì, nhanh chóng chụp hình bốn chữ nhỏ trên đùi cơ giáp rồi lưu vào trí não.

“Cố thi đấu thật tốt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, x ngôi quán quân nó ngoài cậu ra không thể là ai khác.” Trước khi đi, hắn khẳng định.

“Chẳng biết nữa. Tôi nghe nói Âu Dương Đoan Hoa vừa mua một bộ T12. Với lại thực lực bản thân gã ta cũng không yếu. Tỷ lệ thắng của hai chúng tôi chắc là một chín một mười.” Vương Hiên lắc đầu.

“Âu Dương Đoan Hoa?” Nghiêm Quân Vũ nửa cười nửa không, “Gã ta có thể sống sót rời khỏi võ đài hay không hãy còn chưa chắc. Cậu đừng nghĩ nhiều, phát huy thực lực của mình như bình thường là được.” Dứt lời không nhanh không chậm rời đi, lưu lại Vương Hiên như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Nhưng cậu ta xem lướt tin tức trên toàn tức liền hiểu ra ngay, cảm thấy thật bất ngờ về Âu Dương Diệp, cũng nhiều hơn mấy phần chiến ý.