Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Tạo

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở lại ký túc xá, vẻ bình tĩnh Âu Dương Diệp vẫn kiên cường chống đỡ bên ngoài lập tức vỡ thành từng mảnh vụn, ôm hai đoạn kiếm gãy mang thuộc tính phong khóc òa nức nở. Cậu ta ngồi bệt trên mặt đất, chóp mũi đỏ chót, viền mắt tràn những lệ, yếu đuối như một đứa trẻ. Mọi thời mọi khắc cậu ta đều nhớ kỹ lời Kỳ thiếu nói, hai thanh kiếm này không chỉ là vũ khí, nó là nửa cơ thể cậu ta, một cái bị gãy, chẳng khác nào bẻ luôn tính mạng. Loại bi thống và phẫn nộ, thậm chí còn đau khổ sâu sắc so với chiến hữu tử vong càng làm cậu ta khó mà tiếp thu nổi.

Lý Dục muốn khuyên cũng khuyên không được, không thể làm gì khác hơn là ước ao mà nhìn về phía Kỳ thiếu.

“Đừng khóc, có thể sửa.” Kỳ Trạch đi tới đạp cậu chàng mấy đạp, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, “Xuống tầng hầm, đốt lò luyện lên, sau đó lấy một bát máu cho tôi. Tôi đã nói rồi, thời điểm kiếm xoắn lại chính là lúc nó thăng cấp, cần phải đúc lại, đây là ý trời. Kiếm tuy rằng đứt đoạn, nhưng kiếm hồn đã kịp ngưng tụ, đây là lần đầu chúng vượt kiếp, ngược lại là chuyện tốt.”

Âu Dương Diệp vừa nghe, lập tức nín khóc, lấy tay quẹt nước mắt, vội vội vàng vàng chạy xuống tầng hầm nhen lửa. Cậu ta cắt cổ tay mình, không cần bôi thuốc tê lập tức nhỏ máu vào chén, lầm bà lầm bầm, “Lấy nhiều một chút, cho mấy đứa mày ăn no.”

Kỳ Trạch dở khóc dở cười, cảm thấy phần tâm ý thuần túy này vô cùng hiếm thấy. Nếu như lúc trước cho Phong Lâm Hỏa Hải cơ hội tự mình chọn chủ, có lẽ chúng cũng sẽ chọn Âu Dương Diệp.

“Được rồi, cậu về ngâm dịch chữa trị đi.” Kỳ Trạch theo thói quen cởϊ áσ khoác và áo trong xuống, chỉ mặc một cái quần dài, vừa rửa công cụ vừa căn dặn, “Chờ cậu tỉnh ngủ, tôi sẽ trả lại cho cậu một Phong Lâm Hỏa Hải hoàn toàn mới. Tôi đặt cược cậu đoạt giải quán quân, ngày mai cố mà thi đấu, đừng làm tôi phải thường tiền.”

“Sẽ không thua.” Tự tin trong Âu Dương Diệp ngày càng vững vàng, lắc đầu nói, “Tôi muốn nhìn Phong Lâm Hỏa Hải. Cậu cứ làm việc đi, tôi sẽ giữ yên lặng, chỉ đứng bên quan sát thôi.”

Kỳ Trạch không ngại thời điểm luyện khí có người nhìn, nhún vai kệ cậu ta. Cậu đẩy thanh kiếm vào lò luyện, hòa tan thành chất lỏng, lấy ra hai viên tinh thạch lộng lẫy, giải thích, “Đây là Hỏa nguyên tinh và Phong nguyên tinh, ngưng tụ từ những nguyên tố hỏa và phong tinh khiết nhất trong tự nhiên, là một loại thiên tài địa bảo. Đúng rồi, lực nguyên tố mà mọi người nơi này gọi, ở chỗ chúng tôi gọi là linh khí. Sau khi có thêm phong, hỏa nguyên tinh, Phong Lâm Hỏa Hải có thể rút từ bên ngoài càng nhiều linh vũ cho cậu sử dụng, còn hạn mức tối đa nó thu được bao nhiêu, hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng chịu đựng của cá nhân cậu. Vẫn câu nói kia, chịu đựng được chính là thiên đường, không chịu nổi thì vào địa ngục. Sử dụng Phong Lâm Hỏa Hải, mỗi một ngày cậu đều phải bước trên ranh giới giữa sống sót và chết chóc. Cậu cần suy nghĩ thật kĩ.”

Kỳ Trạch không ngại hé lộ đôi chút lai lịch riêng, người nghe sẽ không dám tò mò chuyện riêng của cậu, do đó càng thêm mấy phần kiêng kỵ.

Âu Dương Diệp không chút đắn đo lập tức gật đầu, “Tôi đã nghĩ xong. Âu Dương Đoan Hoa nói đúng, những con vật nhỏ yếu không có quyền lợi sinh tồn. Nếu phải sống như chó mất chủ, tôi thà là oanh oanh liệt liệt mà chết. Kỳ thiếu, cám ơn cậu.” Cậu ta vội vàng chớp mắt, cố giữ giọt nước mắt sắp tràn khỏi bờ mi rơi xuống. Gặp được Kỳ thiếu, chắc chắn là cậu ta đã dùng hết vận may tích lũy đến mấy đời.

“Không cần cảm ơn.” Kỳ Trạch nói tiếp, “Giúp cậu chính là tôi giúp chính mình. Trong quá trình rèn đúc Phong Lâm Hỏa Hải, tôi cũng đang truy tìm con đường luyện khí cho bản thân mình. Chúng ta đôi bên cùng có lợi. Tại nơi chúng tôi ở, linh khí mang thuộc tính không gian có khả năng trưởng thành, trở thành thần khí nhất. Gần như mỗi một thần khí đều sẽ biến hóa sinh ra ‘động phủ’, tu sĩ dựa vào loại động phủ này mà bảo tồn truyền thừa. Nói thật, thời điểm tôi chế tạo Phong Lâm Hỏa Hải vốn ôm dã tâm rất lớn, lúc ấy không có cách nào xác định cậu có thể thực hiện dã tâm của tôi hay không. Vì vậy cậu nên biết, tôi đối với cậu thật ra là lợi dụng nhiều hơn.”

Âu Dương Diệp cười đến hoàn toàn không có khúc mắc, “Tôi biết, tôi tự nguyện để cậu lợi dụng. Vẫn câu nói kia, cám ơn Kỳ thiếu, không có cậu sẽ không có tôi hiện tại.” Về phần truyền thừa, động phủ, tu sĩ gì đó, cậu ta không dám hỏi nhiều, sợ làm cho Kỳ thiếu phản cảm.

Kỳ Trạch không nói, dẫn hai dòng chất lỏng tách biệt rõ ràng vào lò luyện, chế tạo chúng thành phôi kiếm, lại từng chút từng chút tỉ mỉ điêu khắc, cuối cùng đổ máu tươi, lần thứ hai đưa vào lò nung luyện hóa. Quá trình rèn đúc lần này, so với lần thứ nhất phức tạp hơn hẳn, trận pháp và Linh Ngôn phải khắc cũng càng tinh vi hơn, cơ hồ là vòng bao lấy vòng, tầng đè lên tầng, lít nha lít nhít, chi chít như sao trời. Khi chúng dần dần nối liền thành một thể thống nhất, dần dần tỏa ra ánh sáng, Âu Dương Diệp rõ ràng cảm giác không khí bốn phía dường như bị ép xuống.

Giữa không trung, một vòng xoáy vô hình dùng hai thanh kiếm làm trung tâm bắn tóe ra, điên cuồng hấp thụ nguyên tố lực. Âu Dương Diệp không thể không bám sát chân tường, để khỏi bị vòng xoáy cuốn đi.

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Diệp được quan sát toàn bộ quá trình Kỳ thiếu rèn đúc vũ khí, cũng lần đầu tiên rõ ràng cái gì gọi là thần tích. Chẳng trách Phong Lâm Hỏa Hải có linh tính như vậy, chúng căn bản không phải vật chết, chúng là sinh mệnh do nguyên tố lực ngưng kết mà thành. Khoảnh khắc tế linh hoàn toàn kết thúc, mọi sức mạnh cuồng bạo bị Phong Lâm Hỏa Hải thâu tóm hết sạch, tầng hầm một lần nữa trở nên yên tĩnh. Kiếm vẫn là hai thanh kiếm kia, bình thường, ánh sáng hoàn toàn ẩn đi, đang được Kỳ thiếu cầm trên tay lau chùi.

Âu Dương Diệp lúc này mới dám bắt chuyện, cậu ta khẳng định chắc chắn, “Kỳ thiếu, ở quê hương của cậu, hẳn cậu là một Đoán Tạo sư cực kỳ xuất sắc nhỉ?”

Kỳ Trạch khẽ mỉm cười, “Tài năng có một không hai, chính là tôi.”

Âu Dương Diệp, “…” Lời đáp này khiến cậu chàng không biết làm sao nói tiếp. Vốn định chờ Kỳ thiếu khiêm tốn đáp lời, mình thuận thế tung ra vài câu nịnh nọt, tâng bốc càng lợi hại càng hay, không ngờ Kỳ thiếu so với mình còn ‘lợi hại’ hơn. Có điều đây mới thực sự là Kỳ thiếu, rất ngông cuồng, rất thật, cậu ta thích.

“Cầm lấy luyện cho thuận tay.” Kỳ Trạch ném thanh kiếm qua, nhắc nhở, “Luyện xong tìm mấy tên hồ bằng cẩu hữu ăn mừng cho thỏa, nhớ chọn địa điểm náo nhiệt tưng bừng, tốt nhất là nơi nào có máy thu hình ấy.”

“Kỳ thiếu cậu muốn làm gì?” Âu Dương Diệp luống cuống tay chân đón kiếm, vuốt ve một cách nâng niu.

“Tôi ra ngoài báo thù, rất nhanh sẽ trở về.” Cậu cầm lấy khăn lau mồ hôi trên người, đồng thời gọi điện thoại cho Lý Dục, “Tra thế nào rồi?”

Giọng Lý Dục trả lời cực kỳ cung kính, “Tra được rồi, bệnh viện hàng đầu ở Hải Hoàng tinh, phòng bệnh VIP tầng 16. Nghe nói Âu Dương Đào vừa mời một bác sĩ tinh thần lực cấp tám đỉnh cấp chữa thương cho nó, nếu chữa trị dưỡng thương đúng cách, thân thể hẳn sẽ khỏe lên, có điều dị năng phải vĩnh viễn dừng lại ở cấp sáu.”

“Dị năng giả cấp sáu, tại Hải Hoàng tinh không tính là yếu đâu ấy nhỉ?” Kỳ Trạch mỉm cười không rõ ý tứ, dặn dò ngược lại, “Bây giờ chú tìm ai đó, đến chỗ đông người, tốt nhất nhớ lưu lại bằng chứng.”

Lý Dục ừ một tiếng, không hỏi nhiều. Âu Dương Diệp mơ hồ cảm giác được gì đó, đang muốn mở miệng, lại kinh ngạc phát hiện Kỳ thiếu biến mất bất thình lình không hề báo trước.

Kỳ Trạch không biến mất, mà là mặc vào pháp y có chức năng ẩn thân. Cậu nghênh ngang leo lên xe bus huyền phù, đến bệnh viện, vào thang máy đi lên tầng 16, thừa dịp nhân viên y tế mở cửa vào phòng bệnh cũng vào theo, đứng bên giường Âu Dương Đoan Hoa.

Vị bác sĩ tinh thần lực cấp tám lau mồ hôi trán, thở dài nói, “Nồng độ nguyên tố “hỏa” dày đặc thế này lần đầu tiên tôi nhìn thấy, hơn nữa rất tinh khiết, vô cùng tinh khiết, hơi bất cẩn một chút sẽ thúc đẩy nguyên tố “hỏa” có trong không khí, dẫn dắt chúng phát nổ lần hai. May mà mọi người phản ứng kịp thời, chậm trễ mấy ngày nữa chỉ e là chậm. Nhị thiếu, tôi khuyên cậu ngày sau đừng chọc vào đại thiếu nữa, đẳng cấp cậu ấy không cao, nhưng sức chiến đấu thì vượt xa cậu. Đây chính là khác biệt giữa người bình thường với người có tiềm lực mạnh, khiêu chiến vượt cấp với bọn họ căn bản không phải là chuyện lớn.”

Sắc mặt Âu Dương Đoan Hoa vô cùng khó coi, mấy vị tộc lão ngồi trong phòng bệnh lại càng u ám không vui. Bọn họ hỏi, “Dị năng của nó có còn khả năng lên cấp không?”

“Không dám nói chắc. Nếu mời được bác sĩ tinh thần lực cấp S điều trị lâu dài cho Nhị thiếu, thì còn bốn, năm phần mười hi vọng. Có điều quá trình phải lâu dài, phí tổn điều trị cũng cực cao, mọi người cứ xem xét rồi hãy tính.” Bác sĩ kia nói.

“Lâu dài đến chừng nào?” Tộc lão lớn tuổi nhất chầm chậm mở miệng.

“Năm mươi, sáu mươi năm, hoặc hơn trăm năm, cũng có lẽ là cả đời.” Bác sĩ vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.

Âu Dương Đoan Hoa nghe nói mình còn hi vọng, lập tức đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía cha. Âu Dương Đào vỗ vào mu bàn tay gã, đang muốn lên tiếng, lại có một vị tộc lão yếu ớt nói, “Trong năm mươi, sáu mươi năm đó, Âu Dương Diệp sẽ phát triển đến bậc nào?”

Bác sĩ hiển nhiên nắm được vài thông tin, thẳng thắn nói, “Sau điều khiển nguyên tố, Đại thiếu lại lĩnh ngộ điều khiển bằng suy nghĩ, một khi đột phá bình cảnh, tốc độ cậu ấy lên cấp sẽ cực kỳ nhanh. Bằng tiềm lực của mình, trong vòng ba năm có thể trở thành cao thủ cấp mười, nếu cho cậu ấy năm, sáu mươi năm, S, SS, SSS, thậm chí SSSS, đều trong tầm với. Lớp cường giả đỉnh cao sau này, nhất định phải có một ghế dành cho cậu ấy.”

Các vị tộc lão thở dài cảm khái, lục tục đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đồng loạt ra lệnh, “Mời đại thiếu về, sửa lại quyền thừa kế, sau đó đưa Âu Dương Đoan Hoa đi, dừng trị liệu luôn đi, may ra nó và mẹ nó mới ngoan ngoãn một chút, không chuốc họa cho gia tộc.”

Gần như tức khắc, Âu Dương Đoan Hoa lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, hiềm nỗi thân thể suy yếu, không có cách nào mở miệng. Âu Dương Đào ngẫm lại thiên phú dị bẩm của con lớn, lại nhìn con nhỏ thương yêu từ bé, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.

“Nếu mày không đồng ý, để nguôi cơn giận của Đại thiếu, để nó ghi nhớ cảm tình với gia tộc, chúng ta chỉ còn cách trục xuất cả nhà mày. Gia chủ có thể tuyển chọn một lần nữa, cái chúng ta cần là người có con mắt và quyết sách tinh chuẩn, không phải loại ngu xuẩn chỉ dựa vào yêu thích cá nhân mà chôn vùi tiền đồ gia tộc.” Mấy vị tộc lão không muốn nhiều lời, theo gót bác sĩ cùng lúc bỏ đi.

Thần sắc Âu Dương Đoan Hoa bình tĩnh lại, hận ý trong mắt càng sâu. Nếu khôi phục dị năng, nhất định gã phải chém Âu Dương Diệp thành muôn mảnh. Âu Dương Đào muốn an ủi gã vài câu, lại nhận được điện thoại từ Mạnh gia chủ, đối phương nói xa nói gần, tỏ ý muốn hủy bỏ quan hệ thông gia giữa con gái và Nhị thiếu.

Âu Dương Đào tức giận đến sắp phun trào, nhưng không thể trước mặt con trai cãi vã cùng người khác, quay người rời khỏi phòng bệnh, đi về hướng chỗ ngoặt cầu thang. Kỳ Trạch lúc này mới hiện thân, chậm rãi tới bên giường, cúi người thưởng thức nét mặt Âu Dương Đoan Hoa vừa kinh vừa sợ.

“Mày là ai? Mày muốn làm gì?” Âu Dương Đoan Hoa muốn hét, cổ họng lại chỉ có thể phát ra thanh âm yếu ớt.

Gương mặt người này ẩn giấu ở bên trong mũ trùm đen, nhìn không rõ ràng, nhưng cảnh tượng ‘hắn’ xuất hiện quá mức ly kỳ, lật đổ những tri thức trước đây Âu Dương Đoan Hoa từng được học. Kỹ thuật áo tàng hình tồn tại từ lâu, cùng lúc quân đội đồng thời cũng tìm ra biện pháp khắc chế. Phòng ngừa phần tử khủng bố tập kích, mỗi một nơi công cộng đều lắp đặt máy quét hình tia X, một khi phát hiện phần tử khả nghi mặc áo tàng hình đi lại bên ngoài, máy sẽ nhanh chóng phát ra âm thanh cảnh báo.

Mà bệnh viện lại hoàn toàn yên lặng, không biết người kia lọt qua hệ thống bảo vệ tầng tầng lớp lớp bằng cách nào mà đi vào khu VIP.

Âu Dương Đoan Hoa muốn lui về phía sau, thân thể hư nhược lại không nghe sai khiến. Người kia chậm rãi giơ hai bàn tay trắng bợt, đeo cho mình một đôi găng tay mỏng như cánh ve, sau đó duỗi về phía bụng vừa khép lại, lần mò tìm kiếm. Đầu ngón tay đâm thủng da thịt gã, thâm nhập nội tạng, khuấy động vài lần, tựa hồ muốn kéo thứ đồ gì đó ra.

‘Hắn’ bóp nát vật kia, Âu Dương Đoan Hoa với bàn tay máu me nhầy nhụa che trước bụng, cơ hồ đau đến ngất đi như có cùng cảm giác, nhẹ nhàng giật một cái… Trong hoảng hốt, Âu Dương Đoan Hoa dường như nghe thấy âm thanh vỡ vụn của bồn chứa thủy tinh, sau đó rơi vào bóng tối vô biên. Trong nháy mắt trước lúc ngất đi, gã nghe thấy người kia từng chữ nói rằng, “Những con vật nhỏ yếu không có quyền lợi sinh tồn, mày thật sự hiểu câu nói đó mang ý nghĩa gì sao? Không hiểu cũng không sao, mày có thể tự mình lĩnh hội.”



Rạng sáng hôm sau, Âu Dương Diệp đang cùng bạn bè cuồng hoan, Lý Dục đang cùng khách hàng họp khẩn cấp, và Kỳ Trạch đang ngủ trong chăn đồng loạt bị gọi vào sở cảnh sát.

Quần áo trên người Âu Dương Đào đầy những máu, đứng trước đại sảnh kêu gào, “Là Âu Dương Diệp, nhất định là nó ra tay! Con trai tôi nói trước khi nó ngất xỉu hung thủ có nói một câu, câu nói này nó chỉ nói với thằng rác rưởi Kỳ Trạch đó. Ngoại trừ Âu Dương Diệp sẽ không ai biết, nó muốn trả thù, nên mới lấy câu nói này quật lại! Nhất định là nó, tôi khẩn cầu mọi người trừng trị ‘thằng’ hung thủ!”

“Âu Dương tiên sinh, phá án cần chứng cứ, không thể dựa vào lời nói một mình ông định luôn tội danh cho kẻ tình nghi. Xin ông giữ im lặng, không gây trở ngại cho quá trình chúng tôi điều tra.” Một cảnh sát viên bằng giọng giải quyết việc chung lên tiếng.

Âu Dương Đào cũng biết danh tiếng Âu Dương Diệp đang lên cao mạnh mẽ, lại được Nghiêm thiếu chủ ưu ái, người bình thường căn bản không dám làm khó dễ cậu ta, vì vậy nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, xin được công khai toàn bộ quá trình phá án, để ngừa có người ‘làm việc tư rối loạn kỷ cương’. Nhân viên điều tra không có quyền phản đối, không còn cách nào khác hơn đành đưa ông ta vào phòng quản lí.

Âu Dương Đào đẩy cửa đi vào, mặt tức thì cứng ngắc, hóa ra Nghiêm thiếu chủ ngồi bên trong từ lâu, đang rũ mi, dùng đầu ngón tay quẹt vào nhau cọ ra một tia sét nhỏ nhen lửa cho điếu thuốc. Hắn chau mày, ngữ khí chìm xuống chất vấn, “Thẩm vấn Âu Dương Diệp và Lý Dục thì thôi, muộn như vậy sao còn kêu luôn Kỳ Trạch đến? Đâu phải các người không biết cậu ấy là người mang gene các-bon, không có năng lực phạm án.”

Lời tuy là vậy, nội tâm Nghiêm Quân Vũ lại âm thầm cười cợt. Trực giác của hắn đang tự nói, vụ án này trăm phần trăm liên quan đến Kỳ Trạch.

Trong màn hình giám sát, Kỳ Trạch đang nằm nhoài trên mặt bàn lạnh buốt, một chiếc đèn chụp từ trên cao chiếu xuống, chiếu khuôn mặt cậu hiện rõ từng đường nét. Làn da vốn tái nhợt dưới ánh đèn càng trong suốt, mặt mày uể oải vì buồn ngủ, bờ môi mất sắc máu, khiến cậu trông yếu ớt làm sao.

Mắt Nghiêm Quân Vũ tối sầm, ra lệnh, “Hỏi Kỳ Trạch trước, hỏi xong tôi đưa cậu ấy về ký túc xá. Ai đó tăng độ ấm phòng thẩm vấn lên cao hơn đi, cậu ấy lạnh rồi kìa. Nếu bị nhiễm lạnh, bệnh viện có thuốc đặc trị dành riêng cho người gene các-bon không? Đừng quên điều đó!”

Đám nhân viên cảnh sát không dám chậm chễ, lập tức nâng nhiệt độ. Trong lòng bọn họ âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Nghe nói Nghiêm thiếu chủ rất coi trọng Âu Dương Diệp, nhưng qua quan sát ở khoảng cách gần, thế nào cũng thấy hắn quan tâm người mang gene các-bon kia hơn hẳn là sao? Liếc nhìn Kỳ Trạch lười biếng ngồi xuống, nháy mắt vô tội với camera, da trắng tóc xanh, môi hồng răng trắng, dung mạo không chút thua kém minh tinh thần tượng nóng bỏng nhất hành tình, bọn họ cuối cùng đã tìm được lý do.

“Nghiêm tiên sinh, không phải chúng tôi cố ý làm khó dễ Kỳ Trạch. Cậu ấy là người có liên quan, theo pháp luật nhất định phải triệu tập hỏi cung, lưu lại khẩu cung.” Một viên cảnh sát vừa đáp vừa đi ra ngoài, lại bảo đảm, “Chúng tôi cũng biết cậu ấy không có khả năng phạm tội, cho nên chỉ hỏi vài câu cho đúng hình thức, chẳng mấy chốc sẽ để cậu ấy đi. Xin ngài chờ một chút.”

Nghiêm Quân Vũ gật gật đầu, làm động tác mời. Âu Dương Đào hoàn toàn không dám mở miệng nói, trong lòng run sợ mà ngồi vào góc.

Nghiêm Quân Vũ chăm chú nhìn màn hình, vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi trở nên nhu hòa, ngay sau đó lại chuyển sang hoảng hốt. Cảnh tượng thế này quen thuộc một cách chết tiệt, dường như đã gặp ở nơi nào. Đúng rồi, phàm là những gì dính líu đến Kỳ Trạch, hắn sẽ luôn cảm thấy rất quen, lần này nào phải lần đầu. Lặp đi lặp lại nhiều lần, nếu không phải hắn vướng bệnh tâm thần, chính là Kỳ Trạch và hắn đã từng có gì liên quan mật thiết.

Thời điểm Nghiêm Quân Vũ cố gắng nhớ mọi chuyện, Kỳ Trạch giơ tay lên che miệng, ngáp một hơi dài, khóe mắt vương vài giọt giọt nước, thoạt nhìn rất buồn ngủ. Thoáng thấy vài cảnh sát đi vào, cậu lập tức ngồi thẳng người, lộ ra vẻ mặt thấp thỏm bất an.

“Anh cảnh sát, tôi đã làm sai chuyện gì sao?” Cậu ngập ngừng hỏi.

“Tối hôm qua sau tám giờ cậu ở đâu? Làm gì…” Cảnh viên bắt đầu điều tra bằng chứng cậu vắng mặt, lại hỏi thăm vài điều liên quan đến Âu Dương Diệp, xác định camera quan sát chụp được hình ảnh cậu về nhà, lại không tìm thấy cảnh cậu đi ra, lúc này mới thả người đi.

Có thể sử dụng đầu ngón tay xuyên qua da thịt dị năng giả, điều này hiển nhiên vượt qua khỏi phạm vi năng lực của người mang gene các-bon rất rất rất nhiều. Mà hung thủ dễ dàng tránh né hệ thống giám sát và báo động nghiêm ngặt, thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong phòng bệnh, nhất định là cao thủ tuyệt đỉnh, vô cùng am hiểu cách ám sát. Cho nên đám cảnh sát ngay từ đầu đã không hoài nghi Kỳ Trạch, chỉ điều tra theo lệ mà thôi.

Kỳ Trạch đi ra khỏi phòng thẩm vấn, thấy Nghiêm Quân Vũ đã chờ từ sớm bên ngoài, không khỏi ngẩn người.

“Sao anh lại tới đây?”

“Tôi tới đón cậu.” Nghiêm Quân Vũ trả lời, cởϊ áσ khoác, choàng lên vai thiếu niên, “Tôi đưa cậu về trước, Âu Dương Diệp và Lý Dục còn đang bị điều tra, chậm nhất trưa mai mới có thể ra ngoài.”

“Vậy đi thôi.” Kỳ Trạch biết bọn họ không có việc gì, thái độ rất thoải mái.

Sau khi hai người lên xe, Nghiêm Quân Vũ cột dây an toàn cho thiếu niên, khẽ nói, “Tám giờ mười lăm phút tối qua, Âu Dương Đoan Hoa bị tập kích, dị năng và tinh thần lực đồng thời bị phế. Âu Dương Đào cũng ở đó, lại không phát hiện bất kỳ nhân vật khả nghi nào, chỉ nói trong thời gian ông ta ra cửa, Âu Dương Đoan Hoa đã xảy ra vấn đề.

Người kia cuối cùng để lại cho Âu Dương Đoan Hoa một câu —— những con vật nhỏ yếu không có quyền lợi sinh tồn. Gã khai chỉ nói câu này với cậu, Âu Dương Diệp hẳn là cũng biết, cho nên người ra tay là Âu Dương Diệp, cậu ta báo thù cho cậu.”

Dứt lời nhìn sang thiếu niên chăm chăm, đã thấy cậu hé miệng, biểu tình hết sức kinh ngạc, sau đó thì lẩm bẩm, “Thật là đáng sợ! Không ngờ có người làm được chuyện tàn nhẫn nhường này! Không còn dị năng và tinh thần lực, sau này Âu Dương Đoan Hoa làm sao bây giờ?”

Chẳng biết có phải vì ấn tượng lúc trước hay không, Nghiêm Quân Vũ luôn cảm thấy, những câu nói của thiếu niên lộ ra luồng cảm xúc vui sướиɠ khi đang xem kịch vui. Mà trên mặt cậu, mỗi tế bào lại như kể lể nỗi sợ hãi kèm theo đồng tình, một chút cũng không như làm bộ.

“Gã thương tổn cậu như vậy, cậu không hận gã sao?” Hắn hỏi tiếp.

“Không hận.” Kỳ Trạch khẽ mỉm cười, ánh mắt trong suốt. Âu Dương Đoan Hoa là nhân vật quan trọng gì, đáng để cậu nhớ nhung mọi nơi mọi lúc? Lấy đạo của người trả lại cho người, làm rõ nhân quả nợ nần, đến bây giờ con người này không cần phải nhắc. Trong mắt cậu hiện tại, quan trọng nhất là luyện khí và kiếm tiền, còn lại chẳng có gì đáng nói. Nghiêm túc mà tính, Âu Dương Đoan Hoa lúc trước hạ tử thủ với cậu, mà cậu lại thả cho gã một con đường sống, riêng cái này đã đủ nhân từ, đủ rộng lượng rồi.

Nghiêm Quân Vũ rõ ràng thiếu niên không nói dối. Nhưng hắn luôn cảm thấy câu “không hận” kia không có chút ý tứ khoan dung, trái lại lồ lộ sự xem thường. Thiếu niên tràn đầu bí ẩn, dụ dỗ hắn tới gần, thăm dò trong vô thức. Cố tình cậu có nhiều khuyết điểm như thế, tính cách còn cực kỳ không tốt, chuyện vi phạm kỷ cương coi thường luật pháp gì cũng dám làm, nhưng hắn chẳng thể không nhường bước, bao dung, cơ hồ đến không còn ranh giới.

Đôi lúc hắn rất muốn hỏi một câu —— Có phải là đời trước tôi thiếu cậu? Rồi cuối cùng lại chẳng nói gì, đưa người về ký túc xá, ôn hòa căn dặn, “Ngủ đi, đừng lo lắng, hai người đó rất nhanh sẽ được thả ra thôi. Lúc trước tôi đã hỏi rồi, tìm thấy bằng chứng cho thấy bọn họ xác thực không xuất hiện tại hiện trường, không ai phản đối.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Kỳ Trạch lễ phép gật đầu. Cậu luôn cảm thấy thái độ Nghiêm Quân Vũ đối với mình có chút kỳ lạ, quá thân cận, mà thoạt nhìn lại không giống như đã nhớ ra. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, đành đổ thừa cho nguyên cớ nợ nần nhân – quả giữa hai người. Nghiêm Quân Vũ lúc trước cứu cậu khi cậu chưa chết, cái này gọi là thuận thế mà làm; nhưng cậu cứu Nghiêm Quân Vũ khi đối phương đã chết, cái này gọi là nghịch thiên mà làm. Tỉ mỉ tính ra, hai người thật ra không huề nhau, ngược lại là Nghiêm Quân Vũ còn nợ cậu.

Nghĩ như thế, Kỳ Trạch yên tâm, thoải mái chấp nhận để Nghiêm Quân Vũ chăm sóc.

Giữa trưa ngày thứ hai, Âu Dương Diệp và Lý Dục cùng lúc được phóng thích. Cảnh sát đối chiếu bằng chứng hai người không có mặt, một trắng đêm cùng bạn bè ăn chơi, nhân chứng hơn trăm người; một đang họp đàm phán thương vụ, người tham dự có đến bảy, tám, mỗi người đều là nhân vật có máu mặt ở Hải Hoàng tinh, bằng chứng tựa núi chẳng gì ngoài như thế. Hơn nữa trên internet cũng không tìm thấy dấu vết chứng tỏ hai người mua sát thủ gϊếŧ người, cục cảnh sát thông qua điều tra, cuối cùng loại trừ bọn họ ra khỏi hiềm nghi.

Âu Dương Đào vì thế cực kỳ phẫn nộ, lại bị tộc lão vội vàng tới sở cảnh sát bắt về. Hành vi ông ta vu cáo Âu Dương Diệp hoàn toàn chọc giận tộc nhân, để bảo đảm có thể lưu giữ thiên tài siêu cấp, nhóm tộc lão nhất trí quyết định bãi miễn thân phận gia chủ của Âu Dương Đào, trục xuất khỏi dòng tộc cùng lúc với hai mẹ con Âu Dương Đoan Hoa.

Âu Dương Đào lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng dù thế nào cũng không thể kéo mọi thứ lại như trước. Âu Dương Đoan Hoa biết mình thành phế nhân, lại cười như điên. Gã cuối cùng coi như rõ ràng vì sao gã giữ lại được cái mạng, hung thủ muốn gã phải chịu những thống khổ Kỳ Trạch từng phải chịu, muốn cho gã rõ ràng tư vị khi làm một trong những con vật nhỏ yếu. Thân thể gã hiện tại, nếu thật sự so sánh, e rằng còn chẳng bằng người mang gene các-bon.

Sớm biết như vậy, trước đây gã hà tất vì Mạnh Dao ra mặt? Kinh tởm hơn là Mạnh Dao qua cầu rút ván, biết gã bị phế, ngay lập tức đơn phương giải trừ hôn ước. Hối hận mãnh liệt vô cùng ập vào vặn xoắn tim gan, làm Âu Dương Đoan Hoa rơi vào tuyệt vọng. Khi gã leo lên phi thuyền, cõi lòng đầy những không cam rời khỏi Hải Hoàng tinh, Âu Dương Diệp đang hăng hái đứng trên võ đài tỉ thí.