Chương 41.1

Chuyện can hệ trọng đại, quả nhiên ngày thứ hai Mục gia lập tức phái chuyên viên đến điều tra, cùng đi có cả trung tướng Hứa Khởi. Đoàn người vốn định bắt luôn Kỳ Trạch, bị Lý Dục cản trở đành đổi thành nói chuyện, địa điểm được quyết định là ở quân đội Hải Hoàng tinh.

Tối hôm trước Lý Dục đã trao đổi với Kỳ thiếu, không chỉ dẫn theo một đoàn luật sư dài dằng dặc như sao, còn đệ trình đơn thỉnh cầu được ghi hình phát công khai trước dân chúng. Đây là quyền lợi hợp pháp, quân đội không có lý do gì từ chối, huống hồ chuyên viên Mục gia cho rằng vụ án này bằng chứng như núi, không lo người ngoài biết, đồng ý ngay không cần nghĩ ngợi.

Nghiêm Quân Vũ ngồi bên cạnh Hứa Khởi, hai đầu ngón tay đánh tách, thuốc lá được nhen. Trong gạt tàn thuốc, mười mấy mẩu tàn nằm vương vãi.

Hứa Khởi thở dài, “Nghe Nghiêm Bác nói gần đây con hút thuốc rất nhiều. Kiềm chế đi, ông nội cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Cột tiền đồ của mình vào một người mang gene các-bon đoản mệnh, chú thật không biết con nghĩ gì. Hôm qua Mục Nhiên phải khuyên nguyên soái mấy tiếng liền, mới làm ông ấy nguôi cơn giận, bằng không vị trí thiếu tộc trưởng của con coi như hoàn toàn chấm dứt.”

“Vị trí Thiếu tộc trưởng ấy ai muốn thì làm đi.” Nghiêm Quân Vũ gắt gao nhìn ra ngoài cửa, dư quang khóe mắt thỉnh thoảng quét qua chuyên viên nhà họ Mục. Vị chuyên viên kia tuổi tác không lớn, lại cực kỳ khí thế, hai chân vắt chéo ngồi trên ghế sa lông, đôi mắt nửa khép nửa mở, tựa như đang chợp mắt, nhưng đôi lúc có thể nhìn thấy sâu thẳm trong đôi mắt chớp lóe luồng ánh sáng băng lãnh.

Hiển nhiên hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến, chỉ riêng tài liệu đã chất tràn đầy một bàn, trong đó có mấy túi bên ngoài in mộc đỏ đặc biệt của hoàng thất và Mục gia, hẳn là tài liệu quan trọng đặc biệt.

Giây lát sau, cửa lớn bị người đẩy ra từ bên ngoài, Kỳ Trạch dẫn đầu bước vào, kẹp hai bên là đại thiếu gia Âu Dương mặt đằng đằng sát khí cùng gia chủ Lý Dục tươi cười ôn hòa, nối tiếp phía sau lố nhố một rừng đầu, ít nhất bốn mươi, năm mươi người, những người này thuộc đoàn luật sư Lý gia mời đến, đoàn giám sát, đoàn ghi chép, đoàn phản biện… Từng người từng người ngồi vào bàn tròn, lật tài liệu thì lật, mắc máy móc thì mắc, kiểm tra micro thì kiểm… Khí thế còn hoành tráng hơn Mục gia.

Nhân viên quân đội chịu trách nhiệm tiếp đãi đầy vẻ bất đắc dĩ, “Bởi vì mọi người đã đồng ý thỉnh cầu ghi hình công khai toàn quá trình khiếu kiện mà gia chủ Lý Dục đưa ra, nên bọn họ có quyền mang máy đến. Đây là quyền lợi cơ bản của mỗi công dân đế quốc, quân đội chúng tôi không thể ngăn cản. Mọi người thông cảm cho nhau một chút.”

“Tôi đương nhiên có thể hiểu được.” Chuyên viên Mục mở mắt, mỉm cười gật đầu. Hắn ta ngàn vạn không ngờ khi Kỳ Trạch đối mặt cùng Mục gia, Lý Dục lại ra mặt vì cậu. Có điều không sao cả, sự thật chính là sự thật, bọn họ có muốn náo động thế nào cũng đừng hòng chống chế.

Hai bên cùng tập hợp quanh bàn tròn, một bên chỉ có sáu người, trái phải trống không; một bên quây quần bốn, năm mươi tinh anh xã hội, tây trang đen sơ mi trắng, mặt mũi nghiêm trang, ánh mắt sắc bén. Dù khí thế hay tiên phong, Mục gia đã thua trước một bậc.

Kỳ Trạch lười biếng ngồi chính giữa, ngón tay cong lên gõ mặt bàn, “Muốn nói mấy cái chuyện rắc rối vụиɠ ŧяộʍ gì thì mau nói đi, tôi còn phải về đóng gói hành lý, chuẩn bị đến đế hiệu báo danh đây.”

Nghiêm Quân Vũ sờ môi, miễn cho khóe miệng không chú ý lại nhếch lên. Tuy rằng tình huống vô cùng gay go, nhưng vừa nhìn thấy Kỳ Trạch, không biết tại sao hắn không còn thấy sốt ruột.

Chuyên viên Mục còn chưa từng thấy tên tội phạm nào dám lẽ thẳng khí hùng như vậy, khí độ thong dong lâu năm rèn giũa thiếu chút rách toạc cả ra. Gân xanh trên trán hắn ta giần giật, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, “Bài thi cậu làm tôi đã xem, trong đó có mấy mã nguồn cao cấp thuộc về kỹ thuật nòng cốt của Mục gia, cũng là cơ mật tối cao của đế quốc, với thân phận cậu tuyệt đối không thể có cơ hội tiếp xúc. Cậu giải thích điều này thế nào? Đừng nguỵ biện là vô tình trùng lặp, tôi muốn cậu rõ điều này, nếu là vụ án khác, tòa án có thể tiến hành thẩm tra theo nguyên tắc ‘Nghi vấn có tội () không kết tội’, nhưng chuyện liên quan đến kỹ thuật hạt nhân của cơ giáp chiến đấu, hoàng thất đã phê chuẩn một phần văn kiện đặc biệt, yêu cầu tòa án tuyên án theo nguyên tắc ‘Nghi vấn có tội (phải) kết tội’. Nói cách khác, nếu cậu không đưa chứng cứ rõ ràng chứng minh mình vô tội, chúng tôi sẽ tố cáo cậu, bắt cậu vào ngục giam.”

Giọng hắn ta ngày càng nghiêm khắc, “Cậu không chỉ mắc tội xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ, còn thêm tội trộm cắp tài liệu mật của quốc gia, xử cậu tù vô thời hạn đã là nhẹ. Bây giờ tôi cho cậu cơ hội thẳng thắn để được khoan dung, nói cho tôi biết cậu lấy được mã nguồn từ trong tay ai, thân phận cậu là ai? Mục đích là gì?”

Thần sắc Hứa Khởi cũng chuyển thành nghiêm túc, ông nghi ngờ Kỳ Trạch là gián điệp liên bang phái tới. Có điều gián điệp sao lại dễ dàng phạm vào loại sai lầm cấp thấp này, cứ thế viết luôn mã nguồn khổ cực ăn cắp vào bài thi, mà không phải lấy giá thật cao bán phứa ra ngoài. Số lượng giáo sư mang họ Mục trong khoa chế tạo cơ giáp đông đến mức hai tay không đếm hết, sơ ý một chút là va vào lưỡi thương, bị cứa đứt tay ngay.

Kỳ Trạch kiên nhẫn nghe nửa ngày, chờ chuyên viên Mục lèm bèm xong xuôi mới vứt ra một quyển sách cổ, lạnh nhạt mở miệng, “Ông hỏi tôi từ đâu có được mã nguồn, thì đây tôi cho ông biết, từ gia bảo tổ tiên tôi truyền lại. Đây là cuốn từ điển từ thời kỳ thượng cổ, ghi lại mấy vạn văn tự cổ xưa, bao gồm âm, kiểu chữ và nghĩa. Những đáp án tôi làm trên bài thi đều được lấy ra từ nó. Mặt khác tôi bổ sung thêm giấy giám định quyển từ điển giấy của tôi luôn, trên đó ghi rõ sách được khai quật ở địa cầu, niên đại cách đây hơn 40 ngàn năm, chất liệu là trúc, gỗ đàn, long tu thảo…, đều là những chủng loại thực vật chỉ địa cầu mới có, mà cũng đã tuyệt diệt cả. Quyển từ điển là một món đồ cổ được bảo tồn hoàn chỉnh, không thể làm giả, các người không tin có thể tự mình kiểm tra. Tôi nghĩ các người chắc không đến nỗi cho rằng nội dung bên trong nó cũng là sao chép mã nguồn Mục gia của mọi người đâu nhỉ?”

Kỳ Trạch chậm rãi uống một hớp nước, tiếp tục nói, “Nếu như các người thật sự dám nói thế, tôi cũng chỉ đành cam chịu. Trên cái đất Tinh hệ Hắc Nhãn này, đám không biết xấu hổ so với Mục gia các người không nhiều lắm. Rõ ràng là ghi chép bên trong sách cổ, di sản văn hóa tổ tiên lưu lại, lại bị các người cầm đi đăng ký thành quyền sở hữu trí tuệ của Mục gia. Quyền sở hữu trí tuệ là để bảo vệ tri thức của người tìm ra nó, không ngờ lại bị các người lợi dụng, thành tấm màn che giấu cho sự sao chép của các người. Các người không xấu hổ, tôi còn thấy xấu hổ giùm các người!”

Theo lời cậu nói, nét mặt chuyên viên Mục trở nên cực kỳ khó coi. Phát hiện đầu ngón tay mình đang run rẩy, hắn ta vội vã giấu tay dưới mặt bàn, nắm lại, không ngờ cảm giác lớp mồ hôi ướt đẫm dính nhớp trong lòng bàn tay tự lúc nào. Mục gia cũng giữ một quyển từ điển cổ đại, là tổ tiên Mục gia truyền xuống, chỉ con cháu dòng chính mới có thể lật xem. Đoạn thời gian lâu khi trước, liên bang phái tin tặc phiên dịch mã nguồn cơ giáp của đế quốc, đại sư Mục Phi Tinh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đổi mã nguồn chữ cái truyền thống thành mã nguồn thể chữ khối vuông, hoàn toàn là nhờ vào từ quyển từ điển kia mà chuyển đổi.

Từ đó về sau, không tin tặc nào có thể dịch được mã nguồn cơ giáp Mục gia chế tạo, thậm chí kỹ sư chế tạo cơ giáp ở đế quốc khác cũng bị chặn đứng bên ngoài. Vì thế dần dần, Mục gia trở thành đầu tàu trong ngành nghề chế tạo cơ giáp, quyển từ điển cũng trở thành cơ mật tối cao, chỉ gia chủ Mục thị và người thừa kế mới có quyền mở nó.

Nhưng bây giờ, một quyển từ điển càng cổ xưa, càng toàn diện hơn bất ngờ xuất hiện, còn được Kỳ Trạch lấy ra ngang nhiên, công khai, tình huống tích tắc trở nên cực kỳ phức tạp.

Chuyên viên Mục cố lấy lại bình tĩnh, liếc mắt ra hiệu cho Hứa Khởi mau mau kiểm tra từ điển.

Quân nhân làm việc rất nhanh mang tới máy trắc cổ vật, kết quả đo đạc không khác gì lời Kỳ Trạch nói trước đó. Tuổi từ điển khoảng bốn vạn năm, nội dung rõ ràng mà toàn diện, giá trị linh vận cao tới mức 2S, không thể nghi ngờ chính là báu vật quốc gia, đủ để bù đắp cho khoảng thời gian văn hóa dân tộc Trung Hoa gián đoạn. Nếu như đáp án Kỳ Trạch điền trong bài thi quả thực bắt nguồn từ quyển sách này, thì nay đến lượt Mục gia nguy hiểm.

Hứa Khởi không dám nghĩ tiếp, cổ họng hơi ngứa, cũng muốn tìm điếu thuốc kéo vài hơi. Lý Dục vừa quay toàn cảnh đoạn đàm thoại vừa rồi, đã được quân đội đồng ý công khai, nếu chọc giận cậu, cậu không vui sẽ lập tức đăng video lên mạng, đến đó thì xong chuyện.

Xác định tính chân thực của từ điển, nhân viên công tác đeo gang tay trắng, vừa đối chiếu bài thi, vừa cẩn thận tìm kiếm đáp án, nửa giờ sau khẽ gật đầu, ra hiệu rằng thiếu niên không nói láo.

Kỳ Trạch là người không bỏ qua lý đúng, thấy chuyên viên Mục tịt ngòi, thái độ ngược lại trở nên cường ngạnh. Cậu gõ gõ từ điển, châm chọc, “Ông không cần nói tôi đã biết, mã nguồn Mục gia các người khẳng định cũng bắt nguồn từ một cuốn từ điển cổ văn nào đó mà thôi, đến mười bộ óc Mục gia cũng không thể biết cách viết, cách đọc và hàm nghĩa văn tự thời kỳ thượng cổ. Bây giờ không còn là vấn đề các người có chịu hay buông tha cho tôi hay không, mà là tôi có chịu buông tha hay không. Tôi vốn chỉ là thí sinh an phận đi thi, lại bị chụp lên đầu cái mũ trộm cướp cơ mật quốc gia, còn bị dọa cho đi tù chung thân rồi xử tử. Không phải quá bắt nạt người sao? Coi tôi là quả hồng mềm mà nắn?

Không ngại nói các người biết, tôi đã photo quyển từ điển này thành nhiều bản, gửi chuyển phát nhanh, nếu nửa giờ sau tôi còn chưa chỉnh chỉnh tề tề bước ra khỏi quân đội, ngay lập tức sách sẽ đến tay mọi kỹ sư chế tạo cơ giáp trên toàn đế quốc. Những người đó hẳn sẽ đều cảm thấy hứng thú với mã nguồn Mục gia.

À, cũng thôi mơ mộng thăm dò được công ty chuyển phát nhanh nào, tôi đã báo cho bọn họ, khi có người đến điều tra, phải lập tức chuyển phát ra ngoài. Hải Hoàng tinh quả là rất tốt ở điểm này, giao dịch đêm quá phát triển, chỉ cần trả đủ tiền, luôn có thể tìm được thương gia gan đủ lớn.”

Bây giờ thì không chỉ mồ hôi tay, cái trán chuyên viên Mục đã đổ mồ hôi hột. Hắn ta vừa nhìn là thấy ngay, nội dung trong cuốn từ điển kia so với bản mà Mục gia cất giấu toàn diện hơn nhiều lắm. Những gì từ điển Mục gia có, nó có; những gì từ điển Mục gia không có, nó vẫn có. Mà niên đại còn sớm hơn so với từ điển Mục gia mấy ngàn năm, cái nào là bản tổ tông, chỉ cần nghiệm một lần đã biết. Cái mũ trộm cướp mã nguồn không thể đánh lên đầu Kỳ Trạch, ngược lại, Mục gia rất có thể sẽ bị bên ngoài công kích vì hành vi sao chép.

Nhưng giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng là cuốn từ điển kia sau khi công khai, bí mật mà Mục gia giữ kín bằng mọi giá sẽ bị nhân sĩ trong nghề biết cả, địa vị Mục gia lũng đoạn sẽ sụp đổ trong một chiều. Cơ giáp cùng tính năng, hỏa lực, hệ điều hành… sẽ xuất hiện hàng loạt như măng mọc sau mưa.

Mục gia có sức ảnh hưởng cực lớn tại đế quốc, không sai, nhưng cùng lúc, Mục gia ngang ngược bá đạo càng khiến hoàng thất khó mà nhẫn nại. Giả sử giữ gìn ngành nghề chế tạo cơ giáp trong trạng thái kề vai sát cánh, trăm hoa đua nở, không chỉ hoàng thất, ngay mấy gia tộc lớn khác ắt vô cùng hài lòng với viễn cảnh đó.

Chính như Kỳ Trạch nói, địa vị song phương đã hoàn toàn nghịch chuyển, bây giờ không phải là Mục gia có tha hay không, mà là Kỳ Trạch có chịu giơ cao đánh khẽ hay không. Chuyên viên Mục trên mặt không tỏ rõ, thực ra tim như sắp ngừng đập. Hắn ta mơ hồ cảm giác, một hồi tai ương ngập đầu đang đứng chờ Mục thị phía trước. Gia tộc vinh quang bằng ấy năm, e rằng vào ngày mai, sẽ triệt để đi vào con đường suy bại.

Làm gì bây giờ? Một là video Lý Dục đang giữ – có nguy cơ công khai bất cứ lúc nào; hai là những bản photo từ điển Kỳ Trạch đang gửi – có khả năng chuyển phát đi bất cứ lúc nào. Mục thị chuẩn bị kỹ càng mà đến, lẽ nào bọn họ thì không? Hơn nữa rõ ràng, con bài trong tay họ nặng hơn nhiều so với Mục thị, cũng càng đáng sợ hơn hẳn.

“Từ điển này cậu lấy từ đâu? Cậu là cô nhi, làm sao có được gia bảo tổ truyền?” Chuyên viên Mục yếu ớt hỏi. Hai thư ký ông ta mang đến đã tắt máy ghi âm, hoàn toàn không dám động đậy nữa. Mức độ nghiêm trọng của sự việc vượt quá xa những gì họ đánh giá.

Kỳ Trạch giơ cổ tay lên, nửa cười nửa không mở miệng, “Ông còn hai mươi chín phút.”

Chuyên viên Mục âm thầm điều chỉnh hô hấp, muốn thả người đi, tâm lý không cam; không tha, lại không dám.

Hứa Khởi không nhìn nổi nữa, đập bàn mà nói, “Các người đi thôi!” Xem cái cách Mục gia làm đi! Ông khẽ cắn răng, trong đầu nhảy ra một từ đơn của liên bang——LOW, cực LOW! Hại ông cũng cùng mất mặt! Cái gọi là phát minh mã nguồn, hóa ra đều là photo cấp lão tổ tông!

Kỳ Trạch thản nhiên đứng dậy, nhìn Nghiêm Quân Vũ mỉm cười gật đầu, “Ngày sau mong được Nghiêm thiếu chủ chăm sóc nhiều hơn.” Lời nói thật êm tai, thái độ cũng vô cùng lễ phép, mà trào phúng và sâu cay thì cực rõ. sáu người ngồi đối diện, ngoại trừ Nghiêm Quân Vũ, đều tái mặt.

“Đương nhiên!” Nghiêm Quân Vũ đi ra trước tiên, đẩy cửa phòng giúp thiếu niên. Vốn dĩ hắn đã tính đến khả năng xấu nhất, một khi thiếu niên bị định tội, hắn sẽ phái người đưa cậu đi ngay trong đêm, đến liên bang, đến tinh cầu nguyên thủy, bất cứ nơi nào, chỉ cần cậu sống cho thật tốt. Không ngờ kết quả ngoài điều hắn dự liệu, thậm chí vượt khỏi những gì Mục gia khống chế.

Quyền uy Mục gia ngự trị vượt trên hoàng thất, đánh chết bọn họ cũng không ngờ, trong ngày nào đó, căn cơ cả gia tộc sẽ rung động vì một kẻ bình dân nhỏ như sâu kiến. Phải, từ điển của Kỳ Trạch đủ để bứng trọn gốc rễ cả một Mục gia khổng lồ, hơn nữa còn dễ như ăn cháo, không tốn chút sức. Các gia tộc lớn đã từng bị Mục gia áp chế không thở nổi, thậm chí cả hoàng thất, chắc chắn đều nguyện trở thành đòn bẩy cho cậu.

Nghiêm Quân Vũ yên lặng nhìn theo bóng thiếu niên đi xa, mới quay trở lại phòng hội nghị.