Chương 42

Chân trước Kỳ Trạch vừa rời đi, chân sau Nghiêm Quân Vũ đã thu về một phần bưu kiện, mở ra xem thì phát hiện là tờ danh sách dài, bao gồm toàn thể các đại sư chế tạo cơ giáp tiếng tăm trong đế quốc. Đương nhiên, phần danh sách này còn có một đặc điểm rõ rệt, chính là các đại sư trên đó không phải họ Mục, mỗi người đều từng lên tiếng công kích hành vi lũng đoạn của Mục thị.

Nghiêm Quân Vũ nghĩ cái hiểu ngay, lập tức gửi danh sách cho Hứa Khởi, để ông thông báo cho hoàng thất và thượng nghị viện, đề phòng nội dung từ điển bị tiết lộ.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Khởi thở dài, “Khá lắm, ngay từ tối hôm qua đã gửi ra ngoài! Con nói cậu ta à? Bằng không sao cậu ta dám hành động nhanh như vậy!”

“Là con nói.” Nghiêm Quân Vũ không định che giấu, mặc dù có lỗi với Mục Nhiên, nhưng hắn không hối hận. Chuyện này đối với Mục gia cực kỳ bất lợi, nhưng đối với đế quốc mà nói lại là chuyện tốt đến trời. Quyền lực cực độ mất thăng bằng cuối cùng chỉ có thể dẫn đến chính thể tan rã, chính thể không còn, lấy đâu ra nhà nước?

Hứa Khởi nhìn chung quanh, xác định chẳng có người ngoài, mới dựng thẳng ngón cái, giễu cợt, “Chú phải một câu làm đến đẹp! Mắt con không tệ, Kỳ Trạch là kẻ sẽ làm nên chuyện, xưa nay chú chưa từng thấy thằng nhãi nào tinh ranh và to gan hơn cậu ta. Cậu ta năm nay bao nhiêu? Mười bảy hay mười tám? Vừa ra tay đã lật đổ Mục gia, thật sự đáng gờm. Nghe bảo cậu ta dự thi vào khoa chế tạo cơ giáp đế hiệu, còn lấy toàn bộ điểm S để thông qua? Đáng tiếc, nếu cậu ta không phải người mang gene các-bon, chưa biết chừng có thể vượt khỏi Mục Nhiên. Mục gia lần này tuy rằng xui xẻo, nhưng chỉ cần Mục Nhiên đột phá 3S, chế tạo thành công cơ giáp siêu năng, Mục gia sẽ không hoàn toàn suy yếu. Lần này nó tỉnh ra, có lẽ sẽ oán hận con. Cố đừng gây gổ với nó nữa, miễn cho thời điểm khó khăn cần nhờ tới nó lại khó nói.”

Nghiêm Quân Vũ cười khổ lắc đầu, “Con vốn không muốn trở mặt với cậu ấy, dù sao cũng là tình cảm bên nhau từ nhỏ cùng lớn lên.”

Hứa Khởi vỗ vỗ vai hắn, tiếp tục nói, “Mục Nhiên làm người kiêu ngạo, sẽ không làm gì Kỳ Trạch, nhiều lắm mặc kệ kỹ sư chế tạo cơ giáp Mục gia cản trở, để cậu ta chẳng thể yên ổn học hành thôi. Mục Uẩn cha nó lại không nhất định, ông ta một bụng âm mưu, chú đoán chưa đánh chết Kỳ Trạch đừng hòng ông ta ngủ yên buổi tối. Đến trường học nhớ theo sát Kỳ Trạch, đừng để người ám hại cậu ta.”

Hứa Khởi vừa dứt lời, đã thấy video thông báo của Kỳ Trạch chình ình trên hàng đầu Top View, cậu ngang ngược tuyên bố công khai rõ ràng với toàn bộ dân cư đế quốc: Nếu như mình ngộ hại, hung thủ nhất định là Mục gia. Người Mục gia thích nhất lá mặt lá trái, trong tối cướp đoạt tài nguyên đế quốc để bản thân sử dụng, bên ngoài không ngừng dương cao cờ hiệu lo nước thương dân, liên tục hoạt động từ thiện, bào mòn da trên mặt đến trơn. Rất tốt, Kỳ Trạch vừa giơ tay đã bóc sạch mặt mũi bọn họ, bóc toàn bộ từ trên xuống dưới, ném xuống đất đạp cho mấy phát.

Cố tình bọn họ lại không thể làm gì, còn phải thể hiện bề ngoài khoan dung rộng lượng, cảm giác uất ức giày vò này chắc chẳng đến nỗi phát điên đâu! Hứa Khởi càng nghĩ càng cảm thấy sung sướиɠ, vỗ đùi cười ha ha, “Chú thích thằng nhóc này, quá cmn có cá tính! Những năm này không biết ông đây đã phải chịu bao nhiêu ức chế chỗ Mục gia, cứ đến quý mua sắm lại phải khô miệng vì đàm phán. Đám bọ đó, một cái đinh ốc cũng hận không thể hét giá trên trời, cơ giáp hỏng cũng không sửa chữa đúng lúc, phải chất trong kho hàng, chờ kỹ sư cơ giáp nhà họ nghỉ phép trở về xếp lịch, chờ dài cổ mới đến phiên mình sửa. Ông đây vừa nhìn thấy bản mặt đại gia của họ đã đau gan, hận không thể vớ súng hạt nhân pằng pằng mấy phát bắn cho bằng sạch. Lần này ngon ăn, ông xem đám đó còn dám ngang ngược nữa không. Úi chà, chú phải nhanh chóng gọi cho ông cụ, bảo ông ấy mau chóng bồi dưỡng đoàn đội kỹ sư chế tạo cơ giáp Nghiêm gia mới được.”

Nghiêm Quân Vũ lại không cười nổi, lòng tràn đầy nỗi lo lắng dành cho Kỳ Trạch. Tuy rằng Mục Nhiên là bạn tốt của hắn, nhưng cách thức Mục gia làm việc ít nhiều hắn quá biết. Nói lời thật, bẩn thỉu, bẩn hơn so với bất kỳ gia tộc lớn nào, đặc biệt là gia chủ Mục gia, mặt ngoài hiền hoà khoan dung độ lượng, thủ đoạn lại quá sức hung tàn, đã từng hai độ bức bách hoàng đế từ nhiệm, chỉ vì người ta muốn thông qua (dự luật cấm lũng đoạn).

Ông ta ngụy tạo rất nhiều bê bối, triệt để bôi đen hình tượng hoàng gia, tác động để (dự luật cấm lũng đoạn) chết từ trong trứng nước. Có điều ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, năm đó Mục thị thu được thắng lợi to lớn nhường nào, hiện tại phải đối mặt chèn ép cương quyết nhường ấy. Từ điển đã được Kỳ Trạch gửi đi, thủ đoạn Mục Uẩn có cao siêu đến đâu cũng vô phương ngăn cản. Ai ngờ được một bài thi nho nhỏ, lại trở thành mồi dẫn hỏa làm nổ Mục gia?

Nghiêm Quân Vũ lắc đầu, than thở, “Kỳ Trạch hơi quá quắt, thật chả khác nào con ôm đồm phải một mớ phiền toái lớn.” Lời tuy là vậy, trong giọng nói lại không có nửa ý tứ muốn khó dễ.

Hứa Khởi bên này bấm điện thoại gọi ông Nghiêm, báo cáo sự việc rõ ràng, thái độ ông cụ cực dễ dãi, thậm chí có đôi phần sung sướиɠ. Ông cười khà khà, “Được, trong lòng ta nắm chắc rồi. Quân Vũ đâu, ta muốn tâm sự với nó.”

Nghiêm Quân Vũ lập tức lại gần Hứa Khởi, chào theo kiểu nhà binh.

“Ê, đừng bày bộ thối mặt này cho ông nhìn nữa, ông cũng chỉ vì muốn tốt cho mày.” Ông cụ sờ trán, “Thằng bạn nhỏ nhà mày gửi từ điển cho kỹ sư chế tạo cơ giáp toàn quốc, chỉ sót mỗi đại sư Nghiêm Trung Quỳ của Nghiêm gia, nó cố ý ấy à? Dũng cảm đấy!”

“Bác hai đã quyết liệt cùng gia tộc từ lâu rồi mà?” Nghiêm Quân Vũ cau mày.

“Ờ, bên ngoài thì là quyết liệt, bằng không Nghiêm gia làm sao qua mặt Mục gia, bồi dưỡng thợ chế tạo cơ giáp của mình? Chiến sĩ của chúng ta đâu thể không có cơ giáp, mà Nghiêm gia cũng đâu thể mất đi ủng hộ chỗ Mục gia.” Ông Nghiêm cười ha ha, “Tình cảm ông cháu ruột, sao có thể chẳng bằng một người ngoài? Ông biết con cương quyết, việc đã quyết định tuyệt không quay đầu lại, nếu ông không giáo huấn con, lẽ nào chờ Mục gia tự mình giáo huấn? Được rồi được rồi, đưa số của bạn nhỏ Kỳ Trạch cho ông nội, ông nội đích thân xin lỗi nó, có quỳ xuống cầu xin cũng phải cầu giùm bác hai con một quyển từ điển. Bác con vừa nãy gọi tới tìm ông khóc đây, trách ông đừng nên đắc tội Kỳ Trạch. Ông là sắp người xuống lỗ, bản mặt già nua này có mất hay không mặc kệ, chỉ muốn tận sức trải sẵn con đường, để sau này mọi người khỏi cần phải chịu Mục gia kéo tay. Quân Vũ, đừng trách ông nội, ngồi ở vị trí này, rất nhiều chuyện phải cân nhắc chu toàn, không thể đơn giản lấy trắng đen mà khái quát.”

Nghiêm Quân Vũ trầm mặc, hồi lâu sau mới nói, “Ông xin lỗi Kỳ Trạch cũng vô dụng, không bằng dùng tiền mua. Tay cậu ấy rất đen, ông phải chuẩn bị tâm lý bị lấy máu.”

Ông cụ ngẩn người, sau đó khoái trá cười rộ lên, “Không có kẻ địch vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng có đúng không? Khá lắm, ông thích! Thằng nhãi từ đâu ra thế, tính tình này, thủ đoạn này, không giống cô nhi, mà như người thừa kế đại thế gia nào đó dày công dạy dỗ. Thì thôi trước tiên để ông thành tâm thành ý nói lời xin lỗi nó, không được nữa thì dùng tiền mua. Con bảo vệ nó cho kỹ, đừng để Mục gia nhân cơ hội chui khe hở.” Dứt lời lập tức cúp điện thoại.

Nghiêm Quân Vũ nhìn màn hình đen kịt, đầu tiên lắc đầu cười cười, sau đó đỡ trán, bật cười thành tiếng. Thực sự là lo lắng đâu đâu thay Kỳ Trạch, gặp phải chuyện lớn như vậy cậu vẫn có thể dẹp yên, quả tình như quái vật nhỏ không gì không làm được.

Giây lát tiếp, thuộc hạ gọi đến, hỏi hắn thời điểm nào thì đến đón người.

“Khỏi đón nữa, cậu ấy không có chuyện gì.” Nghiêm Quân Vũ vui vẻ trả lời.

Hứa Khởi nhíu mày, “À, đây là chuẩn bị lén lút đưa Kỳ Trạch rời đế quốc? Con thật sự để ý cậu ta quá đó.”

Nghiêm Quân Vũ thẳng thắn đáp, “Con vừa nhìn thấy cậu ấy đã cảm giác rất thân, luôn cảm thấy chăm sóc cậu ấy là trách nhiệm của mình. Chú Hứa, con đâu ngờ cậu ấy căn bản không cần con giúp.”

Hứa Khởi cười ha ha, “Thôi ủ rũ đi, thằng nhóc kia bị kí©h thí©ɧ, chẳng phải đã nói sẽ không buông tha cho con sao? Sau này hai đứa vẫn còn nhiều cơ hội. Con phải cảm ơn ông cụ nhé, ma xui quỷ khiến, đưa tặng cho con một thần trợ công.”

“Thần trợ công gì chứ? Kỳ Trạch không giận chó đánh mèo lên con đã là vạn hạnh.” Nghiêm Quân Vũ lắc đầu cười khổ.

Hứa Khởi an ủi, “Đừng lo lắng. Tuy chú mới gặp mặt Kỳ Trạch, nhưng không khó nhìn ra cậu ta là người yêu ghét rõ ràng. Ai đối xử tốt với cậu ta, ai xấu xa với cậu ta, trong lòng cậu ta không chỉ rõ ràng, còn báo đáp hoặc báo thù từng kẻ một. Người như vậy khó chung đυ.ng nhất, cũng dễ chung đυ.ng nhất, con đừng chơi trò giả tạo với cậu ta, đối xử tốt với cậu ta là đủ. Đừng thấy ông cụ trước đây đối phó cậu ta, thật ra ông ấy không hề có ý dồn đến đường cùng, đã lệnh cho chú từ sớm, dặn chú tận dụng quan hệ chỗ bác hai con dẫn cậu ta tiến vào vòng giải trí, xem như là bù đắp. Đương nhiên, chúng ta đều đã quá đề cao mình, người ta bản lãnh lớn đâu cần mình giúp. Bốn mươi sáu môn thi toàn bộ S, không biết sạn trong đầu óc cậu ta làm sao lắm thế!”

Hứa Khởi tấm tắc, cuối cùng mở trí não, nhìn động tĩnh trên mạng tinh tế. Hoàng thất và thượng, hạ nghị viện nhanh chóng khống chế dư luận, nhân dân cả nước cũng đã biết sự tình. Vì người nằm lòng sách Mục gia đông vô số kể, thế là không ngừng hiện thân, nhục mạ Kỳ Trạch.

Hứa Khởi càng đọc càng nổi nóng, hừ lạnh, “Đến giờ đám ngu vẫn còn bất bình thay Mục gia, đừng bảo đầu óc bị nước vào đấy nhé? Dân cư đế quốc mà như những quả trứng gà, vậy Mục gia đích thị là rổ trứng. Rổ lật nhào, trứng gà dựa vào đâu đỡ nổi? Nghĩ chẳng dám nghĩ, thế mà bọn họ vẫn tự nhủ rằng tốt, cho rằng rất an toàn. Những năm trước, trước hoàng đế vừa đưa (dự luật cấm lũng đoạn) ra, sau gián điệp liên bang đã bí mật tiếp xúc Mục Uẩn, ông ta thiếu điều còn muốn phản quốc ngay. Nếu hoàng thất không chủ động lùi bước, đế quốc đã trở thành nước phụ thuộc liên bang từ lâu. Dân chúng thành nô ɭệ, Mục gia vẫn trên đỉnh quyền uy, thứ đồ ăn tàn phá hoại bằng này, vẫn được dân chúng phong thành Chúa cứu thế của đế quốc?”

Hứa Khởi đốt thuốc, nghiêm giọng nói, “Nói một câu không xuôi tai, tuy rằng đại sư Mục Phi Tinh có cống hiến vĩ đại cho đế quốc, nhưng hậu nhân ngài thật chẳng ra sao, gia phong bại sạch. Ông cụ cho con đính hôn với Mục Nhiên, trong lòng ông ấy còn buồn nôn hơn nuốt gián. Nhưng biết sao hơn, mạch máu nằm trong tay người ta, đành phải bảo gì nghe đó. Giờ thì tốt rồi, chờ bác hai tìm hiểu kỹ mã nguồn, tự chúng ta sẽ có thể chế tạo cơ giáp. Thật tình chú không hy vọng Mục Nhiên thăng cấp, dựa vào nó, Mục Uẩn sớm muộn cũng vùng dậy được!”

Đang nói, Hứa Khởi đọc thấy bài viết dài, nội dung vạch trần bộ mặt thật Mục gia, phân tích đến tận cùng triệt để các tai hại và nguy hại khi ngành nghề chế tạo cơ giáp bị Mục thị lũng đoạn, ông vội vàng đăng nhập, khen thưởng một trăm điểm. Cái dân chúng cần biết chính là những thông tin này, mà không phải vĩnh viễn bị vầng sáng rực rỡ bề ngoài của Mục thị che đậy.

Kế tiếp bài viết trên, những bình luận viên nổi danh cũng đăng lên những bài phân tích tương tự, kéo Mục thị tít từ trên cao xuống dưới thần đàn. Ban thông tin truyền thông hoàng thất lại không tỏ bất kỳ thái độ gì, bỏ mặc, thậm chí có dấu hiệu thúc đẩy cho tình hình càng nghiêm trọng. Ban đầu, nanh vuốt Mục gia vẫn chịu khó liên lạc admin xóa bài, hoặc chỉ trích chính phủ, mà dần dần, tựa hồ nhận được mệnh lệnh từ cấp cao Mục thị, không còn những cử động giãy dụa khi sắp chết.

Nghiêm Quân Vũ thấy tận mắt quá trình mọi người đẩy tường đổ sụp, chứng kiến Mục thị khổng lồ từ đám mây ngã vào bụi trần. Vào giờ phút này, đòn phá hoại của Kỳ Trạch hiển lộ rõ ràng trước mắt. Hắn lau mặt, cảm thấy bất lực thật sâu. Gặp phải tình huống tương tự, hắn chỉ muốn dẫn thiếu niên bỏ trốn, chưa từng nghĩ rằng phải phản kích. Mục thị mạnh mẽ mang cho hắn ấn tượng quá mức sâu sắc, khiến hắn, theo bản năng, lập tức cho là mình không có năng lực đối kháng.

Kỳ Trạch không giống! Dù gặp phải kẻ địch mạnh cỡ nào, cậu cũng chỉ chọn cách ngẩng đầu nghênh đón. Sống hơn ba mươi năm, còn không bằng một thằng nhóc bé tí! Nghiêm Quân Vũ thấy cực kỳ thất bại, cũng cực kỳ kiêu ngạo. Hắn lắc đầu cười khổ, đang muốn nhắn tin cho Kỳ Trạch dặn cậu chú ý an toàn, điện thoại ông nội đã gọi tới lần nữa.

“Ha ha ha ha ha, hai người không thể ngờ đâu, thằng bé kia thật sự đủ gan!” Mặt ông Nghiêm đỏ bừng lên, thần sắc khoái chí, “Ta xin lỗi nó suốt mười phút liền, nó cứ như thế ngồi trên ghế sa lon, vắt chéo hai chân,” ông bắt chước tư thế ngồi thiếu niên, sau đó tiếp tục nói, “Trưng ra bản mặt nửa cười nửa giễu nhìn ta suốt buổi. Ta bị nó nhìn đến cả người nổi hết da gà, lòng tự nhủ đây là tiểu tử từ đại thế gia đâu đâu bồi dưỡng thế, tự cao quá mức. Nói tới khô cổ họng, nó mới thong thả hỏi ta nói xong chưa, nói xong rồi thì nó cúp điện thoại, ta vội vàng kêu khoan, ta tình nguyện bỏ tiền mua từ điển, ngay lập tức mắt nó phát sáng lập lòe, vừa nhìn đã thấy đang nín ý xấu đầy trong bụng. Đúng như dự đoán, nó vừa ra giá đã đòi ngay 5 tỉ, còn thòng câu miễn cò kè mặc cả. Chờ ta cắn răng đáp ứng, thái độ nó lúc ấy mới mềm ra như bún.”

Ông lão vỗ trán than thở, “Đến lúc sắp sửa ngừng cuộc gọi, bỗng nhiên nó bảo nó chấp nhận lời xin lỗi, bởi vì 5 tỉ này đủ lớn để tỏ bày thành ý của ta. Khá lắm, hẳn trong lòng nó rõ ràng, Nghiêm gia chúng ta vốn có thể lấy từ điển trong tay người khác, số tiền kia coi như cố ý bù đắp sai lầm lúc trước đây mà. Mới mười tám tuổi, tâm tư sáng suốt như vậy, thủ đoạn lại tàn nhẫn, không hề biết sợ, nói nó là cô nhi, đánh chết ta cũng không tin. Thằng nhóc ấy mà làm cháu ruột của ta, ta cần quái gì phải nhọc lòng bồi dưỡng gỗ mục là con nữa?”

Bị ghét bỏ, Nghiêm Quân Vũ lại không lộ ra một chút mất vui. Hắn trả lời bằng giọng như trút được gánh nặng, “Ông nội, khổ cho ông. Ngày khác để con tự mình giải thích thêm bên chỗ Kỳ Trạch.”

“Chuyện của con, tự tính mà làm. Không phải ông nội muốn can thiệp vào cuộc đời con, trước đây là do bị người chèn ép, đâu còn cách nào.” Ông Nghiêm khoát tay, “Ông sống mấy trăm tuổi, mắt nhìn người vẫn có. Kỳ Trạch biết rõ thân phận ông, đối xử với ông vẫn đúng mực, lúc nên cứng rắn sẽ cứng rắn, khi cần hòa hoãn sẽ hòa hoãn, đắn đo bắt bí chuẩn xác cực kỳ, người như thế không thể nào xuất thân từ cô nhi viện. Lai lịch nó e rằng không đơn giản, thời điểm ở chung con nhớ lưu tâm.”

“Con rõ ràng.” Nghiêm Quân Vũ gật đầu. Trước hôm nay, hắn không ngờ ông nội sẽ thưởng thức Kỳ Trạch đến thế. Nhưng suy ngẫm kỹ sẽ không thấy lạ, con người mình tính tình ngang ngạnh, không biết đường co duỗi, đây vẫn là chỗ ông bất mãn lâu nay. Mà Kỳ Trạch thì ngược lại hoàn toàn, có thể ủy khuất bản thân ngủ đông, cũng có thể thuận thế nắm cơ hội trèo lên trên, lúc nào nên làm chuyện gì, đi con đường nào, trong lòng cậu rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác.

Lão gia tử tựa hồ cảm giác được cháu ông thay đổi, trên mặt lộ ra nét vui mừng. Hai người vừa cúp điện thoại, đến lượt Mục Nhiên gọi tới, mở miệng đã hỏi ngay lập tức, “Có phải anh tiết lộ tin tức Mục gia sắp điều tra Kỳ Trạch cho cậu ta biết? Nếu không sao cậu ta biết chuyện sắp xảy ra mà ứng phó từ trước? Quân Vũ, anh làm tôi quá thất vọng rồi! Anh có biết điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào với Mục gia không?”

Lòng Nghiêm Quân Vũ nguyên còn áy náy, vì câu chất vấn mà biến mất chẳng còn thấy tăm hơi bóng dáng. Hắn dùng ngữ khí lạnh lùng y hệt đáp, “Là tôi bảo Mục gia dùng văn tự cổ đại làm mã nguồn sao? Là tôi bảo mọi người vu cáo Kỳ Trạch hay sao? Những chuyện phát sinh hôm nay, khởi nguồn đều bởi kỹ thuật Mục gia còn thiếu khuyết. Kỹ thuật thiếu khuyết sớm muộn gì cũng có ngày bị công phá, chính em phải đoán ra từ sớm. Vả lại tôi không cảm thấy đó là chuyện xấu. Lực lượng vũ trang mạnh mẽ vốn nên thuộc về quốc gia, thuộc về nhân dân, không nên chỉ thuộc về gia tộc.”

Mục Nhiên trầm mặc, hồi lâu sau mới khàn giọng bật cười, “Cả anh cũng cảm thấy Mục gia làm sai ư? Được, tôi không tranh cãi với anh nữa. Cục diện đã đến nước này, tôi chỉ hy vọng Nghiêm gia đừng thừa cơ bỏ đá xuống giếng. Nói cho vị bạn học Kỳ kia, coi như cậu ta có đậu vào khoa chế tạo cơ giáp, một khi không giáo viên nào chịu hướng dẫn, cậu ta kiếm đường nào mà sống? Mục gia có sa sút thì vẫn còn tôi, tôi xem ai dám cùng tôi đối nghịch.”

Nghiêm Quân Vũ không biết vì sao lại thấy buồn cười. Hắn lắc đầu nói, “Tùy em vậy, tôi nghĩ Kỳ Trạch sẽ không quan tâm em là ai, càng chẳng quan tâm cái em gọi là uy hϊếp.”

Vẻ bình tĩnh Mục Nhiên vẫn gắng sức duy trì giờ đây vỡ nát, trên mặt lộ ra vẻ hung tợn. Quai hàm y cắn chặt, gân xanh đầy cổ, tựa hồ đang cắn răng, sau đó giơ tay cắt đứt cuộc gọi. “Ầm”, một tiếng động thật lớn vang vọng trong phòng, trí não bị y ném xuống đất thật mạnh, bể nát tan. Mục Uẩn nghe động tĩnh đẩy cửa vào nhìn, khí sắc trên mặt âm trầm giống hệt.

“Là nó nói?”

“Đúng. con không ngờ anh ấy sẽ phản bội con.”

“Có gì mà không ngờ tới. Trên thế giới này, chỉ có con mới không phản bội chính bản thân con.” Mục Uẩn ngồi trên ghế sa lon, rót hai ly rượu, “Qua đây uống với cha một chén, uống hết lại đi nghiên cứu. Sau này Mục gia dựa cả vào con.”

Mục Nhiên vén món tóc rối xõa dài trên trán, ngữ khí vô cùng nản lòng, “Chỉ thiếu chút là thành công. Con đã tách mã nguồn Thái Tổ phát minh thành từng thiên bàng bộ thủ hoặc bút họa đơn giản, dù từ điển rơi vào tay người ngoài, cũng không ai có thể đọc hiểu mã nguồn Mục thị.”

Thiên bàng là đơn vị cấu tạo chữ sử dụng hình thức nhị phân để phân tích chữ Hán.

Bộ thủ là thiên bàng có tác dụng quy loại kiểu chữ. Thí dụ, những chữ , , đều liên quan tới ngôn ngữ, lời nói, đàm luận v.v… nên được xếp chung vào một bộ, lấy bộ phận (ngôn) làm bộ thủ. Bộ thủ là một yếu tố quan trọng của Hán tự, giúp việc tra cứu Hán tự tương đối dễ dàng.

Đây mới là chỗ y canh cánh trong lòng. Y chỉ cách thành công một bước, nhưng bất hạnh ngã xuống ngay điểm cuối cùng. Hiện tại, dù y có lập tức dùng mọi nơ ron thần kinh bắt đầu phát minh mã nguồn kiểu mới cũng là vô ích. Cuốn từ điển kia như một bộ máy giải mã, có ngàn vạn cơ giáp Mục gia đã bán đi làm tham chiếu, truy ngược ra mã mới quả tình dễ như ăn cháo, trừ phi y vứt bỏ hệ thống điều khiển bằng tinh thần lực tổ tiên phát minh, đổi thành hệ thống hoàn toàn mới.

Mục Nhiên rất rõ ràng, bản thân y còn lâu mới chạm được ngưỡng thiên tài tới mức phát minh ra hệ điều hành mới. Từ nay về sau, thôi thì Mục thị đành từ bỏ sản nghiệp cơ giáp chiến đấu, chuyên tâm vào mục tiêu chế tạo cơ giáp siêu năng. May mà kỹ thuật nòng cốt tạo nên cơ giáp siêu năng không chỉ có mã nguồn, còn chuyển đổi năng lượng, truyền dẫn dị năng, gia công kim loại, nếu không có tài liệu Thái Tổ lưu lại, những kẻ khác cả đời đừng hòng mò ra manh mối.

Liên bang thí nghiệm mấy trăm năm, bây giờ cũng chỉ làm ra bốn bộ, phương diện tính năng còn thua kém cơ giáp Mục thị hoàn toàn, nhiều lắm chỉ được coi là mô phỏng. Mục gia sừng sững không ngã bao năm, sao có thể bị một con giun lật tung đến bước đường nghiêng ngả? Nghĩ tới đây, Mục Nhiên cuối cùng bình tâm lại.

“Nghĩ thông rồi? Nghĩ thông rồi thì chăm chỉ nhiều vào, để còn thấu triệt những gì Thái Tổ con lưu lại.” Kỳ vọng Mục Uẩn dành cho con trai rất cao, không vui khi thấy y phiền lòng vì loại chuyện vặt vãnh này. Ông ta nói bằng giọng lạnh như băng, “Thằng Kỳ Trạch kia cha sẽ nghĩ cách giải quyết. Nó không nên trở thành chướng ngại, càng không nên trở thành tâm ma trong lòng con. Cha biết bây giờ con ảo não, vì cha cũng như con. Nếu không phải cha do dự thiếu quyết đoán, không đồng ý kế hoạch thay đổi mã nguồn con đưa ra, Mục thị sẽ chẳng đến nông nỗi hôm nay thiệt hại nặng nề. Nhưng con phải hiểu, một người trên con đường đi đến thành công, sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, đây là ông trời đang thử thách. Khắc phục được, con lêи đỉиɦ; bị đánh tan, con chỉ còn nước rơi xuống vực sâu. Con phải luôn hướng về phía trước, đừng bận lòng những kẻ qua đường hay giun dế dưới chân.”

Người qua đường là ai, giun dế là ai, tự bản thân Mục Nhiên rất rõ. Y gật đầu, thuận theo mà đáp, “Con hiểu rồi cha, con sẽ không để cha thất vọng, cũng sẽ không để Thái Tổ thất vọng. Không phải cha do dự thiếu quyết đoán, do tự con không thể kiên trì. Nếu con kiên quyết hơn, hẳn là cha sẽ nghe con.”

Mục Uẩn xoa tóc con, vẻ rất vui mừng. Ông ta đặt ly rượu xuống, ra khỏi phòng, căn dặn lần cuối, “Địa vị độc quyền của Mục thị bị phá vỡ là điều chắc chắn, chúng ta nếu còn cứng rắn, sẽ phải chịu chèn ép muôn phương, cho nên cha không định trở mặt với hoàng thất và sáu gia tộc lớn, con không cần vì vậy mà xa lánh Nghiêm Quân Vũ. Còn việc kết hôn, cha e lão hồ ly Nghiêm Hồng Viên kia sẽ giả ngu, có thể ngâm thì ngâm, sẽ không vội vàng sắp xếp cho hai đứa.”

Ánh mắt Mục Nhiên hơi lóe, cười lạnh nói, “Không làm cũng chả sao, con đối với Nghiêm Quân Vũ vốn không có bao nhiêu tình cảm.”

“Có đúng không?” Mục Uẩn nhìn sâu vào hai mắt y, thở dài nói, “Tình cảm là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là độ phù hợp gene của hai đứa rất cao, trị số 99% cho tới giờ cha vẫn chưa từng thấy. Nếu dùng gene hai đứa tổng hợp phôi thai, chưa biết chừng sinh ra thiên tài siêu cấp như Thái Tổ. Căn cơ Mục gia vĩnh viễn ở đời kế tiếp, điều này con nên ghi nhớ. Trong Mục gia, hôn nhân chưa bao giờ là kết quả tình yêu, nó là kết hợp của lợi ích, con nhất định phải thời thời khắc khắc giữ tỉnh táo.”

Hai má Mục Nhiên hơi đỏ lên, hấp tấp nói, “Con nhớ kỹ, cha. Chờ anh ấy trở về, con sẽ nghĩ biện pháp hòa hoãn quan hệ với anh ấy.”

Mục Uẩn lúc này mới hài lòng, nhẹ giọng mà nói, “Hiện tại Mục gia cần Nghiêm gia chống đỡ hơn bất cứ lúc nào, không cần biết con giận đến đâu, đều nhịn cho cha. Kỳ Trạch bên kia con đừng ra tay, miễn cho để người khác nắm được cán. Cha sẽ xử lý nó, một kẻ mang gene các-bon, ốm đau vất vưởng một hồi cũng có thể chết tưới, đừng mong dính dáng gì đến Mục thị. Đương nhiên, cha sẽ không động vào nó ngay lập tức, ít nhất cũng chờ phong ba qua, bình thường lại nói. Một mình dám đối kháng cùng Mục thị, không biết nó lấy dũng khí từ đâu.”