Chương 2: Tòa nhà Đẫm máu

Không lâu sau khi ra khỏi biệt thự, một chiếc xe xuất hiện.

Tài xế từ trong xe xuống, nhanh chóng đi ra phía sau, mở cửa xe, Hạ Triều ôm Hi Cẩm ngồi lên xe.

Cửa đóng lại và chiếc xe khởi động.

Trong suốt quá trình, Hi Cẩm chưa từng rời khỏi lòng Hạ Triều.

Ánh mắt cậu khóc đến đỏ bừng, lúc này tuy rằng nước mắt ngừng lại, nhưng cả người vẫn còn rất run.

Làn da vốn đã trắng, một cơn ác mộng, Hi Cẩm nói cậu gặp ác mộng, sắc mặt trắng bệch, toàn bộ làn da trở nên mỏng manh và trong suốt dị thường. Hạ Triều ôm Hi Cẩm vào trong ngực giống như ôm trẻ con, hắn vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Hi Cẩm. Anh đã hoàn toàn bị người này mê hoặc khi nhìn thấy trong một tấm ảnh.

Cho dù bức ảnh kia chỉ là một góc nghiêng, nhưng cũng đủ rồi, cũng đủ để Hạ Triều biết cậu chính là một bộ sưu tập tuyệt mỹ mà hắn muốn.

"Tiểu Hi, em muốn đi đâu?" Hạ Triều vuốt ve mặt Hi Cẩm, Hi Cẩm nép vào lòng bạn trai, lông mi dài bị nước mắt làm ướt dính chặt vào nhau, đầu ngón tay Hạ Triều gạt một cái, dính một chút vệt nước.

Hi Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỗ nào cũng được. "

Lông mi ướt đẫm của Hi Cẩm run lên, đôi mắt hoa đào nhìn về Hạ Triều.

Đôi đồng tử hổ phách phản chiếu hình bóng Hạ Triều, chẳng có những thứ khác, chỉ có một mình Hạ Triều.

Hạ Triều siết chặt cánh tay, bảo bối của hắn, rõ ràng đều biết chân tướng, hoặc là nói thấy được chân tướng, lại vẫn không tin, vẫn lựa chọn tín nhiệm hắn.

Hạ Triều khẽ cười.

Chính vì thế mà anh mới thích cậu như vậy, tin tưởng hắn bằng cả trái tim, ngay cả khi bị hắn liên tục làm tổn thương, liên tục mang lại đau khổ cũng phải tin tưởng hắn.

Vì cậu được định sẵn là định mệnh, là tất cả của hắn, bộ sưu tập của hắn.

Hạ Triều cúi đầu hôn lên gáy Hi Cẩm, hôn thật sâu.

"Được rồi, anh sẽ đưa em đến một nơi an toàn, chỉ hai chúng ta thôi."

Xe yên lặng chạy, Hi Cẩm dựa sát vào Hạ Triều, tay anh bị người đàn ông bắt đi, hai người mười ngón tay siết chặt.

"Ngủ một lát." Hạ Triều nói.

Hi Cẩm lắc đầu, cậu cắn môi mình, vẫn không cách nào để cơ thể thả lỏng căng thẳng.

"Cũng được, dù sao cũng sắp tới rồi." Môi Hạ Triều hôn lên trên tóc Hi Cẩm.

Không phải là mái tóc đen thuần khiết hoàn toàn mà pha thêm một chút màu nâu sẫm, mỗi nơi trên thân thể người này, cho dù là một sợi tóc cũng khiến Hạ Triều lưu luyến.

Những sợi tóc rơi trên mặt đất, Hạ Triều đều giữ lại toàn bộ, hơn nữa còn bảo quản.

Tất cả mọi thứ của người này thuộc về hắn, và hắn cũng sẽ không cho phép bất cứ ai để cướp khỏi hắn.

Xe tiếp tục chạy một lúc, rất nhanh dừng lại trước một tòa nhà, tòa nhà này là của Hạ Triều, trước khi xuống xe, Hạ Triều cởϊ áσ khoác ngoài, lấy cớ là bên ngoài nhiều gió để khoác lên người Hi Cẩm

Hi Cẩm vẫn luôn im lặng và ngoan ngoãn, cực kì tin tưởng bạn trai mình.

Nếu không phải là có bạn trai, cậu có thể đã chết trong tai nạn xe hơi.

Vì vậy, cậu chắc chắn không tin rằng bạn trai của mình sẽ làm tổn thương cậu.

Ôm người đi vào tòa nhà, lễ tân của tòa nhà nhìn thấy ông chủ xuất hiện, lập tức nở nụ cười cung kính.

Lễ tân bước nhanh ra, đi tới trước thang máy, ấn tầng. Hạ Triều hai tay đều ôm Hi Cẩm, không ra tay, lễ tân vào bên trong ấn số tầng trên cùng.

Cửa thang máy đóng lại và thang máy nhanh chóng đi lên.

Hi Cẩm kéo quần áo che trên mặt xuống, bọn họ đang ở trong thang máy.

Môi trường hẹp dường như mang đến cho Hi Cẩm một chút cảm giác an toàn, đôi mắt đào hoa sáng ngời của cậu nhìn những con số trong thang máy thay đổi nhanh chóng.

【Giai đoạn thứ hai bắt đầu, Tòa nhà đẫm máu, năm ngày.】

【Yêu cầu người chơi cố gắng thoát ra.】

Ánh mắt Hi Cẩm lóe lên rất nhỏ, bạn trai npc đang ôm cậu nên không phát hiện ra.

Tầng 44 gần mười giây đã đến.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Hạ Triều và Hi Cẩm đi ra ngoài, một chiếc xe lăn được đặt ở cửa thang máy, giống như đã được chuẩn bị trước.

Hi Cẩm ngồi trên xe lăn, trên khuôn mặt mềm mại xuất hiện một chút nghi hoặc.

Sao hình như bạn trai biết hôm nay sẽ đưa anh ấy đến?

Nhìn ra đáy mắt Hi Cẩm hoang mang, Hạ Triều đẩy xe lăn đưa Hi Cẩm ra ngoài thang máy.

"Vốn là dự tính hai ngày nữa sẽ mang em tới đây, lúc trước còn đang trang trí, anh đoán em sẽ thích nơi này."

Lúc Hạ Triều nói xong đã đẩy xe lăn vào trong một căn phòng thật lớn.

Ba mặt của căn phòng đều có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rất lớn, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng.

Một số tòa nhà xung quanh khác có nhiều tầng hơn tòa nhà này, nhưng chúng trông thấp hơn nhiều so với tòa nhà này..

"Thế nào, thích không?" Ngoài cửa sổ có chim chóc vỗ cánh bay qua, Hi Cẩm chỉ cảm thấy giống như mình có thể nghe được tiếng chim vỗ cánh.

Hi Cẩm quay đầu, nhìn thấy đáy mắt bạn trai dịu dàng cười, bị nụ cười của bạn trai lây sang, Hi Cẩm cuối cùng vẫn nở nụ cười.

"Thích lắm, cám ơn anh, Hạ Triều."

Hi Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đây yên tĩnh lạ thường, không truyền tải được sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố một chút nào, cực kỳ yên tĩnh, cả thế giới dường như trở nên yên bình.

"Tuy nhiên..." Khóe miệng Hạ Triều nở nụ cười có chút kì lạ.

Hắn cúi người tới gần Hi Cẩm, kề sát môi bên tai Hi Cẩm, hắn thở ra hơi thở rõ ràng rất nóng nhưng trong lòng Hi Cẩm lại đột nhiên phát lạnh.

"Lần này em sẽ không nhảy lầu nữa chứ?"

Mí mắt Hi Cẩm run lên.

Dường như hắn không thể nói dối chút nào, tất cả những gì hắn nghĩ trong lòng đều được bộc lộ trong đôi mắt hoa đào đang lấp lánh ánh nhìn đó.

Hắn đang sợ hãi, rụt rè.

"Từ nơi này nhảy xuống, em thật sự sẽ chết, xương cốt đều gãy. Ở đây..." Hạ Triều đặt tay ở sau gáy Hi Cẩm...

"Cổ của em cũng sẽ đứt gãy từng đoạn."

"Sẽ rất đau, siêu đau."

"Tiểu Hi, em còn muốn nhảy không?"

Hạ Triều nghiêng đầu mỉm cười nhìn chằm chằm Hi Cẩm, hắn đang cười nhưng lại có một luồng khí đen kịt tỏa ra từ cơ thể hắn, khiến tim Hi Cẩm chệch nửa nhịp.

"Hạ Triều, em không thích đùa kiểu này." Hi Cẩm khóc quá lâu, giọng khàn đi.

Hốc mắt ửng đỏ, yếu ớt lại dễ vỡ.

"Ha ha ha, thực xin lỗi, là lỗi của anh, đừng tức giận." Hạ Triều ngay lập tức xin lỗi, đặc biệt chân thành.

Hi Cẩm nhìn chằm chằm Hạ Triều, cắn môi bằng hàm răng trắng như tuyết.

"Thực xin lỗi." Hi Cẩm đột nhiên nói.

Hạ Triều hoang mang ừ một tiếng.

"Đáng lẽ em không nên nhảy xuống, lẽ ra em nên đến chỗ anh ngay lập tức, em không nên tùy tiện làm tổn thương mình."

Hi Cẩm xin lỗi vì đã nhảy khỏi một tòa nhà trong biệt thự trước đó, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khi cậu nói.

Giọt nước mắt kia bị Hạ Triều nhanh chóng lau đi.

Hạ Triều liếʍ qua ngón tay mình, đánh giá một phen: "Ngọt lắm. "

Hi Cẩm sửng sốt.

"Hết rồi, lần sau nhớ đừng nhảy lầu, muốn nhảy cũng không sao, nhớ nhảy trước mặt anh."

Lời này Hạ Triều nói với giọng điệu đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại thoáng qua vẻ hằn học.

"Hôm nay là sinh nhật em, bọn họ đều tặng quà sinh nhật cho em, anh là bạn trai em, anh cũng nên tặng."

"Món quà để ở biệt thự, hiện tại anh không về lấy được."

"Em không cần quà, được ở bên anh là món quà tốt nhất của anh." Hi Cẩm nắm lấy tay Hạ Triều, thoáng trở nên cực kỳ căng thẳng. Như thể lo lắng rằng Hạ Triều sẽ quay lại lấy quà và bỏ cậu ở đây một mình. Rất sợ hãi, bây giờ cậu không thể tin bất cứ ai ngoại trừ Hạ Triều.

"Được rồi, anh sẽ không quay lại. Anh đã nghĩ về món quà đó không thực sự ổn. Giống như đấy, anh ở cạnh bên em."

"Tuy nói là vậy nhưng thật ra ở đây cũng có quà." Hạ Triều đẩy Hi Cẩm trở lại thang máy.

"Quà gì?" Hi Cẩm tò mò.

"Đợi một lát là biết."

Hai người đi tới sân thượng, vừa ra khỏi thang máy, trước mắt rõ ràng sáng sủa lên, toàn bộ sân thượng chính là một hoa viên trên không, hoa văn gấm vóc, gió nhẹ thổi qua đóa hoa kiều diễm, lan đến hương hoa nhạt.

Giữa vườn hoa có một hồ bơi khổng lồ, hồ bơi trong xanh, cả bầu trời xanh đều phản chiếu bên trong.

"Chính là nơi này, coi như quà sinh nhật cho em." Hạ Triều đẩy Hi Cẩm đến bên hồ bơi.

Nước trong vắt thấy đáy, sóng nước gợn sóng, lấp lánh.

Nhìn vào nó khiến người ta có một sự thôi thúc từ tận đáy lòng, muốn đi bơi ngay lập tức.

"Nhưng em, em không thể bơi." Cả hai chân của cậu đã bị gãy và toàn bộ nửa dưới thân coi như phế đi, không cách nào dùng sức nữa.

"Anh sẽ giúp em." Hạ Triều ôm Hi Cẩm lên, đặt lên một chiếc ghế dài.

"Bây giờ muốn bơi không?"

"Muốn."

Hi Cẩm nhìn thấy nước, liền sinh ra một loại cảm giác thân thuộc, muốn đi xuống nước.

"Vậy anh đi lấy quần bơi."

Bên cạnh có mấy căn phòng nhỏ, Hạ Triều bước vào một trong số đó, lấy hai bộ quần bơi ở trong.

Đều được chuẩn bị từ trước, là kích thước của hắn và Hi Cẩm.

"Muốn anh giúp không?" Hạ Triều híp mắt nói.

Hi Cẩn lập tức đỏ tai, giật lấy một chiếc quần bơi từ trong tay Hạ Triều, tức giận nói: "Không cần."

Nhưng trong lỗ tai Lạc Hạ Triều, chính là Hi Cẩm đang giận dỗi.

"Anh đưa nhầm, đó là cỡ của anh. Em mặc vào sẽ rơi đấy." Hạ Triều đưa cái còn lại trong tay cho Hi Cẩm, khuôn mặt Hi Cẩm đỏ bừng.

"Rõ ràng đã xem qua cũng đã sờ qua rồi. Sao lại còn đỏ mặt?"

Hạ Triều có vẻ cực kỳ tò mò, người yêu của anh chỉ cần nhìn vào một chiếc quần bơi là đỏ mặt.

"Hay em nghĩ đến những thứ khác, chẳng hạn như..."

Hạ Triều nói vài câu bên tai Hi Cẩm, mặt Hi Cẩm như bốc hỏa, ánh mắt không ngừng né tránh.

Thấy khuôn mặt trắng noãn của Hi Cẩm trực tiếp ửng hồng, Hạ Triều híp mắt thưởng thức.

"Không đùa em." Hạ Triều cầm lấy quần bơi của hắn, đi tới một bên thay quần áo.

Hạ Triều không thay đồ trong phòng mà thay ngay bên ngoài bể bơi, không có ai khác ở đây ngoại trừ Hi Cẩm. Hạ Triều cởϊ áσ khoác và quần dài, Hi Cẩm cầm cái quần bơi cỡ nhỏ thuộc về mình, biết Hạ Triều đang thay quần áo, khống chế ánh mắt không cho mình nhìn. Nhưng hiển nhiên ánh mắt không thể khống chế, từng chút từng chút di chuyển đến trên người Hạ Triều.

Thân thể nam tính trẻ tuổi hiện ra, cậu biết bạn trai mình dáng người đẹp mà mê người, nhưng mỗi lần nhìn đều làm tim cậu đập nhanh càng thêm nhanh.

Nhất là khi cởi lớp cuối cùng, thay quần bơi, bạn trai nghiêng về phía cậu, khi cong lưng cơ bắp toàn thân cực kỳ đẹp trai.

Tốc độ thay quần bơi của bạn trai rất nhanh, nhưng Hi Cẩm vẫn nhìn thấy, lúc ấy trong lòng Hi Cẩm liền thùng thùng như búa tạ, đó là một loại đẹp, hỗn hợp với sức mạnh-hormone bùng nổ.

Hi Cẩm bỗng nhiên miệng lưỡi đắng khô.

Thay xong quần bơi, Hạ Triều đi trở về trước mặt Hi Cẩm, ánh mắt người yêu tránh đi thân thể hắn, Hạ Triều mang theo hoang mang nhấc cằm người yêu lên, Hi Cẩm nhìn về phía Hạ Triều, mắt hoa đào đuôi diễm lệ nhuộm đỏ như mỡ, cậu ngượng ngùng không thôi. Hạ Triều rất nhanh hiểu được, phát ra tiếng cười, l*иg ngực rung động, tiếng cười gợi cảm lại mê người.

Anh ôm chặt Hi Cẩm, hai người áp sát vào nhau.

Hi Cẩm nhất thời run lên, giống như bị sắt nung phỏng.

"Ghen tị?" Hạ Triều cười cố ý hỏi.