Chương 4: Người yêu cũ

Giá trị tình yêu là 10%, cộng thêm một điều kiện cụ thể, giới hạn tối đa cho mỗi người chỉ là 20%.

Mặc dù phần thưởng sau khi đạt 100 rất hấp dẫn, bạn có thể chọn một người để gϊếŧ, nhưng điều này có nghĩa là phải có năm người.

Cậu sẽ phải tìm bốn người còn lại ở đâu?

Theo như tình hình hiện tại, có khả năng cao là cậu sẽ không thể thoát khỏi nơi này.

Mới vừa còn nói muốn một mực cùng một chỗ, sợ rằng nếu Hi Cẩm đi tìm người khác, cậu sẽ bị người này xé ra nhiều mảnh.

Hơn nữa dường như nhìn thế nào cũng không liên quan gì đến tiến độ trò chơi, việc cấp bách là thoát khỏi tòa nhà đẫm máu này, kéo tiến độ trò chơi về phía trước, tình yêu đáng giá gì đó, Hi Cẩm tạm thời để sau đầu.

Lực chú ý trở lại, thân thể Hi Cẩm còn ngâm trong bể bơi, theo sóng nước dập dờn, ý thức Hi Cẩm xuất hiện một chút hoảng hốt.

Không biết là chân thật hay là hư ảo, cậu nhìn thấy bụng mình đang từng chút từng chút biến lớn.

Cậu nói với Hạ Triều, cậu muốn sinh con cho hắn, hậu quả mang đến chính là thân thể mình xuất hiện dị biến, bụng thật sự phồng lên.

Cậu đang mang thai à?

Hi Cẩm sợ hãi không thôi, nắm lấy tay bạn trai, muốn hỏi anh chuyện gì xảy ra, vì sao bụng lại lớn lên, lòng bàn tay bạn trai đặt lên bụng đang phồng lên của Hi Cẩm.

Không an ủi hay trấn an Hi Cẩm, ngược lại ấn xuống một cái.

Hi Cẩm ô ra tiếng, nước mắt lưng tròng.

"Cảm nhận được không? Nó ở trong đó. "

"Nó?" Là gì, con?

"Không, em không muốn sinh con!" Hi Cẩm giãy dụa kịch liệt.

Bạn trai cười vui vẻ: "Không phải em nói muốn sinh con cho anh sao?"

Hạ Triều dán bên tai Hi Cẩm vui vẻ nói.

Một giọt nước mắt từ trong mắt Hi Cẩm rơi xuống, rơi xuống lòng bàn tay Hạ Triều, Hạ Triều cúi đầu xóc lấy* giọt nước mắt kia, hắn cười nhìn đôi mắt hoa đào đỏ rực mê người của Hi Cẩm, chụp ót Hi Cẩm, Hạ Triều hôn thật sâu.

Hai cơ thể cùng rơi xuống nước, nước lẽ ra trong suốt nhưng đột nhiên chuyển màu đỏ như máu.

Giống như một vũng nước, tất cả đều biến thành máu.

Hai mắt Hi Cẩn cũng đỏ hoe, đầu lưỡi gắt gao mυ"ŧ lấy, giống như có chút đau đớn truyền đến, Hạ Triều cắn chiếc lưỡi mềm mại của Hi Cẩn.

Một trận choáng váng mãnh liệt ập tới, Hi Cẩm nhắm mắt lại nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi nhưng cũng lạnh như băng của bạn trai.

Hi Cẩm hôn mê, ngủ thẳng đến tối.

Lúc tỉnh lại bầu trời tối đen, cực kỳ tối tăm.

Rời khỏi bể bơi trên sân thượng và trở lại tầng dưới, cậu tỉnh dậy trên chiếc giường lớn tối màu.

Chiếc giường đen tuyền, ga trải giường đen tuyền và chăn mền đen tuyền.

Trong phòng lớn như vậy chỉ có một mình Hi Cẩm, Hi Cẩm chậm rãi ngồi dậy, chăn rơi xuống, Hi Cẩm cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình, cổ tay truyền đến một tia đau nhức, vốn là lúc ngã xuống lầu bị trầy da một chút, lúc này có băng gạc dán lên vết thương, hiển nhiên là bạn trai dán.

Hi Cẩm nhìn bốn phía phòng, bạn trai Hạ Triều không thấy bóng dáng, Hi Cẩm xuống giường, xe lăn đặt ở bên cạnh, anh ngồi trên xe lăn, trên mặt đất không có dép lê, trải thảm, Hi Cẩm cảm thấy lạnh như băng.

Cũng không thấy quần áo ở nơi nào, ngồi xe lăn tìm bốn phía, phát hiện có tủ quần áo.

Sau khi ra khỏi bể bơi, Hi Cẩm tắm xong, lúc này đã khô người, Hi Cẩm cụp mắt xuống, nhớ lại chuyện hôm qua ở bể bơi, cậu đột nhiên có thứ gì đó trong bụng, lúc đó cậu sợ đến mức thậm chí còn nghĩ rằng sẽ có một con quái vật xé bụng cậu chui ra ngoài.

Ngón tay Hi Cẩm khẽ run lên, cậu ấn cổ tay mình, đều là ảo giác, là giả.

Chậm lại một hồi lâu, Hi Cẩm vào tủ quần áo tìm quần áo, mở tủ quần áo ra, bên trong có một cái gương, Hi Cẩm ngẩng đầu liền thấy mình trong gương, vẫn là mắt của mình, nhưng đột nhiên Hi Cẩm lại cảm thấy cả người giống như trong xương lộ ra một loại mị, ánh mắt Hi Cẩm né tránh, cậu biết vì sao, trong lòng cậu tê dại, ngượng ngùng lại hạnh phúc.

Tất cả những thứ này, từng chi tiết đều xuyên qua camera giám sát truyền đến trong mắt người phía sau video, hắn phóng to hình ảnh, phóng to đến đóa hoa đỏ như máu sau vai Hi Cẩm, đó là Hạ Triều từng đau từng đao rạch ra.

Đầu lưỡi cong qua khóe miệng, thầm nghĩ một ngụm dùng sức gặm lên, gặm xuống một cánh hoa, lắng nghe tiếng gào thét của bảo bối mình.

Tất nhiên là thiên đường.

Bên trong tủ quần áo treo rất nhiều quần áo, cầm lấy một bộ thước ngắn, vừa lúc Hi Cẩm có thể mặc.

Tìm một bộ đồ ngủ, Hi Cẩm chuẩn bị thay, sau đó ý thức được hình như thiếu chút gì đó, lại đi vào tủ quần áo tìm, kết quả phát hiện hình như không có.

Lục lọi khắp nơi một vòng, hiển nhiên không có.

Chỉ có quần áo ở bên ngoài, không có bên trong, Hi Cẩm cụp mắt xuống, như thể đang tự hỏi tại sao.

Sau video, tầm mắt Hạ Triều nóng rực.

Hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của Hi Cẩm, chậm rãi vuốt ve, mặc dù tạm thời không thể chạm vào Hi Cẩm qua màn hình, nhưng Hạ Triều biết làn da của người yêu mình mỏng manh và mịn màng như thế nào.

Đã thu hút anh một cách mãnh liệt.

"Em, muốn mang thai đứa con của anh."

Trong bể bơi, tiếng Hi Cẩm nhỏ giọng hét lên đột nhiên lại vang lên, ánh mắt Hạ Triều đột nhiên thay đổi, nếu Hi Cẩm thật sự mang thai và sinh ra đứa con của anh, nhất định sẽ mềm mại đáng yêu như cậu.

Hạ Triều cười lớn, tuy rằng tâm nguyện này không thể thực hiện được, nhưng hắn có thể làm cho bụng của Hi Tiến giống như đang mang thai, quá dễ dàng, chỉ cần bỏ một ít thứ gì đó vào trong đó là được.

Hạ Triều gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn từ đáy lòng thở dài.

Hi Cẩm không biết phía sau camera giám sát có người đang theo dõi mình, cậu ngủ từ ngày này sang đêm khác, mặc dù đã khuya nhưng cậu chắc chắn đã ngủ đủ giấc nên không cảm thấy buồn ngủ nhiều.

Căn phòng trống rỗng, ngay cả khi tất cả đèn đã được bật lên, bóng tối dày đặc dường như không thể xóa bỏ được.

Hi Cẩm rời khỏi phòng, lên sân thượng.

Cậu lấy điện thoại ra gọi lại cho Hạ Triều, trước đây cậu đã gọi nhưng đường dây bên đó bận, bây giờ cậu gọi lại nhưng đường dây vẫn bận, không có ai bắt máy.

Tại vườn hoa trên mái, sóng nước trong bể bơi hơi gợn sóng.

Hôm nay là sinh nhật anh nhưng giờ anh chỉ có một mình.

Hi Cẩm ngồi ở một bên ghế trên xe lăn, như chợt cảm thấy có chút cô đơn, cậu nhấc đôi chân thon thả của mình đặt lên ghế, vòng tay quanh đầu gối, ngước nhìn bầu trời, có một vài những ngôi sao trên bầu trời đêm nhưng không đủ để thắp sáng bầu trời.

Hi Cẩm cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, cậu nhớ Hạ Triều.

Anh lại nhắn tin cho Hạ Tiều, hỏi hắn có phải đột nhiên có việc không, cậu ở một mình trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Hạ Triều nhìn thấy tin nhắn, nhưng không trả lời, cố ý rời đi, chỉ để xem Hi Cẩm trông cô đơn và bất lực đến thế nào.

Anh thích Xijin, và mọi thứ của đối phương, đặc biệt là khi Hi Cẩm yếu đuối, mỏng manh như thủy tinh, đẹp đẽ đến mức khiến trái tim người ta đập không ngừng.

Hạ Triều im lặng nhìn người ôm đầu gối mình trong ống kính, đáy mắt là tình yêu khát máu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mái nhà lộng gió, gió lạnh thổi vào trên người Hi Cẩm, cậu mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, nhiệt độ trên người dường như bị gió cuốn đi, cậu cảm thấy cơ thể mình đang dần lạnh đi.

Mỗi lần cử động ngón tay đều thấy hơi tê.

Cậu không muốn đi xuống, chỉ có một mình cậu, cậu đang đợi Hạ Triều ở đây, Hà Chiêu rất yêu anh, xong việc nhất định sẽ quay lại.

Hi Cẩm nằm trên ghế dài, nghiêng người cuộn lại, cứ như vậy yếu ớt chờ Hạ Triều.

Đợi thêm một lát nữa, Hắn sẽ quay lại ngay, Hạ Triều nói với Hi Cẩm trong lòng.

Nằm một lúc, Hi Cẩm không biết đã bao lâu, nhưng cậu nghĩ dường như đã rất lâu rồi, khi tiếng máy bay trực thăng từ trên trời truyền đến.

Khi Hi Cẩm nghe thấy giọng nói đó, nỗi cô đơn trên khuôn mặt anh đột nhiên được thay thế bằng niềm vui sướиɠ.

Khi Hạ Triều trở về, cậu mới biết trong lòng bạn trai mình quan tâm đến mình nhất, Hi Cẩm vội vàng ngồi dậy, vì vội vàng đứng dậy nên cậu cũng không để ý, toàn thân lăn ra khỏi ghế, ngã xuống đất. Cổ tay bị trầy xước, làn da của Hi Cẩm rất mỏng manh, thậm chí chỉ trầy một chút cũng đau đến mức môi trong phút chốc trở nên trắng bệch.

Chịu đựng đau đớn, cho dù một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cũng bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, Hi Cẩm vẫn mở to đứng lên, nắm lấy ghế dài, để mình ngồi trên mặt đất, xe lăn ở bên cạnh, Hi Cẩm không bò lên được, liền ngồi trên mặt đất cố gắng ngửa đầu.

Chiếc trực thăng bay từ trên trời với tốc độ rất nhanh rồi hạ cánh xuống nóc tòa nhà trong nháy mắt.

Trực thăng treo lơ lửng trên đỉnh đầu Hi Cẩm, không tiếp tục hạ xuống, cửa khoang mở ra, một cái thang dây rơi xuống, theo đó có người theo thang dây leo xuống.

Bởi vì là buổi tối, ánh sáng trên sân thượng cũng không quá sáng, khiến Hi Cẩm ban đầu không thấy rõ đối phương là ai, khi chân đối phương rơi xuống đất, xoay người đi về phía Hi Cẩm, một giây trước Hi Cẩm còn vui vẻ ra mặt, xoay người liền thay đổi.

Anh cho rằng đó là bạn trai Hạ Triều, kết quả không phải, là bạn trai cũ Lâm Trầm.

Lâm Trầm bước nhanh đến trước mặt Hi Cẩm, đưa tay muốn ôm Hi Cẩm.

Bốp, một tiếng giòn tan vang lên, Hi Cẩm mở tay Lâm Trầm ra, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Trầm vừa xa lạ lại mâu thuẫn.

"Tiểu Hi, anh tới mang em đi, Hạ Triều đang giam cầm em, hắn căn bản không cho em tự do, chẳng lẽ em một chút không nhận ra sao?"

"Rời đi với anh, nếu em không muốn ở bên anh cũng không sao. Anh sẽ không ép buộc em."

"Tiểu Hi, anh mới là người thật sự yêu em."

"Đừng chạm vào tôi, chúng ta đã chia tay rồi, Lâm Trầm, người tôi thích bây giờ là Hạ Triều, anh ấy cũng yêu tôi, đừng đến đây châm ngòi ly gián, tôi sẽ không tin anh. "

Biểu cảm của Hi Cẩm nhìn chằm chằm vào Lâm Trầm khiến trái tim Lâm Trầm đau nhói.

Anh không hiểu tại sao Hi Cẩm lại không tin anh.

"Hi Cẩm, anh có video này..."

Lâm Trầm vừa lấy điện thoại ra, chưa kịp bật video lên thì điện thoại đã bị nổ tung, lăn xuống bể bơi phía trước

Nhìn vào bàn tay phải đột nhiên trống rỗng, vẻ mặt Lâm Trầm gần như tối sầm lại."Tiểu Hi, xin lỗi."

Hi Cẩm cho rằng Lâm Trầm muốn đánh cậu, vội vàng giơ tay lên chặn mặt mình, phản ứng cơ thể này hoàn toàn là một cái gai, đâm vào trong lòng Lâm Trầm.

Tất cả đều là lỗi của anh, tại sao ngay từ đầu anh lại buông tay, khiến cho Hi Cẩm bây giờ phải lòng một con quái vật biếи ŧɦái.

Lâm Trầm bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Hi Cẩm rồi ôm lấy Hi Cẩm..

Hi Cẩm giật mình một lúc, sau đó vùng vẫy dữ dội, thậm chí còn vung tay đánh thẳng vào mặt Lâm Trầm.

Một cái tát thật mạnh khiến Lâm Trầm choáng váng.

Lâm Trầm dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn Hi Cẩm trong ngực mình, người trong trí nhớ của hắn sẽ không bao giờ loạn thần kinh như vậy, cũng sẽ không hoang tưởng như vậy, cái gì cũng sẽ không nghe, Hạ Triều hạn chế hết thảy đối với cậu, ngăn cản cậu ra ngoài, giam giữ cậu. Hi Cẩm biết tất cả mọi thứ, nhưng giả vờ như không biết.

Đắm mình trong một tình yêu trắc trở.

Anh phải cứu Hi Cẩm, chỉ có anh mới có thể cứu được Hi Cẩm.

"Anh biết em ghét anh, nhưng so với việc em ghét anh, anh không muốn thấy em tiếp tục bị Hạ Triều lừa dối và tổn thương."

Lâm Trầm ôm hy vọng bước đến thang dây và đặt Hi Cẩm xuống, anh vòng một tay ôm lấy Hi Cẩm, tay còn lại giữ thang dây bằng tay phải, có người ở trên thang và bắt đầu kéo thang dây đi lên. Ngay trên cánh tay phải của Lâm Trầm, một vòng vết sẹo khâu đỏ tươi, vết sẹo vết sẹo mới lạ thường, Hi Cẩm im lặng một lát, lần nữa phản kháng, chỉ là cánh tay Lâm Trầm ôm bên hông cậu, khoảnh khắc đó giống như cốt thép, dù Hi Cẩm có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được.

Hi Cẩm ngẩng đầu nhìn thang dây, cũng lúc này cậu mới chú ý đến cánh tay của Lâm Trầm khác thường, cánh tay phải của Lâm Trầm áp sát vào vai, vị trí khớp nối có dấu hiệu rõ ràng là bị khâu. được khâu lại bằng kim, sợi chỉ nhuộm đỏ máu.

Hi Cẩm cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hai tay ôm eo dường như biến thành khối băng, cái lạnh không ngừng xuyên thấu toàn thân Hi Cẩm, nội tạng sắp đóng băng.

- ------------------------------------

*"Xóc lấy" trong câu "Hạ Triều cúi đầu xóc lấy giọt nước mắt kia" có nghĩa là "lắc cho nẩy lên" hoặc "lắc cho vật đựng bên trong bị xáo trộn hay đảo lộn". Trong trường hợp này, có thể hiểu là Hạ Triều cúi đầu và lắc đầu để giọt nước mắt rơi xuống.