Chương 3

Nghiêm thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cau mày của nữ nhi có chút khó khăn, đội ngũ vừa mới nghỉ ngơi, nói cái gì cũng sẽ không bởi vì một hài tử mà dừng lại, dù sao đội ngũ nạn dân cũng không phải chỉ có một mình, đi gần trước đội ngũ không chừng còn có thể tìm được chút rau dại, nếu rớt lại phía sau thì ngay cả vỏ cây cũng không dư lại. Suy nghĩ xong an ủi nữ nhi: “Du Nhiên ngoan, để nương cõng con, đợi lát nữa đội ngũ nghỉ ngơi nương sẽ dẫn con đi đại tiện có được hay không.”

Hàn Thủ Nghĩa bên cạnh cũng ngồi xổm xuống ôn nhu nói: “Du Nhiên ngoan, cha cõng con có được hay không, con xem đám người đều đã đi xa, nếu đi chậm sẽ tìm không thấy thức ăn, lát nữa lúc nghỉ ngơi cha tìm rau dại ăn cho con ăn có được hay không.”

Mục đích của Du Nhiên là tránh xa đám người, đương nhiên không thể để Hàn Thủ Nghĩa cõng trên lưng, nàng nhăn mặt nói: “Bụng đau quá, nhịn không được nữa.” Nói xong liền chạy về phía con dốc bên đường.

Hàn Thủ Nghĩa bất lực nhìn theo bóng lưng của nữ nhi, không thể bỏ Du Nhiên một mình, dường như chỉ có thể gấp rút lên đường, không biết mình có thể đuổi kịp mọi người hay không, người một nhà đành phải ngồi xuống ven đường chờ đợi.

Du Nhiên từ phía sau con dốc ló đầu ra, nhìn thấy một gia đình đang đợi mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, càng kiên quyết không được để xảy ra chuyện gì với gia đình mình, nghĩ đến đây, nàng lặng lẽ tiến vào không gian, trực tiếp đi đến nhà kho lấy một ít khoai tây đi ra, sau khi suy nghĩ, nàng thu thập một ít nhân sâm và cất vào nhà kho trong không gian, những thứ bên trong sẽ không bao giờ bị hỏng.

Lại lấy ít khoai tây trồng ở nơi thoáng đãng, bằng cách này, sau này có thể lấy toàn bộ cây ra và chôn xuống đất, sau đó để gia đình phát hiện, điều này sẽ giúp mình không khơi dậy sự nghi ngờ của gia đình khi luôn tìm được thức ăn.

Làm xong tất cả những điều này, nàng vội vàng bước ra khỏi không gian, Du Nhiên không dám trì hoãn quá lâu, nàng rốt cuộc cũng không thể cách đội quá xa. Mang củ khoai tây trong váy chạy đến bên cạnh Nghiêm thị, tuy tỏ ra phấn khích nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Nương nhìn xem, con tìm được mấy củ khoai tây.”

Nghiêm thị nhìn nữ nhi đang bọc mấy củ khoai tây trong váy, vội vàng nhìn xung quanh không thấy ai, bà nhanh chóng nhặt khoai tây vào giỏ tre rồi dùng quần áo che lại: “Con tìm thấy ở đâu? Đưa nương đi xem còn hay không?"

Du Nhiên vội vàng tóm lấy Nghiêm thị, khoai tây được lấy từ không gian ra, nếu Nghiêm thị được nhìn thấy thì không phải sẽ bị lộ sao? “Nương, mấy cái này con tìm nhiều lần rồi, không có.”

Nghiêm thị nghe được lời này có chút thất vọng, nhưng lại vui vẻ nghĩ tới đây cũng đủ cho nhà mình một bữa cơm no nê, nghĩ nghĩ, liền hỏi Hàn Thủ Nghĩa: “Có muốn đưa cho nương không?”

Hàn Thủ Nghĩa nhìn thê tử cùng nữ nhi, nghĩ đến mấy ngày trước đệ muội đã đẩy Du Nhiên vỡ đầu chỉ vì nửa củ khoai tây, khiến con gái hắn suýt mất mạng, nhưng nương hắn vẫn mắng vợ hắn, nói cái gì hài tử có ăn mà không biết hiếu kính trưởng bối, ngã cũng là đáng đời, báo ứng cái gì gì đấy. Mình chỉ vì vợ mà giảng giải hai câu mà đã mắng mình bất hiếu.

Con đường trốn chạy này khiến gia đình đã bị phân gia. Đại ca cùng tam đệ đều được chia bạc, chỉ có nhà mình là phải tay không, nghĩ đến điều đó hắn lại cảm thấy đau khổ. Ngồi khám trong phòng y quán trên thị trấn, hắn cũng đưa từng xu tiền bạc hàng tháng của mình cho cha nương. Nghĩ đến đây, hắn nói một cách tàn nhẫn: “Bây giờ chúng ta đã tách ra rồi nên không cho, một lát nữa tìm một chỗ rồi chúng ta ăn.”