Chương 55: Giả Vờ Sẽ Bị Sét Đánh

May mà một gốc Phượng Huyết Thảo trưởng thành vào mùa đông, muốn đi ngắt thì rất nhiều phiền toái.

Vân Ngạo Tuyết cũng không nghĩ rằng Cố Phi Trì còn hiểu biết nhiều như vậy , đích xác là phượng huyết thảo yêu cầu cực kì cao đối với độ ẩm, nước bình thường sẽ làm Phượng Huyết Thảo nháy mắt khô vàng.

Nhưng kể cả phí vận chuyển có cao hơn nữa, nó cũng không đáng đến được cái giá này.

Vân Ngạo Tuyết thấy hắn còn chưa từ bỏ ý định, một lòng muốn khuyên bảo mình mua về, trong lòng có chút nghi hoặc, lại ngại với khả năng thật sự là hảo tâm của hắn, lời nói cũng chưa nói vào ngõ cụt, “Vừa rồi Vương gia nói làm ta mở rộng tầm mắt chính là cái này? Vậy khả nặng khiến cho Vương gia thất vọng rồi.”

Nàng còn chưa nói không mua, chỉ là nói còn chưa nhìn thấy thứ làm mình vừa lòng.

Cố Phi Trì cũng là người thông minh, nháy mắt liền hiểu ý tứ của nàng.

Trong lời nói có chút chần chờ cùng tìm tòi nghiên cứu, “Xin lỗi, là ta quá xem nhẹ tầm mắt của ngươi .”

Thứ mà mọi người đua nhau muốn có, thế nhưng ở trong mắt nàng không đáng giá để nhắc tới, rốt cuộc là thật sự có bản lĩnh, hay chỉ là kéo đại kỳ kéo da hổ* ? Cố Phi Trì cũng không không dễ phân biệt.

[ Kéo đại kỳ kéo da hổ ( 拉大旗扯虎皮) : thành ngữ ẩn dụ- giả vờ để lừa dối khiến người sợ hãi.]

Đám người phía trước bán đấu giá vẫn ồn ào đến túi bụi nhự trước, Vân Ngạo Tuyết một chút cũng không có hứng thú, ngồi rung đùi đắc ý nhìn xung quanh, những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là dư quang hình như quét qua một người quen.

Một thân thanh sam( áo xanh) khí thế xuất chúng, rõ ràng quần áo ăn mặc màu sắc tố nhã, nhưng lại cố tình sinh ra một cỗ sát khí lay động, trên trán Vân Ngạo Tuyết nổ đùng một cá, chỉ một thoáng lại có ý nghĩ chạy trối chết!

Người kia, hắn vì cái gì cũng xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ cũng vì Phượng Huyết Thảo mà đến?

Lúc trước Vân Ngạo Tuyết vẫn luôn cảm thấy bản thân giống như xem nhẹ sự tình gì, hôm nay nhìn thấy hắn, những thứ mông lung trong trí nhớ giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời , dần dần trở nên rõ ràng.

Cố Thư Yểu đã từng nói qua, nàng ấy có một người ‘ Hoàng gia gia ’hơn mình vài tuổi, người nọ là khắc thê vương gia tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, càng quan trọng hơn một chút, là hắn tính tình lãnh đạm, không thích cùng người tiếp xúc, trên người có mùi vị dược thảo mát lạnh.



Nhiều đặc điểm như vậy , bị Vân Ngạo Tuyết xâu chuỗi với nhau, dần dần trong đầu nàng nảy sinh một cái ý tưởng đáng sợ , chẳng lẽ hắn chính là Trấn Nam Vương??

Cố Phi Trì cảm thấy người bên cạnh an tĩnh không ít, vừa chuyển đầu thấy ánh mắt Vân Ngạo Tuyết dại ra nhìn một chỗ, theo nàng tầm mắt đi qua, hắn cũng thấy người tới.

Còn không đợi Vân Ngạo Tuyết phản ứng, hắn lại rất vui vẻ đứng lên chào hỏi, “Lan Tức, nơi này.”

Vân Ngạo Tuyết nghe vậy chấn động, nếu không phải ghế dựa có nắm tay đỡ, nàng chắc đã phải thuận thế trượt xuống.

Cái đầu chậm rãi giống như robot chuyển hướng sang phía Cố Phi Trì, suy đoán trong lòng được chứng thực, như cũ vẫn muốn xác nhận lại lần nữa, “Ngươi nói, hắn… Hắn là ai?”

Đáng tiếc Cố Phi Trì không nghe thấy, hoặc là còn không kịp trả lời vấn đề của nàng, chỉ lo tiếp đón Cố Lan Tức.

Hình thức ở chung của Cố Lan Tức cùng Cố Phi Trì rất kỳ quái, tùy ý Cố Phi Trì ríu rít, hắn cứ lù lù bất động.

Cố Lan Tức tính tình lạnh nhạt, không thích cùng người tiếp xúc, đây là bí mật toàn bộ hoàng tộc Đại Yến đều biết .

Chính là Cố Phi Trì cố tình không tin , từ nhỏ đến lớn y đều không dựa theo bối phận kêu hắn một tiếng hoàng thúc, chỉ xưng hô tên, ngay từ đầu mama giáo tập với Cố Lan Tức còn không thèm để ý tới hắn, nhưng Cố Phi Trì không sửa miệng , dần dà, bọn họ cũng đều tùy hắn đi.

Nhưng là không gọi theo bối phận không đại biểu cho việc bối phận không tồn tại. Kể cả tuổi tác cách nhau không lớn, Cố Lan Tức vẫn là hoàng thúc của Cố Phi Trì .

Hai chữ Lan Tức này, đột nhiên vừa nghe liền cảm thấy giống như tên của tiểu thư khuê các, nhưng ai cũng không thể nghĩ rằng, chính là một cái tên nghe có chút dáng vẻ thư sinh như vậy, thế nhưng sẽ trở thành tồn tại quyền uy tuyệt đối của Yến quốc!

Trấn Nam Vương Cố Lan Tức tiếng tăm lừng lẫy, không ai không kính ngưỡng ba phần.

Dưới bầu trời này, sẽ không có người thứ hai cùng có cái tên nặng tựa như hắn.

Cho nên ngày đó, nàng vì chọc tức Vân Ẩn Nguyệt, cố ý nói phải gả cho Trấn Nam Vương, thế nhưng chính là hắn?

Vân Ngạo Tuyết trơ mắt nhìn Cố Lan Tức đi đến trước mặt mình, hắn trước sau như một cao lãnh ít nói, thậm chí cũng chưa liếc nhìn nàng một cái, đúng rồi, nàng là nữ giả nam trang, Cố Lan Tức hẳn là không nhận ra nàng.



“Đây là nơi ngươi nói rất dễ chơi ?” Trong giọng nói của Cố Lan Tức không chút nào che dấu trào phúng. Hoặc là Cố Lan Tức không chút cảm kích, nhưng Cố Phi Trì lại một chút cũng không ngại, ngược lại thập phần vui vẻ, “Lan Tức, ngươi có thể tới thật tốt quá, ta nghe nói Phượng Huyết thảo hữu dụng đối với bệnh tình của ngươi, cho nên mới cố ý mời ngươi lại đây nhìn xem, ngươi nhìn thảo dược kia thế nào? Muốn thử xem hay không ?”

Vân Ngạo Tuyết ở một bên nghe có chút kỳ quái, Cố Lan Tức giống như thoạt nhìn là bệnh nặng, ngày đó hắn võ công tuy cao, nhưng nhìn thất thực rõ ràng thần sắc không tốt, vừa thấy chính là thể chất yếu ớt.

Nhưng mà lại không đúng a, một chứng như suy nhược cơ thể , đại phu bình thường cũng có thể chữa khỏi, sao đến trước mặt Cố Lan Tức lại đáng chú ý hơn?

Chẳng lẽ, trong đó còn có ẩn tình khác ?

“Đúng rồi, ta hôm nay còn kết giao tới rồi một vị bằng hữu nới, nàng họ Vân, đối với dược thảo cũng có khả năng phân biệt rất cao , kể cả ngươi không tin ta, cũng nên nghe một chút ý kiến của người khác?”

Vân Ngạo Tuyết dám khẳng định,sau khi Cố Lan Tức nghe nói mình họ Vân, đôi mắt vẫn luôn rũ mi lại hơi hơi nâng nâng, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại ở trên mặt nàng một cái chớp mắt, ngay sau đó liền rời đi.

Thái độ kia hoàn toàn là đối với một người xa lạ.

Vân Ngạo Tuyết sợ hắn sẽ nhận ra mình, nhưng mà cũng may hai người này đều không phát hiện ra thân phận thật của nàng.

“Bệnh cũ, không cần ngươi lo lắng như vậy.” Không biết vì cái gì, Vân Ngạo Tuyết cứ cảm thấy Cố Lan Tức có loại dửng dưng mà cự tuyệt người cách xa ngàn dặm, loại thái độ này thực dễ dàng đả thương người, sẽ làm người ta có cảm giác xem vào việc của người khác.

Cũng không biết Cố Lan Tức bị cái gì, người quan tâm hắn cứ như bị dội một chậu nước lạnh, nháy mắt từ lạnh từ đầu đến chân, hơn nữa, nàng còn chưa nói chẩn trị giúp hắn, người này khiến mình cảm giác cũng không quá tốt đẹp.

Không phải Vân Ngạo Tuyết nói quá, kiếp trước nàng là từ viện lâm sàng được điều đến tổ hạng mục nghiên cứu khoa học, viện lâm sàng là địa phương nào, đó là nơi luyện ngục, chỉ cần ở chỗ kia ngốc một hai năm, bất luận là tố chất tâm lý hay là y thuật đều sẽ phi thăng. (Tăng lên)

Y giả có lai lịch giống như Vân Ngạo Tuyết , không đến mấy năm sẽ làm giáo viên y học chủ nhiệm, bao nhiêu người cầu ông này bà nọ đều không được cái danh chuyên gia, tuy rằng nàng hiện tại đã tới dị thế, cứu người là thiên chức của bác sĩ, là bổn phận, nhưng là không cần thiết phải mặt nóng dán người mông lạnh ( không cần nhiệt tình với người thờ ơ) .

Vừa rồi lại thấy cái thái độ này của Cố Lan Tức , liền tính là bùn Bồ Tát cũng bị kích ra ba phần tính năng của đất.

Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe qua một câu sao? Đừng giả bộ, giả bộ sẽ bị sét đánh?

Vân Ngạo Tuyết từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Cửu vương gia quá khen, tại hạ bất quá chỉ là ở thời gian nhàn rỗi xem nhiều mấy quyển y thuật, hơi chút nhận biết một ít thảo dược da lông mà thôi, thảo dân thân phận thấp kém, không dám đi quá giới hạn chẩn trị cho Trấn Nam Vương tôn quý.”