Chương 11

"Ta sao, chỉ là y đồng Thanh Mạt.” Khúc Khuynh Mặc khẽ nhướng mày nhìn người dưới đáy hố, nàng không bị bộ dáng kinh khủng ghê tởm của ông ta dọa sợ mà ngược lại còn lộ ra tiếng cười khanh khách.

"Ngươi, ngươi, không...” Phương Đại quản gia nói vài câu mà cũng không có cách nào phun ra một cách hoàn chỉnh, ánh mắt còn trừng to hơn.

"Đại quản gia yên tâm, ta sẽ chôn cất ông thật tốt, về phần Phương gia...” Tươi cười trên mặt Khúc Khuynh Mặc hơi sâu, đầu ngón tay lấy ra linh lực lướt qua trong hố, "Nếu bọn họ dám đến, ta cũng sẽ tiếp đãi cẩn thận.” Phương Đại quản gia trợn to hai mắt, linh lực xẹt qua cổ ông ta, đầu bị nổ đến đen thui bỗng nhiên rơi xuống.

"Cửu kỳ, cũng chỉ là như thế sao.” Khúc Khuynh Mặc nhìn người mất đi hơi thở ở đáy hố, nàng vỗ tay đứng lên, sắc mặt thoải mái xoay người, khi tầm nhìn chạm vào phía trước thì sắc mặt đột nhiên biến đổi!

Trong rừng núi yên tĩnh rộng lớn, dưới gốc cây cách Khúc Khuynh Mặc mấy thước, một nam nhân trung niên mặc áo bào màu đen, sắc mặt ảm đạm đứng ở đó, con ngươi không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, giống như thợ săn đang chuẩn bị săn bắn.

Cả người Khúc Khuynh Mặc cứng đờ, trong lòng nổi lên ý nghĩ chạy trốn, nhưng trong nháy mắt lại dập tắt tất cả.

Trên người này không lộ ra dấu vết của linh khí, cho nên nàng cũng không thể biết được sức mạnh linh lực như thế nào, nhưng với khả năng ông ta có thể đứng ở đây mà không gây ra tiếng động nào thì chắc hẳn thực lực cũng không kém, thậm chí rất có khả năng mạnh hơn nàng!

Quan trọng hơn, ông ta đã ở đây nhìn lâu như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?

Kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, Khúc Khuynh Mặc nhanh chóng thay đổi sang bộ dáng sợ hãi, hoảng hốt nhìn vào trong hố, sau đó lại nhìn người xa lạ dưới gốc cây, giọng nói có chút run rẩy, giống như là muốn cố gắng giữ bình tĩnh: "Chuyện này, vị đại thúc... Không biết tôi có thể giúp gì cho người?” Nam nhân mặc áo choàng đen không nói gì mà chỉ nhìn nàng sâu sắc, giống như nhìn thấy bông hoa trên khuôn mặt nàng.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, Khúc Khuynh Mặc thấy ông ta vẫn không có ý trả lời, sắc mặt xấu hổ nở nụ cười: "Nếu như đại thúc không có việc gì, vậy tại hạ cáo từ trước..."

"Từ khi nào mà y đồng cũng được tu tập bùa chú?” Nam nhân áo choàng đen ngắt lời nàng nói.

Khúc Khuynh Mặc rùng mình, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười cứng ngắc mà mang theo hoảng sợ: "Y đồng muốn tu tập y thuật, làm sao có thể tu tập bùa chú."

“Ồ, vậy tại sao ngươi lại hiểu bùa chú như thế?” Hắc bào nhân nói tiếp.

"Ta..."

"Ngươi họ Khúc sao?” Hắc bào nhân cũng không đợi nàng trả lời, ngay sau đó lại hỏi tiếp.

*”Giả heo ăn hổ” là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.

Khúc Khuynh Mặc kinh ngạc, mấy ý nghĩ vụt qua trong đầu, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ, "Không, đại thúc, ta họ Thanh.”

"Thanh?” Hắc bào nhân nhíu mày, vẻ mặt ảm đạm càng âm u, dường như không hài lòng vì mình đoán sai, ông ta ra tay đánh một chiêu, "Cho ta mượn linh phù của ngươi để nhìn một cái.”

Một lực mạnh mẽ kéo nàng về phía trước, Khúc Khuynh Mặc kinh ngạc giật mình, cả người không tự chủ được bay về phía hắc bào nhân, mắt thấy đã sắp đυ.ng vào tay ông ta.

Không ổn!

Khúc Khuynh Mặc cắn răng, giơ tay ném ra một chiếc bùa chú, "Đại thúc, linh phù của ngươi đây!” Hắc bào nhân ngước mắt nhìn lại, bùa chú bay đến giữa không trung "ầm” nổ tung ra, bụi bặm bay lên bốn phía.

Nguồn lực đang hút lấy nàng bị phá huỷ bởi phù chú, ngón tay Khúc Khuynh Mặc khẽ động kẹp lấy bùa tuyết trong suốt, linh lực được điều động vung lên không trung!