Chương 2

Tuy Khúc Khuynh Mặc chỉ là một y đồng, nhưng y thuật của nàng rất tốt, lại làm y đồng trong y quán dưới danh nghĩa thành chủ Lâm Thành. Nếu thật sự truy cứu, cho dù Phương Duyệt Dung là đại tiểu thư Phương gia ở Lâm Thành thì cũng không dễ dàng lý giải.

“Vậy thì như thế nào, chỉ dựa vào việc y quán của bọn họ mới luyện đến tầng thứ năm mà cũng dám thách thức Phương gia chúng ta sao?” Phương Duyệt Dung khinh thường đá vào "thi thể” trên mặt đất ra ngoài!

"Cho dù có thêm mười năm tu luyện như vậy, nhà chúng ta cũng sẽ không hề sợ hãi! Hơn nữa, chờ ta vào Thanh Y Vệ, đừng nói y quán, ngay cả thành chủ Lâm Thành thấy ta cũng phải khách khí!” Nàng ta nói, dường như đã nhìn thấy con đường rộng lớn khang trang trong tương lai của mình, nhịn không được cười to.

Thanh Y Vệ, ở vương triều Đại Chu có địa vị cực cao!

Chưa nói đến thống lĩnh cấp cao nhất mà chỉ là vệ sĩ Thanh Y Vệ bình thường thì cũng được người ta kính trọng và hâm mộ hơn là cửu khanh đại thần trong triều. Sự tôn kính này xuất phát từ thực lực, hâm mộ thì đến từ tài nguyên tu luyện mà Thanh Y Vệ có được.

Ở thế giới cường giả là chính, dựa vào linh lực làm cơ sở, nếu như có được nhiều tài nguyên tu luyện tốt hơn thì cũng đồng nghĩa với việc công thành danh toại!

“Về thôi, người này cứ để lại nơi đây cho dã thú ăn!” Phương Duyệt Dung ngừng cười, nàng ta ngạo nghễ liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó đắc ý xoay người rời đi.

"Vâng.” Nha hoàn đáp lời rồi đuổi theo tiểu thư nhà mình.

Hai người đều không phát hiện ra, ngay khi các nàng xoay người rời đi, trên cánh tay "thi thể” đột nhiên hiện lên một chiếc phù văn màu vàng nhạt, tiếp theo, càng ngày càng nhiều phù văn xuất hiện dưới da, từ giữa ngón tay đã lan đầy toàn thân.

Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, phù văn lóe lên một lần nữa rồi ẩn dưới làn da.

Sau một khắc, người vốn đã chết lại chống đỡ ngồi dậy, bàn tay lướt qua vị trí ở tim, vết thương bị đâm đã biến mất không còn.

Nếu không phải vết máu vẫn như trước, thì việc này nhất định sẽ khiến cho người ta hoài nghi lúc trước đao có đâm vào thật sự hay không!

"Không sai, vết thương trí mạng như vậy mà cũng có thể chữa trị trong nháy mắt, nếu như tiếp tục nghiên cứu sâu hơn thì nói không chừng chẳng bao lâu nữa, ta thật sự có thể tìm được phương pháp chữa trị kinh mạch...” Khúc Khuynh Mặc tự nói, sắc mặt vốn hưng phấn đột nhiên trầm xuống.

Nàng đi tới thế giới này đã mười lăm năm, từ khi phát hiện phù văn có thể kết hợp cùng y thuật thì đã không ngừng thí nghiệm trị liệu bằng phù văn, hy vọng có một ngày nào đó đạt tới hiệu quả chữa trị kinh mạch!

Nhưng bây giờ đã nghiên cứu bảy năm mà vẫn chỉ có thể chữa lành ngoại thương thôi!

"Quên đi, tạm thời chưa cần đến cái này.” Khúc Khuynh Mặc lắc đầu, nàng ngước mắt lên nhìn về phía cửa thành, đáy mắt xẹt qua một chút vui vẻ.

Phương Duyệt Dung sao?

"Xem thường y đồng, vậy thì phải trả giá đắt đó.” Nàng cười cười, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Trước khi xuyên qua, Khúc Khuynh Mặc một quân y tinh thông y học cổ truyền trong bộ đội đặc chủng Trung Quốc, không may bỏ mình trong một trận bom khi làm nhiệm vụ.

Sau khi đi tới thế giới này, nàng phát hiện khi kết hợp y thuật nơi đây với linh lực thì mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng giống với y học cổ truyền của Trung Quốc, điều này giúp nàng như hổ thêm cánh, hiện giờ đã có thành tựu nhỏ!

Chỉ vì một số nguyên nhân nhất định trước mắt, y đồng Thanh Mạt giả vờ mới học y thuật, lăn lộn trong những y quán lớn nhất Lâm Thành.

"Thanh Mạt, rốt cuộc ngươi cũng trở về! Thôi nào, nhanh lên, có rắc rối rồi!” Khúc Khuynh Mặc mới bước vào hậu viện y quán, còn chưa kịp uống miếng nước đã bị một y đồng khác kéo lại, hắn ta không khỏi nói câu nào mà lôi kéo nàng chạy tới cửa hàng trước y quán.