Chương 20

"Không ai cam tâm tình nguyện làm ăn thua lỗ, huống chi ngươi và ta là người xa lạ. Ngươi nói nhiều như vậy, đơn thuần chỉ là nhìn thấy một thứ gì đó trên người ta, muốn lấy từ ta mà thôi.” Khúc Khuynh Mặc mím môi, nàng không có gì phản bác.

Thực ra nàng nhìn trúng hắn, đã coi như trụ cột để bám lấy...

"Khụ...” Lâu Quân Độ ho nhẹ vài tiếng, hai bên lông mày tuấn tú lại nhíu chặt, hắn nhịn xuống sự khó chịu trên người, tiếp tục nói: "Ngươi muốn cứu ta sao?”

"Đúng vậy.” Khúc Khuynh Mặc thành thật gật đầu, ôm trụ cột chết cũng vô dụng!

"Ta cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ rõ ràng, nếu như đã đồng ý thì phải làm được, còn một khi không thể...” Đôi mắt hắn nhắm lại, trong lời nói lộ ra sát ý: "Vậy thì phải suy nghĩ mình sẽ chết như thế nào!” Khúc Khuynh Mặc rùng mình, trong lòng kinh hãi.

Nàng hoài nghi, có phải người này bị nói trúng điểm yếu nên thẹn quá hoá giận hay không, vì thế mới muốn gϊếŧ nàng diệt khẩu?

Nàng đè xuống sự nghi ngờ, cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt, dùng giọng điệu thoải mái, tự nhiên nhất để trả lời: "Cái này cũng dễ nói, làm nghề y thì ta cũng sẵn sàng chịu đựng rắc rối của y thuật, nhưng nếu ta chữa lành vết thương của huynh thì sao?”

Lâu Quân Độ trầm mặc một lúc, tuy rằng hắn không biết "rắc rối y thuật” là cái gì, nhưng cũng nghe được ý trong lời nói của nàng, đôi môi mỏng mím lại, hắn thản nhiên nói: "Vậy mạng của ta chính là của ngươi, cho dù ngươi muốn lấy cái gì từ ta cũng được.”

Tim Khúc Khuynh Mặc nhảy dựng lên, giống như nghe có người nói: nông trang này là của ngươi, muốn gì thì lấy thoải mái!

Làm ơn đi, thực ra nàng chỉ muốn bám vào trụ cột vững chắc, kết giao bằng hữu chứ không muốn chết.

"Nhưng nếu trong vòng ba tháng ngươi không thể chữa khỏi vết thương của ta, đến lúc đó... Ta đảm bảo ngươi sẽ chết trước ta!” Đối phương đưa ra điều kiện.

"A...” Nghe được lời này, trong lòng Khúc Khuynh Mặc cũng buông lỏng, mặt mày lộ ra biểu tình đắc ý: "Yên tâm, ba tháng đủ để chữa lành vết thương của huynh!”

“Khụ...” Lâu Quân Độ thống khổ ho ra một tiếng, hắn nhắm mắt lại, hàn khí trên người vẫn không ngừng bộc phát.

Khúc Khuynh Mặc đắc ý, nhưng vừa thấy bộ dáng này của hắn thì trong lòng lo lắng một chút, vội vàng dựa vào.

Càng đến gần hắn, hàn khí càng nặng, căn bản điều này không phải là hắn cố ý tản mát ra, mà là hắn không cách nào kiềm chế hàn bệnh trong thân thể!

Ngón tay Khúc Khuynh Mặc mới chạm vào thân thể Lâu Quân Độ liền bị đóng băng đến tê dại. Trong lòng nàng vô cùng hoảng sợ, chắc chắn là do hàn bệnh lâu năm thì khi phát tác mới có thể đóng băng cả người lại!

"Này, này! Huynh sao vậy!” Nàng ổn định lại tâm thần, động tác trên tay không ngừng, cầm lấy bình ngọc muốn đổ đan dược bên trong cho hắn uống.

Lâu Quân Độ bĩu môi, gian nan nói: "Đan dược này là của ta.”

Khúc Khuynh Mặc ngơ ngác trong nháy mắt, nghe rõ ý tứ của hắn, không khỏi cười khổ, "Đúng thật là huynh đang lấy thân thể của mình ra đánh cược.” Nói như vậy nhưng động tác của nàng không chậm lại, nàng nhanh chóng lấy đan dược trong bình ném vào trong vòng tay trữ vật, mặt khác lấy ra dược hoàn mình phối cho hắn dùng, sau đó còn dùng ngân châm ngăn chặn hàn khí khuếch tán.

Bận rộn như vậy hơn một canh giờ mới áp chế hàn khí trong cơ thể Lâu Quân Độ trở về, sau đó mới băng bó vết thương bụng cho hắn một lần nữa.

Nội thương của hắn cực kỳ nặng, nội tạng đều tổn thương, cho dù là y thuật của Khúc Khuynh Mặc cũng không dám khinh thường, hơn nữa thuốc trong tay không đủ, giờ phút này chỉ có thể ổn định, không cách nào trị.

Chờ tất cả xong xuôi, Khúc Khuynh Mặc cũng mệt đến thiếu chút nữa nội thương phát tác, nàng nằm ở một bên thở hổn hển.

"A a, hiện tại ta có chút lo lắng, trong vòng ba tháng có thể chữa khỏi cho huynh hay không.” Nàng mỉm cười, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa biết tên của hắn, nàng quay đầu hỏi: "Đúng rồi, ta tên là Khúc Khuynh Mặc, lúc ở bên ngoài trực tiếp gọi ta là Khuynh Mặc là được rồi."