Chương 30

Phương Duyệt Dung nghe xong, ánh mắt sáng ngời, "Đúng vậy! Chỉ cần ngươi không cần yêu pháp rồi đánh một trận cùng ta , sau này ta cam tâm không làm khó dễ ngươi nữa! Thế nhưng... Làm sao ta biết trong quá trình so thí của chúng ta, ngươi không dùng yêu pháp chứ!”

Nàng ta còn chưa ngốc đến mức Khúc Khuynh Mặc nói cái gì thì chính là cái đó.

“Chuyện này xin đại tiểu thư cứ yên tâm, sở dĩ ta ‘‘chết mà sống lại’’ tất cả đều nhờ nó!” Khúc Khuynh Mặc đứng ở trước mặt Phương Duyệt Dung, lấy ra một cái túi thơm từ trong ngực, túi thơm kia mơ hồ toả ra linh lực dao động, nhìn qua đã biết đây là vật không bình thường.

Trên người nàng vẫn mặc trang phục y đồng của y quán, toàn thân trên dưới không có một chút đồ vật đáng giá nào.

Túi thơm này tinh tế này so với cách ăn mặc của nàng không hề tương xứng, giống như đồ vật đến từ gia đình phú quý. Huống chi, bản thân túi thơm còn tản mát ra linh lực ba động phi thường, nhìn một cái liến biết đây chính là bảo bối.

Dường như đám người Phương Duyệt Dung không có hoài nghi, bọn họ lập tức tin tưởng nàng.

Nàng ta tức giận, vội vàng nói: "Được rồi! Miễn là ngươi đưa nó cho ta, ta tin rằng ngươi sẽ không sử dụng yêu pháp!” Khúc Khuynh Mặc thiếu chút nữa không nhịn được trợn mắt xem thường nàng ta một cái.

Mặc dù nàng thường xuyên thích giả vờ là một con thỏ trắng, nhưng nàng không phải kẻ ngốc thật sự.

Thực tế, người nào sở hữu bảo bối có thể sử dụng "yêu pháp", khi đối đầu với địch nhân lại có thể giao bảo bối ra chỉ bởi một câu nói của đối phương?

Phương Duyệt Dung đại khái cũng ý thức được lời này của mình không ổn, nàng ta ho nhẹ một tiếng, bày ra bộ dáng cao ngạo khinh thường, liếc nàng một cái: "Không cần đưa ta cũng được, ngươi ném nó ra xa một chút, ta sẽ tin ngươi không sử dụng yêu pháp, đường đường chính chính cùng ta so đấu!”

Ánh mắt Khúc Khuynh Mặc sáng ngời, dường như rất tán thành quyết định này, tay giơ lên lấy túi thơm ném ra ngoài.

Ánh mắt Phương Duyệt Dung và Phương Nhị quản gia theo sát động tác của nàng.

Khúc Khuynh Mặc đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng nhíu mày nói: "Cái này không đúng, ta không có ưu thế gì, vì sao lại ném "Yêu Pháp" ra đánh với ngươi một trận?”

"Ngươi, nếu ngươi có thể đường đường chính chính đánh với ta một trận, sau này ta cũng không làm gì khó dễ với ngươi, chuyện ngươi muốn gia nhập Thanh Y Vệ, ta cũng không so đo thân phận ti tiện của ngươi nữa.” Phương Duyệt Dung cảm thấy mình rất hào phóng.

Khúc Khuynh Mặc âm thầm buồn cười, nàng lắc đầu, "Chuyện của Thanh Y Vệ, thế tử gia đã đến chào hỏi ta, ta không sợ khó xử. Chúng ta vẫn nên đổi một điều kiện tốt hơn..."

"Ví dụ như, nếu Phương đại tiểu thư thua, thì hãy cho ta thêm một ngàn kim linh tệ đi.” Nàng mỉm cười, lộ ra vẻ mong đợi.

Phương Duyệt Dung chần chờ một chút.

Một ngàn kim linh tệ không tính là ít, lúc trước bởi vì bệnh đau bụng nên nàng ta đã cho Khúc Khuynh Mặc một ngàn kim linh tệ, điều này làm cho ngân khố nhỏ của nàng ta trống một nửa.

Những linh tệ này còn chưa bù trừ lại, nếu lần này thua lại cho một ngàn….

Không, chỉ cần Khúc Khuynh Mặc có thể vứt bỏ yêu pháp, chắc chắn nàng ta sẽ thắng!

Con ngươi Phương Duyệt Dung híp lại, nàng ta hơi nâng cằm lên, lạnh lùng nói: "Được, chỉ cần ngươi không mang theo yêu pháp, lấy thứ kia ném ra xa, ta sẽ đồng ý với điều kiện của ngươi!”

Khúc Khuynh Mặc gật đầu, thật sự lấy túi thơm trong tay ném ra xa, "Được rồi, ta đã vứt nó đi, hiện tại..."

“Phương Nhị!” Không đợi Khúc Khuynh Mặc nói xong, Phương Duyệt Dung quát lớn một tiếng, đồng thời thân hình mạnh mẽ vọt về phía trước, mũi tên sắc bén ở tay được coi là chủy thủ để công kích, nàng ta đâm về phía Khúc Khuynh Mặc.

Phương Nhị cùng Phương Duyệt Dung làm chuyện gian ác nhiều lần, nghe được giọng nói ấy, thân thể đã vọt lên nắm lấy túi thơm vừa bị ném trên mặt đất cầm trong tay.