Chương 39

Nghĩ gì kì vậy?

Khúc Khuynh Mặc giật giật khóe miệng, một khắc sau, người đã biến mất tại chỗ.

"A!” Trong đám đông có người kêu lên thảm thiết, sau đó ngày càng có nhiều người kêu lên.

Chỉ trong chốc lát, tất cả những người tấn công tới, hoặc ôm bụng hoặc ôm đùi nằm la liệt trên mặt đất.

“Các ngươi sao thế chứ, ta ra lệnh cho các ngươi gϊếŧ nàng ta cho ta!” Phương Duyệt Dung không nhúc nhích được, không biết gia đinh phía sau xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng nàng hạ lệnh, nhưng những người này lại không có chấp hành!

Hết lần này tới lần khác, Khúc Khuynh Mặc cũng không có nhắc nhở, ngược lại còn khen ngợi: "Đại tiểu thư, hạ nhân Phương gia các ngươi thật đúng là thiện lương, vì không muốn lạm sát vô tội, mà có thể giả bệnh tận tâm như vậy.”

"Ngươi nói bậy bạ cái gì!” Phương Duyệt Dung giận dữ, nhưng thân thể nàng ta vẫn không nhúc nhích được, cuối cùng nàng cũng hoảng sợ: "Thanh Mạt, ngươi đã sử dụng yêu pháp gì lên người ta! Tại sao cơ thể ta không thể động đậy!”

“Ồ, đại tiểu thư ngươi không nhúc nhích được sao?” Khúc Khuynh Mặc mở to đôi mắt đen nhánh, sốt ruột xoay quanh người nàng, "Chuyện này phải làm sao bây giờ, có cần ta gọi y tu tới đây xem cho ngươi không?”

"Ngươi, ngươi vẫn còn giả vờ!”

Phương Duyệt Dung hận không thể cầm đao chém người trước mắt, nếu như thân thể cử động được!

“Phụ thân ta sẽ đến ngay lập tức, thức thời thì ngươi bây giờ hãy thả ta, đợi lát nữa ta cầu tình phụ thân, có lẽ còn có thể miễn chết cho ngươi!”

"Ôi, vì sao Phương gia chủ lại đến gϊếŧ ta? Không phải nên cho ta một ngàn kim linh tệ chuộc lại thẻ bài sao? Chẳng lẽ là bởi vì Thế tử gia đã nói qua, có thể cướp đoạt thẻ bài của người khác?”

Khúc Khuynh Mặc khẽ chuyển ánh mắt, đem mắt dừng lại trên người Phương Duyệt Dung, mơ hồ hiện lên ý cười, "Nhưng mà nói như vậy, thì ta...cũng có thể gϊếŧ ngươi đúng không?”

"Ngươi dám!” Phương Duyệt Dung kinh hãi.

Hiện tại trong viện chỉ có người của y quán, mà người của Phương gia bọn họ đều ngã xuống đất, nàng lại không cử động được, nếu Khúc Khuynh Mặc thật sự muốn gϊếŧ nàng, nàng không có bất kỳ lực chống cự nào!

"Ngươi, ngươi đừng có làm loạn, ta chính là Phương gia đại tiểu thư, nếu ngươi động đến ta, ca ca ta, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Đặc biệt là ca ca ta, hắn chính là thiên tài tuyệt thế, là người mà ngay cả thành chủ cũng phải lễ nhường ba phần !”

“Thiên tài tuyệt thế? Tuyệt thế đến mức nào?" Khúc Khuynh Mặc tò mò.

Phương Duyệt Dung đang muốn mở miệng nói, ca ca nàng ta mười lăm tuổi đã tu luyện tới Ngưng Khí thất kỳ, nhưng lời còn chưa nói ra, lại nhớ tới người trước mắt này cũng chỉ mới mười lăm tuổi, so với ca ca nàng còn cao hơn một tiểu kỳ.

"Phương đại tiểu thư cũng không nói nên lời Phương công tử tuyệt thế đến mức nào sao? Xem ra là người rất lợi hại...” Nàng khẽ cười, giọng nói nghe có vài phần châm chọc.

Phương Duyệt Dung vô cùng căm hận, nhưng tạm thời không nói được lời nào.

Khúc Khuynh Mặc đến đây chỉ được mấy năm, đối với Phương gia công tử này thật sự không hiểu biết nhiều.

Chỉ biết đối phương sớm đã ra ngoài lịch luyện, mười lăm tuổi tu luyện đến Ngưng Khí thất kỳ, là thiên tài xuất sắc nhất từ trước đến nay của Lâm Thành.

"Thanh Mạt, ngươi…a, ngươi muốn làm gì!” Phương Duyệt Dung nói, thấy Khúc Khuynh Mặc đột nhiên giơ tay lên, còn tưởng rằng nàng muốn động thủ với mình, lại thấy đối phương chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng.

"Đại tiểu thư đừng khẩn trương, ta chỉ muốn cùng Phương gia chủ nói chuyện đàng hoàng mà thôi.” Khúc Khuynh Mặc quay đầu lại cười.

Chỉ chốc lát sau, lối vào sân thật sự vang lên tiếng bước chân, một người mặc trường bào tối màu đi trước, khuôn mặt chữ điền tức giận đến mức biến đen, đó chính là Phương gia gia chủ!

Khi Phương gia chủ tiến vào đã nhìn đám hạ nhân Phương gia ngã xuống đất trong sân viện, mà nữ nhi bảo bối của mình đứng bên cạnh Khúc Khuynh Mặc không nhúc nhích.