Chương 558: “Để tôi tìm!”

Đường Băng Vân đáp: “Cũng được, giúp chúng tôi tiết kiệm tiền hai quả đạn đạo”.

Ngô Bình ngây ra: “Đạn đạo?”

Đường Băng Vân nói: “Thật ra tôi còn một kế hoạch nữa. Nếu khúc xương này khó nhai quá thì chúng tôi sẽ dùng máy bay ném bom, biến khu vực này thành biển lửa và cho nổ chết đám người Tống Khai Giáp tại đây”.

Advertisement Ngô Bình thấy đầu mình tê rần: “Điều động máy bay quân sự luôn ư?”

Cô ấy trả lời: “Ừ. Quân đội chúng tôi có mười hai máy bay chiến đấu, sáu máy bay ném bom, còn có hai loại tên lửa đạn đạo”.

Ngô Bình rất kinh ngạc. Trên thế giới này, ngay cả một số quốc gia hạng trung cũng không dám bảo mình có đến mười tám máy bay chiến đấu đâu nhỉ?

Anh hỏi: “Vậy các cô có xe tăng không?”

“Tính cơ động của xe tăng quá kém, chỉ trang bị năm chiếc”, cô ấy đáp.

Ngô Bình thở dài: “Hoá ra cô là quân phiệt”.

Đường Băng Vân hờ hững nói: “Bây giờ là thời đại khoa học công nghệ phát triển. Sức mạnh của một người dù sao cũng không thể bằng sức mạnh công nghệ”.

Đột nhiên Ngô Bình xoa hai tay vào nhau, ướm hỏi: “Hôm nào cho tôi lái thử máy bay chiến đấu được không?”

Đường Băng Vân liếc anh một cái rồi trả lời: “Được thôi, anh chỉ cần trả một triệu euro một giờ”.

Ngô Bình kêu lên: “Máy bay chiến đấu nhà cô đáng bao tiền cơ chứ? Số tiền tôi bỏ ra để lái vài ngày cũng đủ mua một cái rồi!”



Đường Băng Vân bảo: “Lần này chia cho anh một nửa, anh có thể tự đi mua”.

Nói đến chia tiền, hai mắt Ngô Bình sáng rỡ. Anh hỏi: “Tìm thấy tiền rồi à?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Tìm rồi, trên toà nhà không có, chắc được giấu ở đâu đó. Chúng ta không thể nán lại lâu, nếu trước buổi trưa vẫn chưa tìm ra thì đành phải bỏ cuộc”.

Tiền ở đây có một nửa của Ngô Bình đấy. Anh nói ngay: “Để tôi tìm!”

Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, tìm kiếm trong phạm vị ba trăm mét. Ngô Bình tin rằng dù có giấu đồ cũng không thể giấu quá xa, chắc chắn phải nằm trong tầm mắt của mình.

Thấy Ngô Bình xoay trái rồi quay phải, Khả Ái hỏi: “Anh Ngô Bình này, anh làm vậy có thể tìm thấy à?”

Ngô Bình nghiêm túc đáp: “Khả Ái ạ, tôi có một loại cảm ứng rất bí ẩn với tiền bạc, một lát nữa cô sẽ biết thôi”.

Vừa dứt lời, mắt anh đã sáng rực lên. Ở phía trước có một tảng đá lớn, nặng chừng vài tấn, có mấy bộ quần áo đang phơi trên tảng đá. Dưới tảng đá, anh nhìn thấy có một cái hang động ngầm xiên xuống.

Ngô Bình lập tức gọi King Kong đến. Cả hai hợp sức đẩy tảng đá đi, lộ ra hang động tối om ấy.

Khả Ái lấy điện thoại soi rồi nhảy vào, vài phút sau đã reo ầm lên: “Ôi, nhiều vàng quá!”

Bọn người Ngô Bình cũng lục tục nhảy xuống, phát hiện có một lối đi được đào vào phía trong, dài chừng ba, bốn mét. Đây là một căn hầm khá rộng rãi được xây bằng đá. Căn hầm này dài khoảng ba mươi mét, rộng hai mươi mét, cao hai mét, cách mỗi đoạn đều có một cột đá làm trụ chống dưới đất.

Nhiều rương gỗ đặt trong tầng hầm, có một rương đã được Khả Ái mở ra, bên trong chất đầy thỏi vàng. Mỗi thỏi vàng nặng một ký, mỗi rương nặng khoảng một tấn, tổng cộng có hai mươi rương.