Chương 115-116

115

Mạc Phàm hỏi.

- Tôn Hổ này là đệ tử của Vạn Thiên Tuyệt, một trong thập nhị trưởng lão của Thanh Bang ở nước ngoài.

- Thanh Bang, là Thanh Bang bắt nguồn từ Hoa Hạ sao?

Mạc Phàm nhíu mày.

Thanh Bang bắt nguồn từ tỉnh Giang Nam, đã từng là bang phái lớn số một của tỉnh Giang Nam, đã có xấp xỉ hơn 300 năm lịch sử ở Hoa Hạ, rất nhiều phim truyền hình dân quốc đều có Thanh Bang tồn tại, người nổi tiếng nhất kiêu ngạo một đời là Đỗ Nguyệt Sanh.

- Đúng vậy, bây giờ Thanh Bang vẫn là một trong mười bang phái mạnh nhất thế giới, trong đó là người Hoa Kiều có chút thế lực ở nước ngoài, nếu như không phải là Hồng Môn thì chính là người của Thanh Bang.

- Khủng bố như vậy sao?

Mạc Phàm bất ngờ nói.

- Hoa Kiều ở nước ngoài thường bị người nước ngoài bắt nạt, chỉ có thể tập trung thành một nhóm, nếu không đừng nói đến chuyện mở tiệm làm ăn, cho dù tìm việc làm cũng bị đè ép, nhưng là thành viên của Hồng Môn hoặc Thanh Bang, cùng cầm một bằng tốt nghiệp đại học như nhau, một khi thành viên bị người ta bắt nạt, bang phái sẽ sai người giải quyết chuyện này.

Đường Long giải thích.

- Ý của anh là Tôn Hổ cũng là người của Thanh Bang sao?

- Chắc vậy.

Đường Long khổ sở nghiêm mặt nói.

Ai có thể ngờ Tôn Hổ lại là người của Thanh Bang, phiền phức lớn như vậy.

- Thực lực của Vạn Thiên Tuyệt này như thế nào, có hỏi thăm được không?

Mạc Phàm hỏi.

- Chuyện này càng đáng sợ hơn.

Đường Long cười khổ nói.

- Thế nào?

- Vạn Thiên Tuyệt này là một trong 12 đại trưởng lão Thanh Bang, địa vị trong Thanh Bang chỉ dưới bang chủ, chuyện này còn không đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là Vạn Thiên Tuyệt này đạt Nội Gia Quyền tông sư đếm trên đầu ngón tay trong giới người Hoa ở nước ngoài, ở nước ngoài hiếm có địch thủ, thực lực mạnh biết bao nhiêu, Mạc tiên sinh có thể tưởng tượng ra được?

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, thân phận gì gì đó, hắn cũng không để ở trong lòng.

Với thân phận y tiên bất tử của hắn, ở trong mắt hắn ai ở Địa Cầu cũng chỉ là con kiến.

Nhưng Nội Gia Quyền tông sư này?

Nội Kình là cao thủ Trúc Cơ kỳ rồi.

Cảnh giới tông sư, hẳn là cấp bậc Tiên Thiên?

Bây giờ hắn đang ở Trúc Cơ sơ kỳ, đối phó với Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ đều không có vấn đề, còn thêm vài kiện pháp bảo, cho dù đối phó Nội Kình đại thành cũng không phải không có khả năng, nhưng gặp phải cấp bậc Tiên Thiên thì thực lực kém hơn một chút.

Cho dù hắn tu luyện tiên đạo, linh khí tinh thuần hơn nhiều cường giả Trúc Cơ bình thường, nhưng không dễ đối phó một người cấp bậc lớn như vậy.

Đường Long thấy Mạc Phàm như có điều suy nghĩ, tiếp tục nói:

- Vạn Thiên Tuyệt này không chỉ là cường giả cấp bậc tông sư, có khả năng cũng là cấp bậc tông sư tồn tại số một số hai, hơn 8 năm trước ông ta từng một mình khiêu chiến với cao thủ võ đạo Hoa Hạ, đánh bại liên tục 10 cao thủ cấp đại tông sư, rồi mới rời khỏi Hoa Hạ, hơn nữa tự xưng 10 năm sẽ không bước vào Hoa Hạ nửa bước, Mạc tiên sinh không cần lo lắng Vạn Thiên Tuyệt quay về báo thù.

- Hả?

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên:

- Nói cách khác chúng ta có một năm rưỡi chuẩn bị sao?

- Có thể noi như vậy, nếu như Mạc tiên sinh có thể đánh thắng được người Vạn Thiên Tuyệt sai tới.

Đường Long khổ sở nghiêm mặt nói.

Anh ta nhận được tin tức từ người bạn ở nước ngoài, một học trò của Vạn Thiên Tuyệt coi trọng vợ ông chủ võ quán, đùa giỡn thật sau đó có tâm tư lớn liền bá vương ngạnh thượng cung.

Ai biết võ công của ông chủ võ quán kia không tệ lắm, không được mấy chiêu đã đánh gãy chân đồ đệ của Vạn Thiên Tuyệt này.

Tên đệ tử này quay về, chưa đến hai ngày võ quán đó liền đóng cửa.

Nghe nói ông chủ võ quán bị người ta cắt tứ chi, vợ anh ta bị tên đệ tử kia đè trước mặt anh ta.

Vạn Thiên Tuyệt có tiếng lưu manh, cũng từ đó truyền ra.

Một đệ tử bị người ta đánh gãy chân, Vạn Thiên Tuyệt đã sai người đi, Tôn Hổ chết ở thành phố Đông Hải, cho dù là tự sát, nhất định Vạn Thiên Tuyệt sẽ sai người tới.

- Anh cứ không có lòng tin với tôi như vậy sao?

Mạc Phàm sờ sờ mũi, cười nói.

- Không phải tôi không có lòng tin, là Vạn Thiên Tuyệt thực sự quá lợi hại.

Đường Long đành phải nói.

Anh ta không phải là người không thực tế, đừng nói Đường Long anh ta, cho dù Tần gia phía sau anh ta, cũng kém Thanh Bang quá xa.

Tần gia lợi hại hơn nữa cũng chỉ chiếm thành phố Đông Hải một thành phố đứng thứ hai, Thanh Bang đã có mấy trăm năm lịch sử, trong và ngoài nước đều có vô số thành viên bang phái lớn.

Vạn Thiên Tuyệt là nhân vật vô cùng quan trọng, có lẽ ông cụ Tần không sợ, dù sao anh ta không phải ông cụ Tần.

Đường Long vốn có niềm tin với Mạc Phàm, nhưng tám năm trước Vạn Thiên Tuyệt đánh bại 10 cao thủ siêu cấp đại tông sư ở Hoa Hạ, một đứa trẻ 16, 17 tuổi như Mạc Phàm có thể so sánh được sao, hơn nữa Mạc Phàm cũng không có khả năng trẻ tuổi như vậy đã đến cảnh giới tông sư.

Lại lùi bước nữa mà nói, chẳng qua Tôn Hổ chỉ là một học trò của Vạn Thiên Tuyệt, đã luyện được Nội Kình.

Vậy đệ tử chân truyền của ông ta, kinh khủng biết bao nhiêu?

Mạc Phàm không hẳn là đối thủ của những người này.

Mạc Phàm nghe Đường Long nói, gật đầu một cái.

- Quả thật bây giờ tôi không phải đối thủ của Vạn Thiên Tuyệt.

Tâm tình của Đường Long lập tức rơi xuống đáy cốc, chỗ dựa lớn nhất của anh ta đều không phải là đối thủ của Vạn Thiên Tuyệt, 10 năm ước hẹn kết thúc, bọn họ chỉ có thể trốn, hoặc đợi chết.

- Nhưng một năm rưỡi sau, ai sống ai chết còn chưa nói được.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười tự tin nói.

Hắn mới sống lại bao lâu, còn chưa được một tháng, đã từ tay trói gà không chặt đến Trúc Cơ sơ kỳ.

Thêm một năm rưỡi nữa, cho dù không đến được cảnh giới Tiên Thiên, võ học thế gian, sao có thể đấu được tiên nhân?

Vẻ mặt Đường Long ngẩn ra, không dám tin tưởng hỏi:

- Mạc tiên sinh, cậu nói thật sao?

- Nếu anh tin tôi, đây chính là thật, nếu anh không tin, có thể đi sắp xếp đường lui.

Mạc Phàm không thèm để ý nói, không giải thích quá nhiều.

Trong mắt Đường Long lóe sáng, từ ngày đầu tiên anh ta gặp Mạc Phàm, trên người Mạc Phàm có rất nhiều chuyện không tưởng tượng nổi.

Những chuyện Mạc Phàm nói, cho đến bây giờ chưa từng nuốt lời.

Cho dù thực lực của Vạn Thiên Tuyệt vô cùng khủng bố, nhưng dù sao cũng còn một năm rưỡi, không có gì là không thể.

Nếu Mạc Phàm có thể đánh bại Vạn Thiên Tuyệt, chắc chắn địa vị sau này của anh ta cũng tăng lên theo, hơn nữa không chỉ giới hạn ở địa phương nhỏ như thành phố Đông Hải này.

Cho dù bại, bây giờ anh ta chuẩn bị đường lui, thật sự có thể thoát khỏi Thanh Bang sao?

Dù sao cũng đều là chết, chẳng bằng liều một chút.

Nếu Mạc Phàm thắng, tất nhiên anh ta có không ít chỗ tốt.

- Mạc tiên sinh, có cần tôi giúp gì không?

Đường Long cúi người nói.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, Đường Long nhìn có vẻ thô lỗ, thực ra vô cùng thông minh, hoặc là nói vô cùng thức thời.

- Giúp tôi lưu ý ba thứ này, hơn nữa tôi cần lượng lớn ngọc thạch nguyên chất, bên trên đã viết số lượng.

Mạc Phàm đưa cho Đường Long một tờ giấy.

Đường Long nhận lấy tờ giấy nhìn, bên trên viết đồ cổ, ngọc khí, thảo dược lâu năm, cùng với ngọc thạch nguyên chất số lượng lớn và hình dạng.

- Được, tôi lập tức đi làm.

Đường Long vừa đi, Mạc Phàm không còn chuyện gì ở đây, hắn thu dọn chút đồ liền muốn rời đi, Lưu Nguyệt Như lắc vòng eo động lòng người đi vào.

- Bác sĩ Mạc, xin đợi một chút.

116

Mạc Phàm thấy là Lưu Nguyệt Như, dừng bước lại.

Hắn không thể ở lại bệnh viện này nữa, đúng lúc nên nói riêng với Lưu Nguyệt Như.

Vẻ mặt Lưu Nguyệt Như áy náy đi tới bên cạnh Mạc Phàm, tay nhỏ bé trắng noãn để ở bên tai, lộ ra lỗ tai thanh tú, một động tác nhỏ vô tình cũng rất quyến rũ.

- Thật xin lỗi, bác sĩ Mạc, tôi không ngờ tới chuyện như vậy lại xảy ra nhanh thế.

Ban đầu bà mời Mạc Phàm đến bệnh viện Nhân Đức, cũng là hi vọng sau này có thể tiến thêm một bước hợp tác.

Ai biết còn chưa tới bước kia trụ sở chính của Mộc gia đã sai Hạng Vân tới, rõ ràng là sợ bà nắm giữ phương pháp chữa trị ung thư trong tay.

- Không sao, tôi đã đạt được mục đích rồi, cảm ơn Lưu phu nhân đã chăm sóc trong khoảng thời gian này.

Cộng thêm hơn 5000 vạn hắn lấy từ chỗ Đường Long, trong tay hắn đã có 1.3 triệu, không chỉ đủ trả nợ trong nhà, còn đủ cho hắn dùng một thời gian.

Còn về Mộc gia, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn trúng y thuật của hắn, cho dù hôm nay Mộc gia không chọc tới hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, trái lại hắn không nghĩ quá nhiều.

Lưu Nguyệt Như thấy Mạc Phàm không oán trách, sắc mặt dịu đi không ít.

- Cảm ơn bác sĩ Mạc đã hiểu và thông cảm, nhưng sau này bác sĩ Mạc nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, Mộc gia không dễ đối phó như vậy.

Bà là nửa người Mộc gia, hiểu rõ Mộc gia vô cùng đáng sợ.

Mạc Phàm cười, Mộc gia ở trước mặt hắn đúng là khổng lồ, nhưng tu vi của hắn dần tăng lên, thứ khổng lồ trong mắt người thường cũng chỉ có hai con đường, mang vác hoặc là chết.

Sợ thì hắn không phải là y tiên bất tử.

- Tôi biết, cảm ơn đã nhắc nhở, Tiểu Nguyệt bà sắp xếp thế nào?

Cho dù Hạng Vân và Liễu Trạch đã chết, hắn vẫn lo lắng cho y tá đơn thuần này.

- Tiểu Nguyệt tôi sắp xếp cô ấy đến bệnh viện chị tôi thực tập, Mạc tiên sinh không cần lo lắng, có tôi ở đây sẽ không để cô ấy chịu ấm ức.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu một cái, lấy phương thuốc hắn đưa cho Mộc Phong Vãn ra, lúc trước khi chữa bệnh cho Mộc Phong Vãn hắn đã lấy lại.

- Phương thuốc này vốn đưa cho Phong Vãn, bà cầm đi, cho dù không hiệu quả nhanh như châm cứu, vẫn có thể chữa trị ung thư gan, chắc chắn có ích với bà.

Hai mắt Lưu Nguyệt Như sáng lên, kích động nhận lấy phương thuốc.

- Cảm ơn bác sĩ Mạc.

Có phương thuốc này, vậy tương đương lấy được một phương pháp chữa trị ung thư một loại bệnh, địa vị của bà và Phong Vãn ở Mộc gia có thể tăng lên chút ít, ít nhất không cất bước gian nan như hiện giờ.

- Không cần cảm ơn tôi, đây là bà nên được, nếu như có phiền phức gì, có thể gọi điện thoại cho tôi.

Mạc Phàm cười nói.

Cho dù thế nào, Lưu Nguyệt Như cũng coi như giúp hắn, nếu Mộc gia gây bất lợi cho mẹ con họ, hắn sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Đôi mắt Lưu Nguyệt Như hơi đỏ lên, từ sau khi chồng bà qua đời, bà thiếu hụt cảm giác an toàn nhất.

Khóc một mình khóc, cười miễn cưỡng cười vui, như bèo trôi trên nước.

Không ngờ một đứa trẻ 16 tuổi, làm bà tìm được cảm giác an toàn đã lâu không có.

- Cảm ơn cậu, bác sĩ Mạc.

Nói xong hai mắt Lưu Nguyệt Như nhắm chặt, thân thể đẫy đà đè lên người Mạc Phàm, đôi môi đỏ mọng khêu gợi hướng về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhíu mày, mùi thơm cơ thể nhàn nhàn xông vào mũi.

Không thể nói Lưu Nguyệt Như không xinh đẹp.

Lưu Phỉ Phỉ ít hơn bà mấy phần nở nang.

Sở Khuynh Thành non nớt hơn bà nhiều.

Mộc Phong Vãn kém thành thục hơn.

Nguyệt tỷ người phụ nữ của Đường Long cũng kém sang trọng hơn.

Ngay cả mẹ Tiểu Ngọc cũng mỏng manh hơn Lưu Nguyệt Như một chút.

Có thể nói Lưu Nguyệt Như là người phụ nữ gợi cảm quyến rũ nhất hắn gặp gần đây, một mỹ phụ yêu thương nhung nhớ như vậy.

Cho dù hắn là y tiên bất tử, cũng có chút huyết dịch sôi trào.

Nhưng ngay lúc ngực Lưu Nguyệt Như đè lên người Mạc Phàm, môi đỏ mọng sắp dán vào môi Mạc Phàm.

Mắt Mạc Phàm khẽ híp lại, nói:

- Phong Vãn tới.

Vẻ mặt Lưu Nguyệt Như sửng sốt một lát, vội vàng rời khỏi người Mạc Phàm, gương mặt quyến rũ đỏ như trái đào chín muồi, ngực đập thình thịch như con nai con chạy loạn, tinh thần rối loạn.

Vừa rồi bà chủ động hôn một bé trai 16 tuổi, cậu bé này còn ít tuổi hơn con gái của bà.

Là bà không dè dặt, hay là cậu bé này có quá nhiều mị lực?

Quả nhiên chỉ một lát sau, đúng như lời Mạc Phàm nói, Mạc Phàm mặc quần áo bệnh nhân, đẩy cửa vào, cầm trongtay trái táo, vừa đi vừa gặm.

Thấy Lưu Nguyệt Như đỏ mặt và Mạc Phàm ở trong phòng khám, Mộc Phong Vãn hơi sững sờ.

- Lão mẹ, mấy phút trước khi con chưa vào, có phải mẹ và tiểu soái ca làm chuyện gì xấu hổ hay không? Trách không được mấy năm gần đây mẹ luôn không muốn gả đi, hóa ra là thích ăn cỏ non, còn là vị thành niên, đây là phạm pháp đó, đợi tiểu soái ca phát dục 2 năm nữa còn được.

Khuôn mặt Lưu Nguyệt Như lại đỏ hơn, sao bà lại nuôi một đứa con gái như vậy, cả ngày trong đầu nghĩ cái gì thế.

Bà chỉ muốn hôn Mạc Phàm, sao lại thành ăn cỏ non rồi.

- Con bé chết tiệt, con nói linh tinh gì đó, không biết lớn nhỏ, mẹ không dè dặt như con nghĩ vậy sao?

Ánh mắt quyến rũ của Mộc Phong Vãn đánh giá Mạc Phàm và lão mẹ cô, vẫn cười đểu như trước.

- Lão mẹ, bình thường mẹ rất rụt rè, nhưng dựa vào kiến thức chuyên nghiệp của con, chắc chắn vừa rồi mẹ làm chuyện gì tim đập rộn lên, nhịp tim ít nhất cũng phải 180, nếu không sao mặt đỏ như vậy.

- Con bé chết tiệt, còn nói nữa, xem mẹ thu thập con hay không, thật quá đáng.

Lưu Nguyệt Như vừa nói vừa đi tới, giống như muốn dạy bảo Mộc Phong Vãn.

- Ha ha, hai người tiếp tục, con sẽ không quấy rầy, đúng rồi, tiểu soái ca, có rảnh thì ăn cơm chung, cảm ơn em đã cứu chị.

Mộc Phong Vãn cười đùa, nhanh chóng rời đi, giống như không để ý chuyện xảy ra giữa lão mẹ cô và Mạc Phàm vậy.

Bên trong phòng khám bệnh chỉ còn lại Lưu Nguyệt Như và Mạc Phàm lần nữa.

Lưu Nguyệt Như thẹn thùng đến mức không dám ngẩng đầu lên, bà muốn báo đáp Mạc Phàm, còn để con gái bà phát hiện được.

- Bác sĩ Mạc, vừa rồi là tôithất lễ, mong cậu không lấy làm phiền lòng.

- Nếu không còn việc gì, tôi đi trước.

Mạc Phàm hơi bình tĩnh lại.

- Đúng rồi, lúc trước bác sĩ Mạc tìm tôi có chuyện gì sao?

Lưu Nguyệt Như chợt nhớ tới một chuyện, hỏi.

Trước khi Hạng Vân chưa tới, Mạc Phàm gọi điện thoại hẹn bà nói chuyện, bà mới thay lễ phục rất ít mặc, mãi đến vừa rồi mới nhớ chuyện này.

- Đúng vậy.

Mạc Phàm nói chuyện xưởng thuốc trong nhà với Lưu Nguyệt Như.

Lúc trước hắn tìm Lưu Nguyệt Như chính là vì muốn nói chút chuyện xưởng thuốc hợp tác với Mộc gia, bị Hạng Vân quấy nhiễu, đã không được rồi.

- Bệnh viện Mộc gia tôi không làm chủ được, nhưng mấy bệnh viện của Sở gia ở thành phố Đông Hải chị tôi đều giao cho tôi quản lý, hợp tác phạm vi nhỏ thì được, nhưng một năm cũng được mấy trăm vạn.

Lưu Nguyệt Như nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói.

Nếu không phải Hạng Vân đá vào, sao lại có bộ dạng như bây giờ?

- Cũng được, vậy làm phiền Lưu phu nhân.

Mạc Phàm gật đầu một cái.

Hắn vốn không trông cậy xưởng thuốc của nhà có quy mô lớn, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của cha mình mà thôi.

Có hắn ở đây, muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.

- Đúng rồi, nếu như bác sĩ Mạc muốn làm lớn xưởng thuốc, có thể đi tìm một người, chắc chắn cô ấy thích hợp.

Bỗng nhiên Lưu Nguyệt Như nói.

- Ai?

- Tần Doãn Nhi đại tiểu thư của Tần gia.

Tần Doãn Nhi mở Duyên Niên Đường khắp thành phố Đông Hải, trong nội thành tỉnh Giang Nam cũng có chi nhánh, ở tỉnh Giang Nam cũng có chút danh tiếng, nhu cầu về thảo dược Đông y rất lớn.

Mạc Phàm cứu ông cụ Tần gia, yêu cầu đơn giản này, hẳn là Tần Doãn Nhi sẽ không từ chối.

- Được, tôi đã biết.

Lúc này Mạc Phàm mới nhớ tới, vậy mà hắn quên mất Tần Doãn Nhi.

Hắn nói chuyện hợp tác với Lưu Nguyệt Như một lát, không lâu sau liền rời bệnh viện Nhân Đức.

Vừa rời khỏi bệnh viện, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tần Doãn Nhi.